Chương 4: Ảnh chụp trong tay giám đốc Hoắc Kiến

Đi vào văn phòng, vừa ngồi xuống, đồng nghiệp Thạch Đào đẩy cửa đi vào ngồi xuống ghế bên cạnh Nhã Tình, nhìn Nhã Tình quan tâm hỏi: “Chào chị Bạch, ngày hôm qua em ra ngoài làm việc, cũng không gặp được chị, ngày đó là em và chị Thôi đỡ chị vào phòng, sau đó chị không có vấn đề gì chứ?”

Trái tim Nhã Tình lộp bộp một tiếng, cô nghiêm túc nhìn chằm chằm vào đôi mắt Thạch Đào, cảm thấy ánh mắt anh ta trong sạch không có ác ý gì, cô nở nụ cười: “Không có vấn đề gì, chị ngủ một giấc, sáng sớm hôm sau ổn rồi. Cảm ơn cậu, ngày đó làm phiền cậu rồi.”

Thạch Đào đứng lên, nhìn sâu vào Nhã Tình: “Không sao là tốt rồi, ngày đó chị uống quá nhiều, em cũng không tiện…” Anh ta tạm dừng một chút: “Không tiện vào phòng chăm sóc chị.” Nói xong anh ta cảm thấy không khí có chút xấu hổ, xoay người ra khỏi văn phòng của Nhã Tình.

Nhã Tình nghe anh ta nói như vậy, cũng cảm thấy xấu hổ, cô và Thạch Đào đã từng cùng nhau phụ trách một hạng mục mới của công ty, khi làm việc chàng thanh niên này rất nghiêm túc, con người cũng không tệ, hạng mục đó rất thành công, nhận được lời khen từ công ty, cấp trên cũng gửi cho hai người một phong bao lì xì.

Sau khi hạng mục đó kết thúc, hai người đi ra ngoài tìm một nhà hàng nhỏ để ăn mừng, Thạch Đào uống hai chai bia, nắm lấy tay cô nói thích cô, nếu như Nhã Tình chưa có chồng sắp cưới thì tốt biết bao.

Nhã Tình nhìn bóng lưng Thạch Đào? Là cậu ta sao?

Trong lòng cô rối tung rối mù, nhìn những đồng nghiệp nam đi ngang qua cửa văn phòng, cô cảm thấy người này cũng giống, người kia cũng có thể, trong lòng càng ngày càng rối.

Hai ngày nay QQ đó vẫn chưa online, nhưng Nhã Tình biết, nếu đối phương đã gửi ảnh cho cô, thì sẽ không thể không có yêu cầu gì, điều này khiến Nhã Tình cảm thấy trái tim mình như vỡ ra, không có một chút sức lực.

Tâm phiền ý loạn tới khi sắp tới giờ tan làm, bỗng nhiên điện thoại trên bàn vang lên, cô nhìn số điện thoại hiển thị, nhanh chóng nhận điện thoại: “Giám đốc Hoắc, vâng, được, bây giờ tôi sẽ qua đó.”

Nhã Tình đi tới văn phòng giám đốc, Hoắc Kiến đang cúi đầu xem tài liệu, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Nhã Tình, nói cô ngồi xuống sô pha, rồi lại cúi đầu xem tài liệu, trong lòng Nhã Tình cảm thấy bực bội, nhưng lại không thể không chờ, chờ tới hơn sáu giờ, Hoắc Kiến mới đặt tài liệu trong tay xuống.

Nhã Tình cũng lấy lại tinh thần, ngày thường Hoắc Kiến cũng không đối xử tệ với mình, ngoại trừ vẻ ngắm nhìn mình trong ánh mắt, cũng có du͙© vọиɠ của đàn ông dành cho phụ nữ, nhưng Hoắc Kiến rất biết giới hạn, cũng rất kiềm chế chưa từng làm hành động quá đáng gì, cho nên Nhã Tình cũng không có thiện cảm với Hoắc Kiến, mà cũng ghét anh ta.

“Giám đốc tìm tôi có chuyện gì?” Nhã Tình hỏi một câu.

“Đã đến giờ này rồi, chúng ta tới nhà hàng vừa ăn vừa nói chuyện nhé.” Hoắc Kiến nói xong, anh ta đứng dậy mặc áo khoác.

Nhã Tình thật sự không có tâm trạng ăn uống, cũng không tiện làm giám đốc mất mặt: “Hôm nay nhà tôi có chút việc, tôi phải về sớm một chút

Hoắc Kiến nhìn Nhã Đình một cái: “Có chuyện quan trọng nói với cô, đi thôi, vừa ăn vừa nói chuyện.”

Nói xong Hoắc Kiến ra cửa, Nhã Tình không có cách nào khác, đành phải đuổi theo, Hoắc Kiến đưa cô đến một nhà hàng lịch sự cách công ty ba con phố, hai người đang ăn cơm, mấy đề tài Hoắc Kiến nói đều không phải chuyện chính nên khiến Nhã Tình càng bực bội, rốt cuộc cô không kiềm chế được nữa, cô có chút lạnh nhạt nói: “Giám đốc Hoắc, nếu không còn chuyện khác thì tôi đi về trước.”

Hoắc Kiến ngừng cười, anh duỗi tay lấy một tấm ảnh từ trong ví tiền ra, đẩy đến trước mặt Nhã Tình: “Đây không phải là chuyện sao?”

Sau đó anh cầm một chiếc ly chân dài lên, uống một ngụm rượu vang đỏ, cũng không nhìn Nhã Đình nữa.