Chương 13

Tổng tài...? Nụ cười của Trình Kỵ Ngôn lập tức đông cứng lại. Tổng tài xung quanh anh đều là những ông già hói đầu, bụng phệ, có người tuy già nhưng trông vẫn phong độ, nhưng cuối cùng vẫn không thoát được một chữ già. Vậy là trong mắt cô, anh... già rồi? "Em chắc chứ?" - Trình Kỵ Ngôn hơi ngạc nhiên hỏi lại cô. Nhưng phản ứng này của anh rơi vào mắt Mạnh Tinh Linh lại mang ý nghĩa khác. Cô nghĩ rằng mình đoán đúng rồi, kích động mà vỗ vào đùi một cái. "Tôi đoán đúng rồi có phải không? Tôi nói mà, anh nhìn rất giống!" Sau khi cô khẳng định lại, Trình Kỵ Ngôn có hơi trầm mặc, giọng nói như bị bóp nghẹt, trầm giọng: "Nhìn tôi già vậy sao?" Mạnh Tinh Linh chớp mắt: "Không có. Sao anh lại hỏi như vậy?" "Tổng tài không phải đều rất già sao?" Thì ra là anh để tâm đến điều này. Mạnh Tinh Linh giải thích: "Cũng không nhất định là như vậy, năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi?" "Hai mươi chín." "Không phải rất bình thường sao? Nhiều bá đạo tổng tài trong tiểu thuyết phim ảnh có khi còn chưa đến hai mươi chín kìa." "Bá đạo tổng tài…?" - Lời nói của Trình Kỵ Ngôn vừa chậm rãi vừa mới lạ, giống như vừa mới nghe đến bốn chữ này vậy. Mạnh Tinh Linh có thể hiểu một thẳng nam chưa bao giờ thấy bá đạo tổng tài, nhưng trong thời đại Internet phát triển như ngày nay, không thể nào đến nghe cũng chưa từng nghe qua từ này chứ? "Anh không biết bá đạo tổng tài sao?" Trình Kỵ Ngôn lắc đầu phủ nhận: "Tôi biết, nhưng không ngờ em lại nghĩ tôi như vậy." Tất nhiên là anh biết bá đạo tổng tài rồi. Không chỉ biết bá tổng, thân là một người làm trong ngành điện ảnh truyền hình, anh còn biết rằng chỉ cần những bộ phim, tác phẩm truyền hình có nhân vật như thế này thì rất dễ nổi tiếng. Mặc dù bản thân anh rất ghét bỏ thể loại dầu mỡ lại chẳng có tí giá trị nào như vậy, nhưng phải thừa nhận rằng đề tài này chẳng khác gì đồ ăn vặt, bạn biết nó chẳng có tí già trị dinh dưỡng nào, ăn vào còn có thể bị chướng bụng, nhưng chính vì hấp dẫn, ăn no một bữa, tâm tình còn vui vẻ. Vì tìm kiếm niềm vui, nhiều người cũng rất vui lòng thử. "Em có thể xem, nhưng đừng xem nhiều. Đừng để bị lừa bởi hình tượng hư cấu trên phim, biết không? Trên thực tế, nhiều tổng tài đã già còn háo sắc, lại còn rất nguy hiểm." Mạnh Tinh Linh không nói nên lời, tại sao lại như thế rồi. "Tôi hai mươi ba tuổi, làm sao còn không biết chuyện này? Xem vui vui thôi, anh cho rằng tôi giống người không có não sao?" "Không phải sao? Nhận thức của em về bản thân rất thất thường. Nếu tôi nhớ không lầm, vừa mới nãy em còn tự thừa nhận rằng mình ngốc." - Trình Kỵ Ngôn cười cười. Mạnh Tinh Linh không muốn để ý đến anh nữa. Cô nói nhiều thứ như vậy, anh