Chương 11

Quãng đường cũng không dài lắm, hai người rất nhanh đã đến cửa tiểu khu.

Hai người một trước một sau, Mạnh Tinh Linh đi phía trước, Trình Kỵ Ngôn theo phía sau. Nói cũng lạ, cả hai rõ ràng là đi cùng nhau, không biết làm thế nào mà lại rơi vào trạng thái này.

Mặc dù cả hai sống trong cùng một tiểu khu, nhưng lại hoàn toàn không cùng hướng. Khi đến gần ngã ba, Mạnh Tinh Linh nghĩ nghĩ gì đó, theo phép lịch sự, cô vẫn phải chào hỏi một chút.

Cô dừng lại, quay đầu nhìn anh, cố nặn ra một nụ cười tiêu chuẩn: "Trình tiên sinh, anh có chắc là anh không sao rồi không? Nếu không sao rồi thì tôi về nhà trước, có chuyện gì anh có thể gọi điện thoại cho tôi."

"Bây giờ có một vấn đề." - Trình Kỵ Ngôn nghiêm túc nhìn cô, trên môi nở một nụ cười nhàn nhạt, "Đi với tôi."

Mạnh Tinh Linh: ?

Có gì đó không đúng lắm. Tại sao lại cần đi với anh?

"Đi đâu vậy? Trình tiên sinh, Phi Phi còn đang ở nhà đợi tôi, tôi phải về trước."

"Phi Phi?"

"Fluffy, từ nay về sau sẽ gọi nó là Phi Phi."

"Mạnh Tinh Linh." - Trình Kỵ Ngôn mỉm cười, rũ mi xuống, nghiêm túc gọi tên cô, "Em có thể đổi một lý do khác để từ chối tôi không? Tôi còn không hiểu rõ tính khí của con mèo ấy sao? Em ở nhà hay không, có gì khác biệt à?"

Mạnh Tinh Linh nghẹn lời. Cô bị tổn thương nặng nề bởi những lời nói tàn nhẫn của anh.

Mặc dù lời này có vẻ như đúng là sự thật. Cô không ở nhà, Phi Phi khẳng định là còn vui hơn ấy chứ, vì không ai quấy rầy giấc ngủ của nó, không ai ép nó chơi cùng.

"Đi đâu?" - Mạnh Tinh Linh hỏi.

"Cứ theo tôi đã, chẳng lẽ tôi sẽ làm hại em sao?"

Anh vẫn kiệm lời như thể nói thêm một từ nữa tuổi thọ sẽ bị giảm đi mười năm vậy.

Anh xoay người đi trước dẫn đường, Mạnh Tinh Linh theo sau, cô thì thầm với chính mình: "Tôi nghĩ cũng giống lắm đấy."

Vừa dứt lời, Trình Kỵ Ngôn ở phía trước đột nhiên quay đầu lại, tặng cô một ánh nhìn sắc bén, lông mày khẽ nhíu lại, có vẻ không vui.

Má ơi, tai thính dữ vậy?

"Tôi nói đùa thôi." - Mạnh Tinh Linh lúng túng sờ sờ mũi.

"Lẽ nào em không muốn gặp bạn gái của Phi Phi sao?" - Lông mày của Trình Kỵ Ngôn khẽ nhíu lại, giọng nói trùng xuống.

Anh vậy mà rất nhanh liền bị cô lây nhiễm gọi Fluffy là "Phi Phi".

"Ừm, không đúng, bây giờ nên gọi là bạn gái cũ rồi."

Mạnh Tinh Linh thực sự có hứng thú, hai mắt sáng lên, chủ động tiến lên trước một bước: "Ở đâu vậy?"

Trình Kỵ Ngôn giờ đã biết thứ gì mới thu hút được cô rồi, chính là: mèo.

Không cần biết đó có phải là mèo của cô hay không, chỉ cần cô nghe thấy một chữ ‘mèo’ thôi, cô sẽ liền có hứng thú.

