Chương 9

Thực tế chứng minh, suy đoán của cô là đúng.

Hai người ngồi trong quán cà phê, cũng không có nói gì nhiều, Mạnh Tinh Linh uống cà phê như uống nước để giảm bớt sự ngượng ngùng, một cốc cà phê rất nhanh đã có thể nhìn thấy đáy.

Mà cô thoáng nhìn ly đối diện cà phê vẫn còn nguyên, đá viên đều đã tan được một nửa.

Cô ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Trình Kỵ Ngôn, không biết vì sao, toàn thân cô đột nhiên đông cứng lại, mộc mạc nhìn anh, chớp mắt một cách máy móc

Lúc này đầu óc cô trống rỗng, bất chợt nghe thấy giọng nói của anh.

“Trình Kỵ Ngôn.”

Mạnh Tinh Linh vẫn đang ở trạng thái mông lung, một lúc không kịp phản ứng lại: "Hả?"

Trình Kỵ Ngôn tay nắm chặt cốc cà phê, thản nhiên gõ nhẹ, giọng điệu chậm rãi, nói lại một lần nữa: "Tôi nói tên tôi là Trình Kỵ Ngôn.”

“A a!” Mạnh Tinh Linh lúc này mới tỉnh táo lại, hai người đã gặp mặt vài lần rồi, vậy mà ngay cả tên của đối phương cũng không biết, “Tôi là Mạnh Tinh Linh.”

“Ừm.”

Trình Kỵ Ngôn nhẹ nhàng gật đầu, cũng không nói gì thêm.

Bầu không khí một lần nữa rơi vào trầm mặc.

Mạnh Tinh Linh cúi đầu nhéo ngón tay, cũng không biết phải nói gì, cô đang nghĩ, Trình Kỵ Ngôn, cái tên nghe thật kỳ lạ.

Cho nên vị “đá trầm tích” tiên sinh này làm sao vẫn có thể ngồi yên ở đây được? Sao còn chưa nói mình có việc phải rời đi trước? Anh cũng cũng đâu có uống cà phê, hẳn là cũng không phải bởi vì cà phê tiệm này ngon quá nên không nỡ rời đi.

Đang lúc nghĩ ngợi miên man, bỗng một bàn tay xuất hiện trong tầm mắt cô, một chiếc điện thoại di động kẹp giữa những ngón tay trắng nõn lạnh lẽo của anh, hiển thị màn hình bấm số.

“Nhập số của cô.” Anh chỉ vào màn hình, nói ngắn gọn.

"Nếu đã muốn cùng nhau nuôi một con mèo, nhất định phải để lại phương thức liên lạc. Nếu có việc gì gấp cũng dễ có thể tìm nhau."

“À à”. Mạnh Tinh Linh chỉ biết gật đầu lia lịa, sau đó gõ một dãy số trên bàn phím, đưa cho Trình Kỵ Ngôn.

“Được rồi.” Mạnh Tinh Linh trả lại điện thoại cho anh.

Không lâu sau, điện thoại của cô liền rung lên.

Trịnh Kỵ Ngôn lắc lắc điện thoại nhìn cô, nụ cười trên môi như có như không: “Có chuyện gì có thể tìm tôi.”

Thuận tiện anh cũng nhấn mạnh thêm một câu: “Wechat cũng dùng số đó”.

“Ồ.” Mạnh Tinh Linh đơn giản như vậy mà trả lời.

Tay Trình Kỵ Ngôn liền cứng đờ tại chỗ, thu điện thoại lại, đợi vài phút cũng không thấy Wechat nhảy ra một lời mời kết bạn nào cả.

Thật sự chỉ là "Ồ" thôi sao?

Không hiểu trong lòng tiểu bạch thỏ này đang suy nghĩ điều gì.

Mạnh Tinh Linh qua loa nói cho có lệ, sau đó liền cất điện thoại đi, nhìn lên thì thấy Trình Kỵ Ngôn đang nhìn chằm chằm vào cô.

Anh không có việc gì sao, tại sao anh lại cứ nhìn chằm chằm vào cô như vậy?

Anh dựa lưng vào ghế, điệu bộ nhàn tản, nhướng mày nhìn cô cười: "Cô không định hỏi tên tôi là chữ nào sao?"

Mạnh Tinh Linh: ......

Anh có Thiên Lý Nhãn sao? Có phải anh đã nhìn thấy ba chữ "đá trầm tích" mà cô vừa gõ rồi không?

“Không phải anh cũng không hỏi tôi sao?”

Cô cũng không có nói sai. Ai sợ ai chứ?