lại nhớ mỗi câu này. "Là anh nhớ sai rồi." - Mạnh Tinh Linh nhìn thẳng về phía trước, không quay đầu lại, cảm thấy chột dạ, trả lời vô cùng nhanh. "Vậy rốt cuộc là anh đang làm gì?" Đoán cả nửa ngày, anh cũng không nói ra mình làm nghề gì. Trình Kỵ Ngôn im lặng một lúc, nhưng cuối cùng vẫn không nói cho cô biết. Ít nhất thì không phải lúc này. Anh sợ sẽ dọa tới cô. Thấy anh không muốn nói ra, Mạnh Tinh Linh dường như cũng đã hiểu ra gì đó. Có khả năng anh là một kẻ thất nghiệp sống lang thang, hoặc là một thiếu gia giàu có vô công rồi nghề, cộng thêm tuổi cũng không còn nhỏ cho nên anh mới xấu hổ khi phải thừa nhận mình là một kẻ vô công rồi nghề, cả ngày nhàn rỗi. Mạnh Tinh Linh vô cùng biết điều mà kết thúc chủ đề này: "Có phải sắp hết nửa tiếng rồi không?" Trình Kỵ Ngôn gật đầu. Nửa giờ trôi qua nhanh hơn so với tưởng tượng, cô không có bất kỳ phản ứng phụ nào, vẫn là một con thỏ hoạt bát vui vẻ. Hai người quay trở lại tiểu khu. Trước khi về nhà, Mạnh Tinh Linh theo lệ cảm ơn anh. Trình Kỵ Ngôn gật đầu. Khi cô chuẩn bị đi, anh lại gọi cô lại. "Nếu em rảnh, chúng ta có thể cùng nhau đi tìm con mèo con ngày hôm nay." Mạnh Tinh Linh giật mình. "Không sao, tôi tự mình tìm cũng được." Mặc dù trên mặt Mạnh Tinh Linh vẫn đang mỉm cười, nhưng trong lòng cô đang nghĩ: Tại sao phải cùng nhau, một mình cô cũng không phải không thể tìm được.. "Tôi lúc nào cũng rảnh rỗi. Hơn nữa, tôi cũng phải chịu trách nhiệm về việc này." - Trình Kỵ Ngôn lại nói. "Nhưng tôi không rảnh. Mấy ngày tới tôi không có ở nhà, vẫn là thôi đi." - Mạnh Tinh Linh nhanh chóng bịa ra một cái cớ để từ chối anh. Trình Kỵ Ngôn quay mặt về phía khác, vì vậy cô không thấy sắc mặt anh đang tối sầm lại. "Ở đây không được phép đậu xe, tôi đi đây." Trình Kỵ Ngôn đẩy nhanh tốc độ nói, nói xong liền tăng tốc đạp ga rời đi, để lại Mạnh Tinh Linh đứng sững ở đó, còn chưa kịp phản ứng. Cô nhớ lại cuộc nói chuyện vừa rồi trong đầu. Anh nói lúc nào cũng có thời gian, rảnh như vậy, còn có thể bỏ thời gian ra đi tìm mèo với cô? Càng ngày cô càng cảm thấy Trình Kỵ Ngôn là vô công rồi nghề, không có việc gì làm. Còn là một người vô công rồi nghề có tiền. --- Ba ngày sau. Trình Kỵ Ngôn thực sự không liên lạc với cô trong ba ngày qua, mà phần lớn thời gian, cô cũng không nghĩ đến anh. Chỉ có lúc nào Funafei náo loạn đòi ra ngoài. Từ khi cô biết con mèo này có thể mở cửa, cô cũng biết điều hơn rồi, liền nghiêm chỉnh mà khóa cửa cẩn thận. Lần này Phi Phi thực sự không thể mở cửa, nhưng nó đã học được một mẹo khác: đánh thức Mạnh Tinh Linh để ra mở cửa cho nó. Vào đêm đầu tiên, Mạnh Tinh Linh không đóng cửa phòng ngủ, sáng hôm sau tỉnh dậy liền nhìn thấy mặt con