Chương 10

Thực ra lúc đi trên đường, Trình Kỵ Ngôn đã cảm thấy triệu chứng dị ứng của mình thuyên giảm đi rất nhiều. Nhưng sau khi đến bệnh viện, anh vẫn kiềm lòng không được mà bày ra vẻ mặt ốm yếu, như thể anh thực sự vô cùng khó chịu.

Ngay cả bản thân anh cũng không hiểu lý do tại sao mình lại làm điều này, nhưng anh không thể kiểm soát được phản ứng “tự nhiên mà vậy” của chính mình.

Bác sĩ khám bệnh chính là bạn của anh, Lâm Vũ Kỳ, đối với thể trạng sức khỏe của anh sớm đã hiểu quá rõ rồi. Làm sao một người mấy tháng trước quay phim trong môi trường khắc nghiệt thế kia còn không có cảm giác gì lại có thể bị đánh bại bởi mấy cái dị ứng đã thành quen từ lâu này?

Nhìn cô gái nhỏ đang lo lắng bên cạnh Trình Kỵ Ngôn, lại nhìn hắn một thân diễn xuất điêu luyện, cho dù Lâm Vũ Kỳ có ngốc đến đâu đi chăng nữa, vẫn có thể nhìn ra được hắn đang toan tính cái gì.

Hôm nay là ngày tốt gì vậy, cây sắt vậy mà thực sự nở hoa rồi này.

Không hổ danh là một đạo diễn, diễn một chút liền có thể lừa cô gái nhỏ nhà người ta quay mòng mòng như thế này, rõ ràng hắn ta chỉ là bị dị ứng, nhưng phản ứng của cô gái nhỏ khiến anh nghĩ rằng Trình Kỵ Ngôn đang ở trong ICU. (*)

(*) ICU: được viết tắt từ cụm từ Intensive Care Unit hay còn gọi là đơn vị chăm sóc tích cực những bệnh nhân đang trong tình trạng nguy kịch và cần được theo dõi, chăm sóc chuyên sâu, đặc biệt cần phải được hỗ trợ hô hấp rất phức tạp.

Cô ấy lo lắng đến đứng ngồi không yên, ở bên cạnh quan tâm đến tình trạng của Trình Kỵ Ngôn, hỏi hắn có chỗ nào khó chịu không, còn lo lắng hắn có thể bị hủy dung hay không.

“Sẽ không đâu, cô yên tâm đi, làm gì mà nghiêm trọng đến mức ấy. Chỉ cần uống chút thuốc là được rồi.” Lâm Vũ Kỳ cười cười.

Thực tế mà nói đẳng cấp tán gái của Trình Kỵ Ngôn không hề cao như vậy, ngày nào anh cũng giống như một kẻ tu hành khổ hạnh, dồn hết tâm huyết cho việc làm phim. Mấy năm nay, những người xung quanh thay nhau thúc giục anh tìm đối tượng, kết hôn rồi sinh con. Anh một chút cũng không thèm để ý đến.

Gương mặt này của anh thực sự vô cùng ưu tú, chẳng thua kém gì các sao nam đang hot, bởi vậy nên những nữ diễn viên thích anh ấy cũng không hề ít, nhưng cuối cùng đều bị cái tính khí tệ hại này của anh làm cho từ bỏ. Người này nói chuyện vừa thẳng thừng vừa dứt khoát, con gái nào mà yêu cho nổi, cuộc sống thực tế cũng đâu có giống trong tiểu thuyết, phim ảnh, làm gì có người nào không có anh liền không sống được, trong đoàn làm phim ngoại trừ những lúc bắt buộc phải giao tiếp với nhau ra, cơ hồ mọi người ai cũng đều sợ anh, tránh được liền tránh.

Vì vậy, thay vì nói rằng Trình Kỵ Ngôn diễn quá giỏi, thà rằng nói cô gái này quá dễ lừa còn nghe được.

Mạnh Tinh Linh giật giật khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, vẫn còn do dự: "Nhưng trên đường tới đây anh ấy nói rằng rất khó chịu. Anh ấy còn thấy nóng hay sao đó, có phải bị sốt rồi không?"

Lâm Vũ Kỳ liếc mắt nhìn Trình Kỵ Ngôn bên cạnh mình.

Hắn dường như muốn diễn tới cùng, ngồi bên cạnh nhất quyết không nói gì.

Lâm Vũ Kỳ trong lòng cười khinh một tiếng, nói: "Phát sốt sẽ cảm thấy nóng, nhưng cảm thấy nóng không nhất định là phát sốt."

