Chương 22

Thôi không làm phiền cậu ngủ nữa.

Mèo nhỏ ngủ say sưa, xòe cả bốn chân ra, ngủ với tư thế kì lạ. Chóp mũi hồng hồng hơi chun lại, hơi thở đều đặn theo quy luật, khiến người ta không nhịn được mà tưởng tượng, tưởng tượng đến lúc cậu mở mắt ra sẽ đáng yêu như thế nào.

Báo đen cứ nhìn cậu như vậy rất lâu.

... Mãi đến khi hoàng hôn buông xuống, mặt trời xuống núi.

Thiệu Dĩ Ninh mới lười biếng thức dậy, chỉ cảm thấy cả người như được ngâm trong suối nước nóng, thoải mái, ấm áp, dễ chịu. Cậu vô thức vươn vai, đầu móng vuốt chạm phải thân thể có bộ lông mượt mà, lập tức co móng vuốt lại, mở to mắt nhìn.

Đôi mắt xanh thẳm chớp chớp, ngây ngốc nhìn bộ lông màu đen trước mặt.

Hình như là... Già Lâu đại ca thì phải?

Ôi, đúng là hắn rồi, như vậy thì mình đã ngủ bao lâu rồi?

Nhớ đến chuyện trước đây, cậu lại vội vàng bò dậy, kiểm tra vết thương trước ngực hắn.

Vết thương đã không còn chảy máu nữa, cũng đã bắt đầu có dấu hiệu khép lại. Nhưng nhìn vẫn rất đáng lo, cậu nghiêng đầu, nghiêm túc suy nghĩ, nghĩ xem còn có cách nào nữa hay không?

Dường như báo đen cũng đã chìm vào giấc ngủ say... Chờ đã, Thiệu Dĩ Ninh bỗng nhiên phát hiện, hắn không phải đang ngủ mà giống hôn mê hơn.

Cùng lúc đó, nhiệt độ cơ thể của hắn cũng nóng khác thường, có lẽ là do vết thương.

Lần này mèo nhỏ đã sốt rột rồi.

Cậu kêu meo meo mấy tiếng, muốn đánh thức Già Lâu. Nhưng đôi tai hắn chỉ khẽ động đậy, không có dấu hiệu tỉnh lại. Thiệu Dĩ Ninh có hơi lo lắng, dứt khoát lấy hết can đảm nằm bò trước mặt hắn, lại gần hắn kêu meo một tiếng.

"Meo meo..."

Cậu hi vọng, làm vậy có thể giống như gọi nhóm ba ba sư tử thức dậy vậy, cũng có thể gọi được Già Lâu.

... Kỳ tích xuất hiện rồi, hoặc là sẽ mãi ở nơi đó.

Theo tiếng gọi của cậu, báo đen chậm rãi ngẩng đầu, mở đôi mắt màu xanh lá ra, nhìn cậu đăm đăm.

"Già Lâu đại ca."

Thiệu Dĩ Ninh vui mừng vô cùng.

Báo đen lấy lại chút tinh thần, chỉ là liếʍ lông cho mèo nhỏ từng chút từng chút một.

Lớp lông ban ngày Thiệu Dĩ Ninh tự làm loạn, đã được hắn cẩn thận chải chuốt lại cho ngay ngắn, trở về lớp lông xù mềm lại, biến thành dáng vẻ của một con mèo xinh đẹp. Đôi mắt xanh da trời long lanh, đột nhiên nhớ ra gì đó, ngược lại cũng bắt đầu liếʍ lông báo đen.

Có qua phải có lại! Cậu là một con mèo nhỏ lịch sự lắm đó.

Nhưng mà...

Cậu không làm gì còn ổn, vừa liếʍ, xúc cảm mềm mại ở đầu lưỡi đã in sâu vào đáy lòng Già Lâu, khiến hắn sa vào đó. Hắn không thể không gồng mình lên, để khiến sự khác thường của mình không thể hiện ra quá rõ ràng.

Rõ ràng đang là mùa khô, là mùa mà động vật... không thể động dục.

Hắn không nên có loại phản ứng này.

Trong nháy mắt, báo đen lại không biết phải làm sao.

Thiệu Dĩ Ninh vô cùng hào hứng, còn đang vì bản thân có thể giúp đỡ người khác mà vui mừng. Từ khi tới thảo nguyên, cậu cảm thấy mình đã trở nên đơn thuần hơn rất nhiều, mỗi ngày chỉ có ăn ngủ, cùng các anh chơi đùa vui vẻ. Cuộc sống của động vật chính là đơn giản như thế. Bây giờ cậu lại cảm thấy, cuộc sống như thế này cũng không tệ.