Trình Kỵ Ngôn không trả lời cô là ở đâu, Mạnh Tinh Linh cũng không hỏi thêm, chỉ đi theo anh. Hai người hiếm khi giữ cùng một tốc độ như vậy.

"Tại sao lại là bạn gái cũ? Phi Phi tệ bạc với nhóc ấy hả?"

Nếu vậy, Mạnh Tinh Linh sẽ không quá ngạc nhiên, bởi vì hình ảnh một tên cặn bã của Phi Phi đã ăn sâu bám rễ vào tim cô rồi.

"Không phải, Phi Phi bị đá." - Trình Kỵ Ngôn nhìn cô một cái, cong khóe miệng nhẹ nói tiếp, "Chính xác mà nói, Phi Phi đã bị cắm sừng."

Mạnh Tinh Linh: ? ? ? ! ! !

Thế mà còn có thể ăn dưa của một con ‘tra mèo’?

"Nó tra như vậy mà còn bị cắm sừng? Hay là do nó bị cắm sừng nên mới trở nên tra như vậy?"

Trình Kỵ Ngôn nhìn câu hỏi nghiêm túc của cô thấy thú vị, trong giọng nói có chút ý cười nhàn nhạt: "Tôi cũng không rõ, nhưng sự thật là nó đã bị cho đội mũ xanh. Bạn gái cũ của nó còn từng sinh một lứa mèo con cho con mèo đực khác."

"Gì???!!!"

Sau khi Mạnh Tinh Linh thốt lên một tiếng, cô lại thở dài: "Phi Phi thật đáng thương."

"Tuy nhiên, đây cũng không phải lí do khiến nó ức hϊếp tôi.”

Trình Kỵ Ngôn nhìn vẻ mặt của cô thay đổi từ đau lòng sang đến tức giận, khuôn mặt đỏ bừng, còn có giọng điệu vừa ngây thơ lại đơn thuần của cô lúc nói , Trình Kỵ Ngôn đôi khi nghi ngờ liệu cô có thực sự là đã hai mươi ba tuổi rồi hay không.

Không phải lúc nào cũng có cảm giác như vậy, nhưng khi ở bên cô, tâm trạng của anh cũng thay đổi một cách phong phú, còn thích trêu chọc cô bằng giọng điệu tương tự.

Mạnh Tinh Linh nhìn thấy nụ cười của anh không có chút ý tốt nào, trong lòng đột nhiên nghi ngờ: "Anh đang nói dối tôi đúng không?"

Trình Kỵ Ngôn lắc đầu: "Là thật, có một vài con mèo con được nhận nuôi khi được hơn ba tháng tuổi. Chỉ còn lại một con mèo con thôi. Nó khá nghịch ngợm, tự mình trốn ra ngoài một mình rồi bị lạc. Vốn dĩ mèo mẹ cũng đã được nhận nuôi, nhưng có vẻ nó lo lắng cho con mèo con bị lạc kia nên đã chạy về rồi. "

"Là như vậy sao!" - Mạnh Tinh Linh chuyên tâm nghe anh nói, cũng không chú ý rằng lời nói của anh càng ngày càng nhiều, "Con mèo này rất là thông minh. Chỉ là có chút tệ bạc mà thôi."

"Thực ra, Phi Phi và bạn gái cũ của nó rất xứng đôi. Cả hai con mèo đều có linh tính, và cả hai đều là tra như nhau. Ở bên nhau là vừa đẹp, tránh đi gây họa cho những con mèo khác, anh nói đúng không?" - Mạnh Tinh Linh nói đùa, "Hay là dứt khoát đem bạn gái cũ của nó về nhà, hai đứa nó vừa vặn thành một đôi."

"Em không sợ bọn nó đánh nhau à? Còn có chủ hiện tại của nó thì phải làm sao?"

"Anh nói cũng đúng, nhất thời tôi quên mất còn có chuyện này."