"Có thể còn do lý do khác."

Mạnh Tinh Linh: ?

Nhìn vẻ mặt mù tịt của cô, Lâm Vũ Kỳ càng lo lắng cho cô.

Với bộ não này của cô, làm sao mà so được với Trình Kỵ Ngôn.

Anh cười cười: "Ví dụ như trong xe quá nóng, đại loại như vậy."

Trình Kỵ Ngôn đột nhiên ho một tiếng, nhân lúc Mạnh Tinh Linh không chú ý trừng mắt nhìn anh một cái, thuận tiện đưa mắt ra hiệu với anh, nhắc nhở anh đã đến lúc phải làm gì đó.

Lâm Vũ Kỳ nhanh chóng tránh ánh mắt của Trình Kỵ Ngôn, giả vờ như không nhìn thấy.



Vết đỏ trên mặt Trình Kỵ Ngôn do dị ứng đã mờ đi, Lâm Vũ Kỳ bắt đầu đuổi họ đi.

Anh nhìn thấy Trình Kỵ Ngôn trước khi rời đi, trong mắt rõ ràng lộ ra vẻ không hài lòng.

Trình Kỵ Ngôn có lẽ nghĩ rằng anh đã quên những gì hắn nhắc nhở.

Thực ra anh không có quên, là anh cố ý không làm như vậy thôi. :))

Quả nhiên, không lâu sau khi hai người họ rời đi, anh nhận được một tin nhắn WeChat từ Trình Kỵ Ngôn.

[Trình Kỵ Ngôn: ?]

Chỉ đơn thuần một dấu chấm hỏi, Lâm Vũ Kỳ ngay lập tức có thể cảm nhận được sự tức giận của hắn.

[Lâm Vũ Kỳ: ?]

Dấu chấm hỏi ai mà chả gửi được. :))

[Trình Kỵ Ngôn: Cậu quên rồi à?]

[Lâm Vũ Kỳ: Tôi không quên, tôi cố tình đấy.]

( xin phép cười cái nữa 🙂)

[Trình Kỵ Ngôn: Cậu đúng là rất thành thật.]

[Lâm Vũ Kỳ: Cậu bao nhiêu tuổi rồi, gặp được cô gái nhỏ người ta liền biến thành ấu trĩ như vậy, vẫn còn làm được được loại chuyện này. Thể trạng sức khỏe cậu như nào tôi còn không rõ sao? Đừng có lấy sức khỏe ra làm trò đùa, theo đuổi con gái có rất nhiều cách, cần gì phải làm như thế. Tình hình hiện tại không cần phải xuống nước như vậy, đừng có mà mất trí.”

[Trình Kỵ Ngôn: Sao nhiều lời vậy?]

[Lâm Vũ Kỳ: Có thể nói tôi rất hiểu con người cậu đấy, với cái miệng đấy của cậu, thực sự rất ít người muốn ở một mình với cậu quá mười phút. Cậu muốn ở cùng người ta lâu hơn một chút, cũng chỉ có thể sử dụng ‘cửa phụ’ một cách này mà thôi.]

[Trình Kỵ Ngôn: “Bác sĩ trong bệnh viện của cậu đều nhiều lời như cậu thế này à?"]

[Lâm Vũ Kỳ: Đó chỉ là hành vi cá nhân của tôi thôi, không liên quan gì đến bệnh viện, xin đừng có vơ đũa cả nắm. Nếu cậu thật sự gặp được tôi ở bệnh viện, trong mắt tôi liền không có bạn bè gì đâu, chỉ có bệnh nhân với gia đình của bệnh nhân. Tôi cần có trách nhiệm với bệnh nhân của mình, có trách nhiệm với gia đình của họ, không thể làm lung tung.]

[Trình Kỵ Ngôn: Người nhà. Sẽ nói chuyện.]

Lâm Vũ Kỳ: …

Anh thực sự đã được khai thông, tiêu điểm đặt sai chỗ rồi, chỉ một từ đơn giản như vậy vậy mà có thể khiến anh nảy ra một cách khác.

Chậc chậc.

*

Trình Kỵ Ngôn hài lòng cất điện thoại.

Quay đầu lại nhìn, Mạnh Tinh Linh cũng vừa khéo đang nhìn anh.

