Chương 3

"Đại Hoa, Đại Hoa, chải lông cho đẹp nhé." Vừa ra khỏi phòng đã thấy Trương Vân đang chải lông cho Đại Hoa.

Đại Hoa nặng hơn sáu mươi ký, vô cùng béo. Khi nó đứng bên cạnh Trương Vân thì nhìn nó còn to hơn cô ta.

Không quá lời khi nói rằng Đại Hoa có thể nghiền nát Trương Vân chỉ bằng một cú đè.

Khi chú chó nhìn thấy tôi, nó đột nhiên vẫy đuôi một cách phấn khích và vồ lấy tôi, khiến Trương Vân sợ đến mức ngồi bệt xuống sàn.

"A." Trương Vân kêu lên với vẻ hoảng hốt.

Tôi cảnh giác nhìn cô ta trong khi xử lý Đại Hoa đang lao về phía mình.

Cái này, cái này, cái này... đừng đổ thừa là tôi đẩy ngã cô ta đấy nhé.

Bố tôi bước ra khỏi phòng làm việc, dưới mắt có quầng thâm và bị gắn mác tham công tiếc việc.

"Vân Vân ổn chứ?" Bố tôi tháo kính ra và vội vàng hỏi.

Trương Vân đứng dậy, chỉnh lại quần áo và mỉm cười dịu dàng: "Không sao đâu chú, Đại Hoa khoẻ quá."

"Gâu gâu." Đại Hoa sủa hai lần đồng ý, và nhảy ra khỏi tôi để tìm bố tôi.

... Được rồi, lần sau tôi sẽ đọc những cuốn tiểu thuyết trực tuyến ít kì quặc hơn.

Tôi đi đến chỗ Trương Vân, theo tuổi của cô ta, tôi phải gọi là chị… nhưng khi nhìn xuống cô ta, tôi cao 1m76, còn cô ta dường như chỉ cao 1m6, khiến cô ta trông đặc biệt nhỏ nhắn.

“Nếu nó lại tấn công cô thì chỉ cần tát vào mũi nó, nó sẽ nhớ.” Tôi đi ngang qua cô ta, chuẩn bị vào bếp tìm đồ ăn.

Trương Vân mỉm cười với tôi, đôi mắt cong cong: "Chị nhớ rồi. Nhân tiện, mẹ nói trong bếp có cháo trứng và thịt, chú nói em thích ăn món này, và vẫn còn nóng đấy!"

Một gia đình rất thân thiện, nhưng cũng rất xa lạ, tôi vô thức rùng mình.

Tôi thực sự không giỏi đối phó với loại người này.

Trong kỳ nghỉ bảy ngày, tôi đã có chuyến du lịch bốn ngày với người bạn thân nhất của mình, người cũng đã về nhà nghỉ lễ và chúng tôi thực sự không muốn dành nhiều thời gian bên gia đình.

Đêm trước ngày khởi hành, Trương Tú An mang cho tôi một túi đồ ăn vặt.

"Dù sao thì con gái tự lập hơn cũng yên tâm. Tiểu Vân chưa bao giờ tự mình đi du lịch xa. Con có thích những thứ này không? Dì chọn cho con đấy."

Tôi bối rối cầm túi đồ ăn đầy ắp món ăn vặt, toàn những món đắt tiền, sau khi nói lời cảm ơn hai lần, tôi bắt đầu nghĩ cách trả lại số tiền đó.

Đêm trước khi khai giảng, bố tôi nói rằng để thuận tiện, ông sẽ chuyển Trương Vân đến trường của tôi và nhờ tôi chăm sóc cô ấy nhiều hơn ở trường.

"Vân Vân là một đứa trẻ rất nhút nhát. Ở trường hãy chăm sóc con bé một chút nhé." Bố tôi nhẹ vỗ vào tay tôi và chân thành nói.

Tôi nghĩ về những mối quan hệ tồi tệ của mình ở trường, tự hỏi ai sẽ chăm sóc ai đây.