“Trình gồm Hòa với Bàng, Kỵ trong “cấm kỵ”, Ngôn trong “ngôn ngữ”. Ý nghĩa là hy vọng tôi có thể nói ít làm nhiều.”

Ngữ khí của anh rất chân thành, đây cũng là lần đầu tiên anh giới thiệu như vậy với người khác.

Trước đây, đều là người khác tự giới thiệu mình với anh như thế này, còn nhân tiện chồng thêm vô số tính từ cho bản thân, ngụy tạo rất nhiều sơ yếu lý lịch hư cấu giả dối, ép buộc đánh bóng bản thân, đánh bóng tới thiên hoa loạn trụy(*) chỉ vì hy vọng có được sự coi trọng của anh.

(*) Nguyên văn dùng “天花乱坠” nghĩa là “ba hoa chích chòe”, để từ Hán Việt nghe có chút hay hơn nên liền để vậy.

Trong làng giải trí có quá nhiều chuyện giả dối, đột nhiên trong đời xuất hiện một tiểu bạch thỏ ngốc nghếch, ánh mắt trong veo lanh lợi đã lâu không được nhìn thấy, nụ cười lại trong trẻo ngọt ngào như vầng trăng nhỏ, vô cùng đáng yêu, cũng vô cùng có sức cảm hóa người khác.

Phản ứng của cô rất chậm, lời nói có chút ngớ ngẩn, nét non nớt trẻ con trên khuôn mặt vẫn chưa hoàn toàn gỡ bỏ, nhìn thì sẽ không biết được cô vẫn còn đang học đại học hay là đã đi làm rồi.

Anh rất tò mò.

Ngón tay Trình Kỵ Ngôn vô thức rơi xuống cốc cà phê, thờ ơ xoay xoay thân cốc.

Anh cũng có chút không rõ là bản thân thích cô nhiều hơn hay thích sự mới lạ hơn. Chỉ là cảm thấy… muốn gần gũi với cô hơn.

Khoa trương mà nói thì, chỉ cần nhìn thấy cô, sẽ có cảm giác như được thanh lọc tâm hồn.

Quả thực là cường điệu quá mức rồi, nhưng hiện tại anh thực sự nghĩ như vậy.

Khi đối mặt với cô, anh sẽ trở nền tận lực thận trọng, không dám nói quá nhiều, vì sợ nói quá nhiều hoặc nói sai gì đó sẽ khiến cô phản cảm.

Đã lâu rồi chưa có ai làm cho anh phải cẩn thận từng chút giống như vậy.

"Chữ Mạnh trong Mạnh Tử, chữ Tinh trong ngôi sao, chữ Linh trong tinh linh. Hướng sao băng mà cầu nguyện, chính là ý nghĩa ‘ước nguyện mau mau trở thành sự thật’."

Cô dừng lại một chút, ngượng ngùng cười.

"Chỉ có điều là tôi vừa mới bịa ra..."

Trình Kỵ Ngôn:…

Có vẻ như đánh giá của mình về cô gái này không hề sai.

Anh cúi đầu trộm cười, vô thức nhấp một ngụm cà phê, thử nghĩ về một chủ đề nào đó để nói.

"Fluffy ở nhà cô có ngoan không?"

Mới nhắc đến cái tên mèo thôi, mắt cô quả nhiên liền sáng lên, ngay lập tức ngồi thẳng người dậy, vô cùng có hứng thú.

"Nó quá là ‘tra’ luôn. Trước khi tôi đem nó về, nó đối với tôi rất nhiệt tình. Đem nó về rồi, nó liền mặc kệ không thèm để ý, quan tâm gì đến tôi nữa. Ngày nào cũng chỉ biết ngủ, ngày nào cũng nhân lúc người ta không để ý tới liền chạy trốn ra ngoài, cũng không biết chào hỏi người ta lấy một tiếng. "

"Chắc là nó ăn rồi, ngày nào cũng phải ăn hai bát đầy thức ăn cho mèo. Tôi chưa từng nuôi mèo bao giờ, còn cho rằng đó là điều bình thường, sau này hỏi rồi mới biết hai bát lớn thức ăn cho mèo có chút nhiều nên bớt phần ăn cho nó lại, nó liền không vui. Bát hết rồi, tôi không đổ thêm thì lại quay ra phía tôi kêu gào ầm ĩ, mắng tôi đến khó nghe”.

"Anh có biết không, nó vậy mà biết mở cửa, lại còn là cửa khóa kết hợp vân tay. Nó có làm như vậy ở nhà anh không? Thực sự cũng quá mức thông minh rồi đấy."