Đôi mắt của cô ngấn nước, giống như mắt nai, nhưng vẻ mặt lại vừa thành thực vừa rất nghiêm túc: "Bác sĩ vừa rồi thật không đáng tin cậy, tôi nói có khả năng anh đang bị sốt, vậy mà anh ta cũng không đo nhiệt độ cho anh, lỡ anh bị sốt thật thì sao? "

Cô tức giận phàn nàn, như thể cô đang thực sự vì anh mà bất bình vậy.

"Vậy bây giờ anh cảm thấy tốt hơn chút nào chưa?"

Trình Kỵ Ngôn gật đầu, cong cong khóe miệng.

"Anh đừng có coi thường bệnh dị ứng. Khi tôi còn nhỏ, có một lần bố tôi bị dị ứng nặng, toàn thân lạnh ngắt. Mẹ tôi đắp mấy cái chăn cho ông mà ông vẫn run rẩy, làm tôi sợ đến phát khóc. Tôi còn tưởng rằng ông ấy sắp chết rồi. "

Trình Kỵ Ngôn cười cười, thầm nghĩ, chẳng trách vừa rồi cô ấy lo lắng như vậy, hóa ra là bị ám ảnh từ trước.

Hình như đùa hơi quá trớn rồi thì phải, dọa cô ấy sợ rồi.

"Vậy cô vừa rồi nghĩ tôi sắp chết nên mới lo lắng như vậy?"

Mạnh Tinh Linh quay đầu sang một bên, khẽ mím môi, không để anh nhìn thấy, trong lòng thầm nghĩ: Người này có biết ăn nói không vậy.

“Không phải như vậy.” Cô lắc đầu phủ nhận.

Anh đưa mắt nhìn cô.

Khuôn mặt của cô rất nhỏ, khi quay mặt sang một bên, có thể thấy trên khuôn mặt của cô vẫn còn chút mỡ trẻ con, giống như một quả vải đã bóc vỏ, trong suốt và mềm mại.

Nhìn cô tràn đầy sức sống như vậy, lần đầu tiên Trình Kỵ Ngôn cảm thấy mình đã già rồi.

Không chỉ có vậy, dường như giữa anh và cô còn tồn tại khoảng cách thế hệ, khả năng giao tiếp xã hội của cô so với anh đều tốt hơn rất nhiều.

“Cô bao nhiêu tuổi rồi?” Cuối cùng anh cũng không nhịn được mà hỏi điều bản thân tò mò bấy lâu nay.

Trước đây Từ Diêu luôn phàn nàn anh, yêu cầu anh đừng hỏi thẳng tuổi con gái người ta như vậy, vì vậy trước nay anh chưa bao giờ hỏi.

“Tôi?” Mạnh Tinh Linh chỉ vào mình, sau đó mỉm cười, da thịt mềm mại trên má phồng lên, đôi mắt cong cong thành hình bán nguyệt, “Tôi mười tám tuổi.”

Trình Kỵ Ngôn dừng một chút, sau đó xoay người, lông mi rũ xuống, nhịp tim đột nhiên trống đi một nhịp, trong phút chốc có cảm giác như đang rơi xuống.

Có lẽ là mất mát.

Kém mười một tuổi, so với em gái anh còn trẻ hơn một chút. Đây có thể không phải là khoảng cách thế hệ, mà là cách cả Thái Bình Dương.

“Anh thực sự tin tôi mới mười tám sao?” Mạnh Tinh Linh nhìn anh, cười thành tiếng, “Tôi hai mươi ba rồi, cũng đã ra ngoài làm việc được một thời gian rồi.”

"Chỉ có điều là vừa từ chức rồi."

Mạnh Tinh Linh cười đến hai má đau nhức, vươn tay xoa xoa má, nghe thấy anh trầm giọng nói vài chữ, "Nhìn không ra."

Tuy giọng nói nhỏ nhưng cô có thể nghe rõ.

"Sao lại nhìn không ra? Nếu định nói trông tôi lớn hơn hai mươi ba tuổi, vậy anh có thể đừng nói nữa."

“Không phải,...” Trình Kỵ Ngôn liếc mắt nhìn cô, cô đang nhìn thẳng về phía trước, lông mi dài của cô đọng lại chút ánh sáng, cả người dung mạo thanh tú, tinh xảo và đẹp đẽ như một con búp bê sứ.

Anh thu lại ánh mắt, uể oải cười, trái tim dường như đã an toàn trở về vị trí cũ.

Vẻ mặt anh hiền rõ vừa thành thật vừa nghiêm túc, giọng điệu chậm rãi, anh giải thích với cô, "Không phải, ý tôi là, tôi thực sự nghĩ cô mới mười tám tuổi."