Chương 2

Mẹ tôi mất khi tôi mười một tuổi vì bệnh.

Bà là một người phụ nữ mạnh mẽ, đanh đá, có năng lực, sắc sảo, và là một nửa hoàn hảo cho bố tôi, một người hơi nhát.

Nhưng dịch bệnh ập đến như một trận mưa xối xả, xé nát bông hồng đang nở rộ trong tích tắc.

Cái c.h.ế.t này đến quá đột ngột, nỗi đau buồn của tôi quá lớn, nửa năm sau khi mẹ mất, tôi vẫn chìm trong đau khổ tột cùng.

Bố tôi lại đang ở thời kỳ phong độ và có một sự nghiệp thành công.

Việc ông ấy muốn có cuộc hôn nhân thứ hai là chuyện bình thường.

Có người đã giới thiệu vài người với ông ấy khi tôi mười ba tuổi.

Người phụ nữ đó họ Tiết, bà có phong cách mạnh mẽ và đanh đá giống mẹ tôi.

Tôi nghi ngờ rằng bố tôi sẽ kết hôn. Nhưng dì Tiết này không hơn được mẹ tôi.

Mẹ tôi tuy đanh đá nhưng bản chất vẫn nhân hậu, người phụ nữ họ Tiết này lại kiểu sống hai mặt.

Lúc bố tôi ở nhà, bà ấy luôn cười và nói với tôi: "Tiểu Thu thật là một đứa trẻ ngoan."

Khi bố tôi không có ở nhà, bà ta sẽ véo thật mạnh vào mặt tôi và nói một cách ác độc: "Thật là một đứa đáng ghét, mặt như đưa đám. Ai thèm thương?"

Xin lỗi, tôi sinh ra đã mắc chứng mặt liệt và tôi không nhắm vào ai cả. Tôi nhìn mọi người đều với vẻ mặt như nhau.

Lúc đó tôi còn nhỏ, vẫn chưa thể thoát khỏi nỗi đau buồn trước cái c.h.ế.t của mẹ, bố tôi bận công việc, mỗi lần sẽ phải xa nhà ba tháng. Người phụ nữ này đã n.g.ư.ợ.c đ.ã.i tôi một cách khủng khϊếp. Tôi vẫn còn vết sẹo b.ỏ.n.g do thuốc lá ở bắp chân.

Tất nhiên, bà ta vẫn còn một vết sẹo trên trán sau khi tôi dùng một chiếc ghế gỗ đập vào đầu bà ta.

Thứ rác rưởi. Tôi dùng ghế đánh bà ta trước mặt bố, và trước ánh mắt hoảng sợ của mọi người, tôi cởϊ qυầи áo ra, để lộ những vết bầm tím và vết b.ỏ.n.g ở bắp chân.

Đó là lần đầu tiên tôi thấy bố tôi tức giận và sự việc cuối cùng bị đưa đến đồn cảnh sát.

Trong bốn năm tiếp theo, bố tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm bạn đời mới. Nguyên nhân chính là vì tôi có chút bóng ma tâm lý đối với “mẹ kế” của mình.

Chín giờ tối, tôi đang tựa đầu giường ngậm bịch sữa và chơi game.

"Tiểu Thu? Con không tức giận phải không? Bố và con có thể nói chuyện với nhau được không?"

Bố tôi gõ cửa và tôi hét lên: "Bố vào đi."

Bố tôi thò đầu vào, mỉm cười với ly nước trái cây trên tay. Ông nhìn thấy bịch sữa của tôi rồi thất vọng uống một ngụm.

"Sao vậy? Không phải bố muốn nói chuyện sao?" Tôi ngồi xếp bằng.

“Ừ, dì Trương của con quả thực là người tốt, hơn nữa còn là người đáng thương.” Bố tôi nói với giọng điệu rất chậm rãi, cố gắng nói một cách trìu mến.

“Nếu con ở cùng dì ấy một thời gian, con sẽ thay đổi suy nghĩ. Bố biết con vẫn còn ám ảnh chuyện của Tiết Xuân Lan…”

“Dừng lại, dừng lại, dừng! Con không phải là người làm liên lụy đến những người vô tội.” Tôi nhanh chóng ngăn ông ấy lại.

“Là bố cưới bà ấy, không phải con. Hãy sống với nhau hạnh phúc, chỉ cần bố thoải mái là được rồi, con không có ý kiến.”

Ánh mắt của bố tôi có chút phức tạp, sau khi vỗ đầu tôi rồi rời đi.