Khi nhắc đến mèo, cô liền nói không ngớt lời như vậy, có vẻ như cô thực sự rất thích con mèo này.

Anh cười cười, nhẹ gật đầu: "Ừm, có biết."

Giọng nói bình thản, không có lấy một chút sơ hở nào.

Chí ít gì Mạnh Tinh Linh cũng là một người có cung phản xạ có thể quay quanh trái đất ba vòng nên đương nhiên không thể nhìn thấy sự khác thường của anh. Chỉ là cảm thấy anh vừa lạnh lùng, vừa kiêu ngạo, rất không thú vị.

"Có phải tôi nói quá nhiều rồi không? Thật ngại quá, cứ nhắc đến con mèo này là tôi lại không kiềm chế được như vậy."

“Không sao, cô nói tiếp đi.” Giọng anh vẫn duy trì mà bình đạm như trước.

Bản thân anh cũng cảm thấy mình có chút quá đáng. Nhưng ít nhất cho đến giờ, anh thực sự vẫn chưa tìm ra cách tốt nhất để hòa hợp được với cô.

Mạnh Tinh Linh không khách khí chút nào, anh để cho cô nói tiếp, cô liền nói, đằng nào cũng là cô đang nói chuyện với một đám không khí mà thôi.

Dù sao, cô cũng đang nói về điều mà mình thích, muốn cô dừng lại chẳng khác nào ngộ độc mãn tính.

"À, nó thích chạy ra ngoài như vậy, vẫn còn là một ‘playboy’, hay là tôi làm cho nó một cái thẻ đeo trên cổ, viết tên của nó với thông tin liên lạc của anh vào, như thế thì nó sẽ không bị người khác nhặt về nữa. "

Nói cái gì liền làm cái đó.

Mạnh Tinh Linh ngay lập tức mở một phần mềm mua sắm đa năng, dựa vào từ khóa tìm kiếm, nhấp vào một cửa hàng. Lúc gõ gõ đột nhiên nhớ đến Phú Quý con mèo này có đến hai cái tên.

Rõ ràng là một trời một đất, phong cách của hai cái tên này hoàn toàn khác nhau!

Cô do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn hỏi Trình Kỵ Ngôn: "Tôi nên viết tên nào của nó?"

"Cái nào cũng được."

Mạnh Tinh Linh: Có hỏi cũng như không.

Sau một phút suy nghĩ, cô chợt nảy ra một ý tưởng tuyệt vời: "Tại sao mình không kết hợp hai cái tên lại với nhau, được không?"

Trình Kỵ Ngôn gật đầu.

Cô đặt hàng một cách nhanh chóng, sau đó cho Trình Kỵ Ngôn xem những ghi chú về đơn hàng của cô.

Anh liếc một cái, không kiềm chế được mà cười thành tiếng, vô cùng nhẹ.

[Ghi chú đơn hàng: Tên vật nuôi: Funafei

Phương thức liên lạc: ...... ]

Funafei, cũng tạm được.

Không hổ là cô, luôn có mấy suy nghĩ vô cùng kỳ cục.

"Rất buồn cười sao? Tôi thấy rất dễ thương mà, đó còn là sự kết hợp hoàn hảo của hai cái tên nữa."

"Đúng rồi, điện thoại anh có ảnh của nó không? Có thể gửi cho tôi được không?"

Trình Kỵ Ngôn gật đầu, đang định nói: "Thêm tôi đi", thì cô đã nói trước.

"Trực tiếp airdrop đi, như vậy thì không cần phải thêm WeChat."

Trình Kỵ Ngôn: …..

Anh tự cười mình, cười bản thân suy nghĩ quá nhiều.

Cô ấy sẵn sàng nói với mình nhiều như vậy đều chỉ vì con mèo mà thôi, chỉ vậy thôi.

Trình Kỵ Ngôn cuối cùng giở trò xấu, rõ ràng là vẫn lưu mấy bức ảnh của Funafei, nhưng cuối cùng chỉ gửi cho cô có một bức.

Cô cả mặt không tin: "Chỉ có một cái thôi sao?"

Trình Kỵ Ngôn gật đầu, không chút áy náy: "Ừ, chỉ có một bức này, tôi không thích chụp ảnh."

Chỉ có một bức này thôi, cũng đủ khiến mắt cô dán chặt vào nó, hồi lâu vẫn không ngẩng lên, miệng còn lầm bầm nói: "Anh làm thế nào hay vậy, điện thoại của tôi toàn là ảnh với video của nó, bộ nhớ sắp đầy luôn rồi."

Trình Kỵ Ngôn lắc đầu bất lực.

