Chương 1: Hàng xóm nuôi gà

Tháng bảy ở thành phố S, thật sự nóng như cái bếp lò vậy, chai nước mà đổ xuồng đất là y như rằng trong nháy mắt, nước sẽ bị bốc hơi sạch sẽ.

Lúc này, tay trái của Thôi Thúy Thúy cầm túi đào, tay phải thì vịn cầu thang rồi chậm rãi đi từng bước một lên lầu.

Không phải cô muốn rèn luyện thân thể giữa cái nắng của mùa hè chói chang đâu, mà do trước cửa thang máy đã dán ba chữ to đùng ‘đang sửa chữa ’ thôi.

Không giống giới trẻ bây giờ, vừa đi đường vừa xem di động, cô chẳng những không chạm vào điện thoại, mà còn cúi đầu xuống nhìn từng bậc thang, rồi mới yên tâm nhấc chân đi lên lầu, sống như bà lão bảy, tám mươi tuổi vậy.

Thôi Thúy Thúy thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn về phía thang còn một tầng cuối cùng mới đến nơi.

Phòng cô thuê ở tầng mười hai cũng chính là tầng cao nhất, cô đứng ở tầng mười một đối diện với cửa thang máy bên ngoài, bỗng nhiên Thôi Thúy Thúy nghe thấy âm thanh quen thuộc ‘đinh’ một tiếng.

Cô nhìn ra quả nhiên là thang máy đã sửa xong, nên có người đã đi lên.

“……”

Cô khẽ thở dài rồi lại tiếp tục đi lên lầu, chờ đến khi cô đến cửa phòng mình, thì sau lưng đã bị ướt đẫm.

Đóng cửa lại, cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, sau đó tính ăn trưa bằng hai quả đào.

Thôi Thúy Thúy đem đào trong túi ra rửa sạch, cầm hai quả đặt vào đĩa, rồi đem mấy hộp giữ tươi bỏ vào tủ lạnh.

Nếu có ai ở đây, nhất định sẽ phát hiện động tác của Thôi Thúy Thúy chậm gấp hai lần người khác, ngay cả việc ăn đào thôi, còn không nhanh bằng hàng xóm cách vách ăn gà.

Đúng vậy, hàng xóm kế bên có nuôi một đám gà trong nhà.

Thôi Thúy Thúy thuê phòng ở tiểu khu Tân Cốc, năm năm trước chính phủ cho di dời nơi này, nên về vị trí địa lý cũng không tốt lắm, đặc biệt tàu điện ngầm cũng không có đi qua đây.

Phần lớn người chịu thuê phòng là mấy người lớn tuổi, hoặc là những người trẻ mới vừa tốt nghiệp.

Cô ở chỗ này đã được nửa năm, bởi vì cô làm biên dịch ở trên mạng, không cần đi ra ngoài công tác, vì thế chỉ cần thiết bị đầy đủ, cuộc sống sinh hoạt êm đẹp là được.

Chỉ có duy nhất một phiền toái chính là ông bà lão ở đây quá nhiều, hơn nữa hàng xóm còn nuôi gà…

Cách vách là một bà lão đã hơn bảy mươi tuổi, bà không phải là người từ nông thôn đến, mà thuộc về phần tử trí thức.

Một năm trước, đột nhiên bà lại muốn nuôi gà, còn chuyển nguyên căn phòng của mình đổi thành phòng nuôi gà, thiết bị thông gió đều có đầy đủ, một căn phòng rất sạch sẽ, nền nhà có một lớp bùn đất, ở trên phủ cỏ xanh.

Từ năm con gà, đến bây giờ đã có mười bốn con rồi, mỗi ngày ít nhất đẻ ba quả trứng gà.

Vì cái gì mà Thôi Thúy Thúy biết rõ đến như vậy, bởi vì… Trong nửa năm nay, cô đã đi giữ gà giúp bà, không ít hơn mười lần.

Đôi khi bà ấy muốn đi khiêu vũ hay là cùng chị em, bạn bè gặp mặt, không ai giữ nhà giùm thì Thôi Thúy Thúy, người không thích ra khỏi cửa là lựa chọn tốt nhất, bà nói rằng bà con xa không bằng láng giềng gần, nên hào phóng đưa luôn chìa khóa nhà cho Thôi Thúy Thúy, mới tháng trước này, còn tặng hai con gà cho cô để dành hầm canh.

Lúc ấy Thôi Thúy Thúy nhận hai con gà, trong nội tâm cô cảm thấy rất phức tạp, mấy con gà này cũng coi như là được cô nhìn lớn lên.

Bất quá gà thì... Trừ bỏ bị ăn ra, còn có thể làm sao nữa? Vì thế đêm đó một con bị Thôi Thúy Thúy hầm canh, một con khác thì cắt thành hai phần, phân nửa thì xào, phân nửa thì nướng BBQ, thuận tiện rủ bạn thân đến ăn chung.

Nhớ tới mùi vị thịt gà thơm ngào ngạt của tháng trước, tức khắc Thôi Thúy Thúy liền cảm thấy quả đào trong tay, cũng không còn hương vị gì nữa. Đáng tiếc cô bị viêm dạ dày cấp tính, chỉ mới vừa khỏe lại nên không được ăn những món cay nóng.

Ăn trưa xong, Thôi Thúy Thúy liền chạy vào phòng để làm việc.