mèo kia ngay trước mắt mình, dọa cô sợ đến mức suýt đem nó ném ra khỏi giường. Cô xoay người ngủ tiếp, sau đó con mèo này liền bắt đầu kế hoạch của mình: kêu vào tai cô, không ngừng kêu gào, càng kêu càng to tiếng cho đến khi cô bất lực đầu hàng, đứng dậy mở cửa cho nó. Tối hôm sau, cô đã nhớ phải đóng cửa phòng ngủ, Funafei cũng thay đổi phương pháp tra tấn của nó: cào cửa Tiếng móng vuốt mèo cào lên cửa thậm chí còn không dễ nghe bằng tiếng mèo kêu bên tai, vậy mà nó cứ không chịu bỏ cuộc, chỉ cần Mạnh Tinh Linh không rời giường thì nó có thể liên tục cào cửa cho đến khi thần kinh cô suy nhược chịu thua mới thôi. Mạnh Tinh Linh lại nhận thua, đứng dậy mở cửa cho nó. Cửa mới hở ra một kẽ nhỏ thôi là nó đã hận không thể chen ra ngoài, thò chân ra liền chạy, không muốn chậm trễ một giây nào. Lúc này cô mới nghĩ đến Trình Kỵ Ngôn. Anh hấp dẫn đến vậy sao? Làm con mèo này mê mẩn tới không cưỡng lại được như vậy. Đây rốt cuộc là loại mèo gì vậy? Không phải bên trong nó là một người sống đấy nhé? Hai ngày qua, Funafei đã trở thành đồng hồ báo thức hình con mèo của cô, nó đúng giờ như một chiếc đồng hồ báo thức điện tử, nhưng uy lực thì mạnh mẽ hơn nhiều. Thật ra cũng tốt đấy chứ, như này ít ra có thể đốc thúc cô dậy sớm. Sáng nay, sau khi để Phi Phi ra ngoài, cô bước đến phòng khách như thường lệ, mở cửa sổ cho thông khí. Đây là một hành động mà cô lặp đi lặp lại hàng ngày. Khi ở trong phòng khách vào buổi sáng, cô thường mở cửa sổ cho bớt buồn chán. Nhưng vì cô sống ở tầng một, cả ngày mở cửa sổ như vậy không an toàn nên cũng chỉ mở một lúc rồi cũng phải đóng lại. Bởi vì đã trở thành thói quen,cho nên mãi đến dạo gần đây cô mở cửa sổ sớm hơn, thói quen xuất hiện một biến hóa nho nhỏ, cô mới nhận ra có gì đó không đúng. Trước đây, khi Funafei đi chơi trở về, có lúc sẽ ở ngoài cửa gọi cô ra mở cửa cho nó, có lúc lại tự dưng mà xuất hiện ở trong nhà. Mạnh Tinh Linh biết nó đi ra ngoài như thế nào, nhưng lại chưa từng biết nó vào nhà bằng cách nào. Mãi đến hôm nay, cô mới ngộ ra, rằng có thể nó đã nhân lúc cô không ở phòng khách mà trèo vào từ cửa sổ. Chỉ đơn giản như vậy mà khiến cô mất rất nhiều thời gian để nhận ra câu trả lời nằm ở thói quen đóng mở cửa sổ của mình, còn tưởng Funafei là mèo thần, có khả năng xuyên tường gì đó. Rõ ràng là do cô quá ngốc, đầu óc không được sáng suốt nên mới không nhận ra. Điện thoại đột nhiên vang lên, là Chu Tiểu Ý gọi cho cô. "Buổi chiều đến nhà tớ chơi đi, tớ được nghỉ, một mình thì chán quá, lại không muốn ra ngoài, đến nhà tớ xem phim ok không?" "Phim gì?" "Bộ phim năm ngoái Giang Biệt quay tớ còn chưa xem." Mạnh Tinh Linh hỏi: "Giang Biệt là ai?" "... Một đạo diễn, rất