Dường như bản thân cũng quá là ấu trĩ đi. Một người đàn ông hai mươi chín tuổi còn hơn thua với cô gái nhỏ nhà người ta.

Anh hắng hắng giọng, cuối cùng thỏa hiệp: "Tôi tìm thấy vài bức nữa rồi."

Cô kinh ngạc vui mừng mà ngẩng đầu lên: "Gửi cho tôi, gửi cho tôi!"

Đôi mắt cô tràn đầy mong đợi, không có lấy một chút nghi ngờ nào.

Trình Kỵ Ngôn đột nhiên hối hận vì vừa rồi đã nói dối cô.

Ánh mắt của cô như có một loại ma lực nào đó, làm cho tất cả yêu ma quỷ quái trong người anh đều phải hiện nguyên hình.

Anh mở album, chọn ảnh, gộp lại rồi gửi hết cho cô.

Sau đó ngồi ngắm bộ dạng hào hứng xem ảnh của cô.

Cô thực sự rất thích nó, mỗi lần lật qua một bức khác, khóe miệng lại càng cong thêm một bậc.

Người đơn thuần như cô, niềm vui cũng vô cùng đơn giản như vậy.

Anh đột nhiên cảm thấy cổ mình bắt đầu nóng ran và ngứa ngáy, mặt cũng như vậy.

Đừng nói là lại bị dị ứng rồi?

Anh rất dễ bị dị ứng, nhất là khi chuyển mùa, cách đây một thời gian anh bị dị ứng đặc biệt nghiêm trọng, trong thời gian bị dị ứng nên tránh ánh nắng chiếu vào vùng bị dị ứng nên đã anh luôn che chắn rất kín.

Tự dưng lại bị dị ứng.

Khi Mạnh Tinh Linh nhìn lên, cô thấy cổ anh đỏ lên, mặt cũng đỏ bừng, nổi lên những nốt mụn nhỏ, cô kêu lên: "Trình tiên sinh, anh bị dị ứng à?"

"Anh có bị dị ứng với sữa yến mạch không? Lúc nãy tôi thấy anh cũng không có làm sao, vừa uống một ngụm cà phê liền bị như vậy. Tôi xin lỗi, là tại tôi, lúc gọi đồ uống vô thức lại gọi theo thói quen của mình, đổi sữa tươi thành sữa yến mạch. Tôi đưa anh đi bệnh viện khám nhé?"

Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của cô, Trình Kỵ Ngôn thầm mừng trong lòng.

Cô thực sự có để ý đến anh, từ đầu cho đến khi anh uống cà phê.

Mặc dù bị dị ứng không phải là do sữa yến mạch, nhưng anh quyết định tương kế tựu kế, thuận gió đẩy thuyền.

Thực ra anh cũng không có khó chịu như vậy, anh cũng bị dị ứng nhiều lần, vốn đã quen rồi, nhưng vẫn cố tình cau mày, làm ra vẻ như đang rất khó chịu.

"Đến bệnh viện tôi thường đến đi, có một bác sĩ tôi quen."

Sau đó anh nói ra địa chỉ.

"Được, được, được."

Mạng Tinh Linh gật đầu liên tục.

Dường như cô đã nhận định rằng đó là trách nhiệm của mình, khuôn mặt cô ửng hồng vì lo lắng, cả hai đều không lái xe nên cô nhanh chóng bắt taxi.

Nhìn anh như vậy, Trình Kỵ Ngôn có chút không thể nhẫn tâm được nữa, nhưng anh cũng không nỡ dừng lại.

Một sức hút vô cùng kỳ lạ. Anh cảm thấy bản thân mình rất xấu xa.

Nhưng anh cũng chưa từng cho rằng mình là một người tốt.

Vì vậy, cứ xấu xa thêm một lần đi.

Lúc ở trong xe, Mạnh Tinh Linh liên tục hỏi anh có cảm thấy khó chịu ở đâu không.

Anh nhắm mắt lại, tạo cho mình một bộ dạng vô cùng yếu ớt, cất giọng vô cùng nhẹ: "Ừm, tôi đau đầu, nóng, hình như phát sốt rồi”, đều là anh bịa đặt bừa bãi cả.

Sau đó, nhân lúc cô không để ý liền bí mật gửi tin nhắn WeChat cho vị "bác sĩ quen thuộc" kia.

[Tôi bị dị ứng, đang đến chỗ cậu.]

[Nhớ cho kỹ, chất gây dị ứng là bột yến mạch, cần phải truyền dịch. Đừng hỏi tại sao, đến rồi cậu khác tự biết.]

[Bác sĩ: … Tôi thấy cậu thực sự có bệnh đấy.]