Hai người cứ nói chuyện xoay quanh chủ đề tình yêu của bọn mèo, nói rất là hăng say.

Mạnh Tinh Linh nóng lòng muốn gặp bạn gái cũ của Phi Phi, bước đi của cô trở nên nhanh nhẹn hơn rất nhiều.

Không biết có phải vì cô nghĩ đến mèo quá nhiều hay không, nhưng hình như cô nghe thấy tiếng mèo kêu, còn là tiếng của mấy con mèo nhỏ.

"Chờ đã." - Cô dừng lại, nhưng Trình Kỵ Ngôn còn chưa kịp dừng bước, cô đã vô thức kéo tay áo anh lại.

Cô thề rằng đó hoàn toàn là hành động vô thức, lập tức rụt tay lại như bị điện giật.

Nhưng Trình Kỵ Ngôn cứ nhìn chằm chằm vào nếp nhăn trên áo chỗ cô vừa kéo anh.

Đến khi cô mở miệng nói anh mới thu hồi lại ánh mắt.

"Anh nghe xem, có phải là có tiếng mèo kêu hay không?"

Con mèo đó tiếng kêu đứt quãng, so với ban đầu, tiếng kêu hình như đã trở nên yếu hơn, nghe có vẻ tình hình không được tốt lắm.

Trình Kỵ Ngôn cũng nghe thấy, nhìn về hướng phát ra tiếng kêu thì nhìn thấy một chiếc xe.

Anh khẽ cau mày.

Tiểu khu của họ quy định rất nghiêm ngặt, ô tô không được đậu bừa bãi, phải đậu trong gara riêng, xe từ ngoài đến phải đậu ở bãi đậu xe công cộng.

Nhưng không phải người giàu nào cũng có văn hóa, luôn có một số người không bao giờ để mấy cái quy định vớ vẩn vào mắt.

"Qua đó xem một chút."

Trình Kỵ Ngôn bước nhanh qua đó, Mạnh Tinh Linh cũng nhanh chóng theo sau.

Hai người đi tới trước chiếc xe kia, quả thực tiếng kêu của con mèo kia trở nên rõ ràng hơn, nhưng lại không nhìn thấy mèo ở đâu.

"Nó ở đâu chứ?"

Trình Kỵ Ngôn giơ tay ra hiệu cho cô im lặng, chỉ xuống gầm xe.

Lúc này Mạnh Tinh Linh phản ứng rất nhanh, ngay lập tức hiểu được ý của anh.

Cô cúi xuống ngó đầu vào gầm xe, nhìn thấy một con mèo rất nhỏ đang nằm dưới gầm xe, đôi mắt tròn xoe hướng về phía cô, người với mèo bốn mắt nhìn nhau, sau vài giây thì miệng nó tròn tròn kêu "meo" một tiếng.

Nó quá nhỏ, khi thu người lại dưới gầm xe trông càng nhỏ hơn, nhưng đôi mắt vô cùng sáng, rất dễ thương.

Cô đứng lên, nói với Trình Kỵ Ngôn, "Dưới gầm xe quả thực có một con mèo rất nhỏ."

Trình Kỵ Ngôn sau đó cúi xuống, chỉ liếc mắt một cái, rất nhanh liền đứng dậy, sắc mặt không tốt lắm.

"Có vẻ như là con mèo con bị lạc đó."

"Hả?"

Sao lại có thể trùng hợp như vậy, vừa lúc nãy anh với cô còn nói về con mèo đó, bây giờ nó lại lù lù xuất hiện ở đây.

"Vậy phải làm sao bây giờ? Hình như nó đang rất sợ hãi, không dám chui ra." - Mạnh Tinh Linh có chút sốt ruột.

Trình Kỵ Ngôn rất bình tĩnh, nhẹ giọng nói: "Em đợi ở đây, đừng nhúc nhích, tôi sẽ quay lại ngay."