nổi tiếng, trước nay chưa từng kinh doanh, phim nào của anh ta cũng đều nổi, tớ không biết anh ta trông như thế nào. Lần trước bọn mình cũng từng xem phim của anh ta ở rạp chiếu phim, cậu không nhớ à?" - Chu Tiểu Ý ngừng một lúc rồi nói tiếp,"Mà cậu không nhớ cũng là điều bình thường thôi. Lần đó cậu còn ngủ quên, phim đã hết từ đời rồi còn nói xem không hiểu.” Mạnh Tinh Linh thực sự không nhớ ra chuyện này, nhưng tâm trí cô hiện giờ cũng không đặt ở đây, vì vậy cô nhanh chóng chuyển chủ đề. "Chu Tiểu Ý, hôm nay tớ mới biết là mình ngốc tới mức nào.” Cô vô cùng bức xúc mà kể lại toàn bộ quá trình cho Chu Tiểu Ý nghe, không ngờ rằng Chu Tiểu ý lại rất bình tĩnh nói: "Chuyện này không bình thường sao, với cái não của cậu, đến sinh nhật của chính mình còn có thể quên nữa là.” "Chu Tiểu Ý, cậu thử nói lại lần nữa xem. Lần đó là do cái công ty vô nhân tính kia ngày nào cũng bắt người ta làm thêm giờ, tớ chỉ là nhất thời quên thôi.” "Nói mới nhớ, cậu chuẩn bị nghỉ ngơi bao lâu, khi nào mới định đi tìm việc mới?" "Nói sau đi, di chứng do công việc vừa rồi để lại quá nặng, có lẽ phải nghỉ ngơi thật tốt mới có thể hồi phục." "Vậy sao không về nhà bố mẹ cậu ở một thời gian đi. Nói với cậu rồi, cậu sống một mình không an toàn." Mạnh Tinh Linh bĩu môi cãi lại: "Thôi đi, mẹ con mình phải tách nhau ra, mẹ xem tớ như công chúa trên tay. Vừa về nhà chưa được hai ngày là gia đình hỗn loạn, sau cùng lại bồi hồi tách nhau ra. Về nhà chơi hai ngày thì có thể, nhưng tuyệt đối không thể ở lại lâu." "Vậy tìm người yêu rồi cùng với người ta sống chung.” "Quên đi, đàn ông có gì tốt chứ." - Cô nhớ tới người đàn ông xa lạ gặp nhau trong bệnh viện ngày hôm đó, liền cảm thấy ớn lạnh, "Nói không chừng lúc mới bắt đầu mở miệng đóng miệng đều là ‘bảo bối, anh yêu em’ này nọ, đến cuối cùng, ngay cả thuốc ngừa bệnh dại cũng tiếc với người ta.” "Vắc xin phòng bệnh dại?" - Giọng điệu của Chu Tiểu Ý tăng lên, cô không biết tại sao lại nhắc tới chuyện này, vừa định hỏi lại thì lại bị bị chuyện khác cắt ngang, "Tớ cúp máy trước, có việc đột xuất, hôm nay cậu khoan tới đã." Mạnh Tinh Linh vẫn có thể nghe thấy giọng mắng mỏ của cô ngay cả khi cô để điện thoại ra xa: "Lão chủ chết tiệt, kỳ nghỉ còn bắt làm thêm giờ, công ty điên rồ này sao còn chưa đóng cửa đi?" Sau khi Mạnh Tinh Linh cúp điện thoại, cô thở dài một hơi. Ai cũng nói cô sống một mình không an toàn, nhưng biết làm sao đây? Làm con gái thật khổ mà. Cho dù cha mẹ là người yêu thương cô nhất trên đời này, nhưng dù sao cũng có khoảng cách thế hệ, khoảng cách quan niệm và tư duy đều quá lớn, định sẵn không thể chung sống hòa hợp với nhau. Cho dù điều kiện gia đình của cô không tồi, lại