Nơi này đã rất gần nhà anh, anh muốn quay lại lấy một vài miếng vải với mấy thứ tương tự cho mèo, để dỗ mèo con ra ngoài.

"Ừ ừ, được."

Mạnh Tinh Linh thậm chí còn không nghĩ đến việc rời đi. Ngộ nhỡ lúc này chủ xe quay lại, nổ máy mà không biết dưới gầm xe có con mèo thì thật không dám nghĩ đến hậu quả.

......

Trình Kỵ Ngôn thực sự rất nhanh, cả đi cả về tổng cộng chưa đến mười phút.

Chưa đến gần, anh đã nhìn thấy Mạnh Tinh Linh đang ngồi xổm trên mặt đất, không biết đang làm gì.

Đến gần nhìn kĩ lại, phát hiện cô đang thổi vào tay mình. Có một vết xước trên tay của cô, bởi vì cô rất trắng nên vết xước đó lộ ra rõ ràng, đặc biệt chói mắt.

"Làm sao vậy? Bị mèo cào sao?" - Trình Kỵ Ngôn cau mày, giọng điệu không tính là nhẹ nhàng mà có chút trách móc.

Mạnh Tinh Linh ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt tròn xoe của cô hơi mở ra, lộ vẻ vô tội, cô mù mịt gật đầu.

"Lúc nãy nó đột nhiên kêu lên một tiếng rất to, tôi tưởng nó sợ quá nên muốn sờ sờ một chút, không ngờ lại dọa nó sợ, nó liền cào tôi một phát rồi chạy biến đi đâu mất.”

“Nhưng mà, tôi nghĩ nó không cố ý đâu, chỉ là bị dọa sợ, sau đó móng tay hơi dài vô tình làm xước tôi. Tôi không biết nó chạy đi đâu rồi…"

Trình Kỵ Ngôn nhìn thấy cô ngồi xổm ở đó, vẻ mặt thất vọng, cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười, cô bị mèo cào, không lo lắng cho bản thân còn ngồi đó lo nói hộ con mèo.

"Đưa tôi xem tay bị cào." - Anh lạnh giọng nói.

Mạnh Tinh Linh lúc này có lẽ hơi bối rối, cô cũng không từ chối anh, ngoan ngoãn đưa tay ra cho anh xem.

Anh nhìn kỹ hơn, mày càng nhíu chặt lại.

Tuy vết thương không sâu, nhưng vết xước rất dài, còn có máu chảy.

Cần phải tiêm phòng. Nếu là mèo nhà, chưa từng ra khỏi cửa thì không có khả năng mang vi rút dại. Nhưng mèo hoang sống bên ngoài thì không chắc, nên tiêm phòng là cần thiết.

"Không phải tôi đã nói em đừng nhúc nhích sao?"

"Tôi..." - Mạnh Tinh Linh cũng biết mình đã làm sai, không thể biện minh gì được, đối mặt với Trình Kỵ Ngôn hung dữ, cô vội vàng thu tay lại, đổi chủ đề, "Chúng ta đi tìm nó đi, chắc là chưa chạy xa đâu."

Trình Kỵ Ngôn hừ lạnh một tiếng, nói cô: "Em nên lo cho bản thân mình trước đi.”

“Một khi đã nhiễm virus dại rồi, tỷ lệ phát bệnh là 100%, phải chết là không còn nghi ngờ gì nữa.”

Hay cho câu “phải chết là không còn nghi ngờ gì nữa”.

Mạnh Tinh Linh nhìn chằm chằm anh, không nói tiếng nào, chớp mắt ngây người, hồi lâu mới lẩm bẩm nói: "Anh biết ăn nói không vậy?"

"Đứng dậy đi theo tôi."

"Hả?"

"Đưa em đi tiêm phòng." - Giọng điệu của Trình Kỵ Ngôn dịu đi một chút, đứng lên nhìn xuống cô.

Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của anh, tính khí trẻ con đột nhiên trỗi dậy, muốn đối đầu với anh: "Tôi không đi."

"Em muốn chết sao?"

"Chết thì chết."

Trình Kỵ Ngôn bất lực.

Lúc tức giận, cô khá cứng đầu.

Cũng có thể do cách nói chuyện của mình không đúng, khiến cô ấy cảm thấy khó chịu.

Trình Kỵ Ngôn ngẫm lại bản thân một chút, tiếp tục thuyết phục cô, giọng điệu nhẹ nhàng hơn rất nhiều: "Vắc xin phòng bệnh dại cần phải tiêm trong vòng 24 giờ, sắp đến giờ tan làm rồi. Nếu sáng mai em ngủ quên mất, buổi chiều mới đến thì phải xếp hàng một lúc lâu..."

Anh còn chưa nói hết câu, Mạnh Tinh Linh đã trở nên căng thẳng.

"Tôi tiêm, tôi tiêm, được chưa?"

Trình Kỵ Ngôn cười thầm trong lòng.

Quả nhiên dễ lừa.

Thực tế, có nơi tiêm vắc xin dại vào ban đêm, chỉ là về nguyên tắc, tiêm càng sớm thì càng tốt. Vì muốn lừa cô đi tiêm luôn bây giờ nên anh mới cố tình nói như vậy.

Mạnh Tinh Linh đi theo phía sau anh, chầm chậm đi đến ga ra rồi lên xe của anh.

Trình Kỵ Ngôn không nói lời nào khởi động xe, nhanh chóng lái xe ra ngoài tiểu khu.

Chỉ là Mạnh Tinh Linh vẫn không thể ngừng lo lắng cho con mèo con kia.

"Nó có thể chạy đến chỗ nào được cơ chứ? Nó còn nhỏ như vậy, ở bên ngoài rất nguy hiểm, cũng không biết có thể tìm được mẹ của nó không nữa? À, đúng rồi, tôi vẫn chưa nhìn thấy mẹ của nó."

Mạnh Tinh Linh nhỏ hơn anh sáu tuổi, nhưng lúc lo lắng như này chả khác gì một bà cụ, cứ ngồi đó lẩm bẩm mãi.

"Tôi không sợ bị mèo cào, cũng không kêu đau, tôi chỉ lo lắng không biết mèo con có sao không hay thôi."

Trình Kỵ Ngôn cáu kỉnh một cách khó hiểu, nói đúng ra thì anh cũng có trách nhiệm trong chuyện này.

Anh đã đánh giá thấp tình yêu của cô dành cho mèo rồi.

Anh hạ giọng, cố ý lạnh lùng nói: "Chỉ cần nói thêm một câu, tôi sẽ ném em xuống xe."

Tác giả có lời muốn nói:

Chào mọi người, hihi, cảm ơn.

Thời gian mập mờ sẽ tương đối dài, hiện tại đang ở giai đoạn nam chính có tình cảm với nữ chính còn nữ chính vẫn chưa có tình cảm với nam chính.

Hôm nay ngủ dậy thấy có Bảo Bảo nói rằng nam chính với văn án không giống nhau, mấy tình tiết trong văn án đa số vẫn còn chưa xuất hiện đâu nha~ Còn có điều nữa là phần của nam chính với những người khác ít, với nữ chính nhiều, anh đối với nữ chính rất có hứng thú nên đương nhiên sẽ có chút không giống rồi, nhưng các bạn xem lúc anh ta nói chuyện vẫn là cái điệu bộ kiêu ngạo đó. Nếu mà một đoạn văn án có thể nhìn ra nam chính một cách trọn vẹn thì tôi không cần phải viết toàn văn nữa rồi ha~

Có điều cảm nhận của mỗi người mỗi khác, cảm ơn mọi người đã đóng góp~ Yêu mọi người, chúc mọi người cuối tuần vui vẻ trước nha!