thêm một anh trai rất biết kiếm tiền, nhà của cô rất lớn nhưng vẫn không thể chứa nổi các cái xung đột từ những chuyện vặt vãnh. Nhiều lúc thật ra không phải cô muốn cãi nhau với mẹ, mỗi lần cãi nhau xong đều cảm thấy rất hối hận, nhưng cô cứ luôn giẫm lên vết xe đổ, khó mà dùng giọng điệu bình thường nói chuyện tiếp được. Nếu như thuê nhà chung, cũng không hoàn toàn an toàn, có thể gặp phải những người bạn cùng phòng tính cách khác người, hay làm những trò quái đản, cô càng không biết làm thế nào để hòa hợp được. Sống chung với người yêu… lại càng bất khả thi, cô còn chẳng có người yêu, cứ cho là có rồi thì cô cũng không tin vào tình yêu, sống chung với nhau sẽ sớm mất hết cảm giác mới mẻ, còn lại chính là một mớ hỗn độn. Dường như chẳng có lựa chọn nào tốt cả, chỉ là trong lúc khó khăn chọn cái nào đơn giản hơn mà thôi. Vậy thì cô thà rằng sống một mình, ít ra thì tai cũng được yên tĩnh, muốn làm gì thì làm. Ít nhất cho đến nay cô chưa gặp ai kỳ dị khác người cả.. Nếu bắt buộc phải nói, nguy hiểm thì nhất chính là Trình Kỵ Ngôn rồi. Cả ngày nhàn rỗi, lại biết số điện thoại lẫn địa chỉ nhà cô. Mạnh Tinh Linh nghĩ vu vơ nếu có chuyện lạ xảy ra trong nhà cô, anh sẽ là người đầu tiên cô gọi cảnh sát đến bắt. Tất nhiên chỉ là đùa thôi. Cô định thần lại, chuẩn bị vào phòng ngủ thì nghe thấy tiếng kêu của Funafei. Sao hôm nay nó về sớm vậy? Mạnh Tinh Linh chạy ra mở cửa, Funafei đang đứng ở cửa, bên cạnh còn có một con mèo con. Nếu cô nhìn không nhầm, đây là con mèo con dưới gầm xe ngày hôm đó! Hai con mèo động tác giống hệt nhau, hai chân tách ra cùng nhìn cô, con mèo nhỏ ngáp một cái, sau đó quay đầu nhìn Funafei, sau đó vươn đầu cọ cọ về phía Phi Phi. Mặc dù Funafei quay đầu ghét bỏ, nhưng nó vẫn không tránh né, để mèo con dính chặt vào mình. Mạnh Tinh Linh ngạc nhiên nói: "Trời ơi, Phi Phi, mày mang con trai của tình địch về nhà đấy à!" Funafei đáp lại bằng một tiếng " meo" đầy phấn khích như đáp lại cô. Ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu cô là nói với Trình Kỵ Ngôn. Gần như không có một chút do dự nào, cô gọi cho Trình Kỵ Ngôn. Đây là lần đầu tiên cô gọi cho anh sau khi trao đổi số điện thoại. Sau một vài tiếng bíp, anh trả lời điện thoại. "Alo?" - m thanh phát ra có chút lười biếng, giọng mũi nồng đậm. Cô đi thẳng vào vấn đề, lập tức nói với Trình Kỵ Ngôn những gì đã xảy ra. Không ngờ rằng trọng điểm anh chú ý vào lại là cái khác. "Sao tôi lại nhớ rằng em nói mấy ngày này em không ở nhà nhỉ?"

Tác giả có lời muốn nói:

Đá trầm tích: Dù sao chúng ta cũng có chút tên tuổi, nói ra sợ vợ sẽ bị dọa sợ.

Linh Bảo: … Ai vậy, tôi không biết.

Đá trầm tích, anh… đừng có tự luyến như vậy!