Chương 14

Mạnh Tinh Linh nghẹn lời.

Vì quá cao hứng mà cô quên mất chuyện này.

Hoặc là nói, cô lúc đó chỉ là tùy tiện nói một câu, bản thân sớm đã quên hết rồi, không ngờ anh lại nhớ rõ từng chữ như vậy, một chữ cũng không thiếu!

"Tôi về sớm hơn dự định." - Mạnh Tinh Linh lại tùy tiện nói bừa một câu.

Đây không phải lúc để bối rối, trọng điểm là mèo con kia kìa.

Phi Phi vào nhà trước, mèo con đi theo sau, như hình với bóng dính với Phi Phi, Phi Phi đi đâu thì nó đi nấy, cứ như xem Phi Phi là baba của nó vậy.

"Vậy bây giờ tôi nên làm gì? Đưa nó đến bệnh viện kiểm tra?"

Bên cạnh bất ngờ, cô bắt đầu trở nên lo lắng.

Cô đã nghiên cứu rất nhiều mới nuôi được Funafei - một con mèo trưởng thành béo tốt, nhưng đây là mèo con, cô thậm chí không biết phải chăm sóc nó như thế nào.

"Bây giờ tôi không có ở nhà, hôm nay cũng không về. Em cứ để nó ở nhà em trước, đợi tôi quay về rồi đưa nó đi bệnh viện."

Lời này của Trình Kỵ Ngôn nói ra vô cùng tự nhiên, nghe cứ như thể… hai người họ rất thân nhau.

"Được rồi, vậy tôi cần làm những gì?"

"Ở nhà có sữa dê bột thì pha cho mèo con uống, không có thì đem thức ăn cho mèo ngâm mềm rồi cho nó ăn cũng được, nhưng đừng cho ăn nhiều quá."

"Được."

Mạnh Tinh Linh đang định khen anh đáng tin cậy, không ngờ một câu sau anh bổ sung lại chặn đứng lời cô đang định nói ra.

"Cũng đừng đặt cho nó một cái tên kỳ quặc."

!!!

Cô không phục, cái gì mà một cái tên kỳ quặc! Cái tên cô đặt rõ ràng rất dễ thương.

Hôm nay, cô phải tra toàn bộ từ điển để tìm một cái tên có thể khiến anh kinh ngạc đến chết.

"Còn chuyện gì nữa không?" - Trình Kỵ Ngôn hỏi, giọng nhàn nhạt.

"Không có. À không, có." - Mạnh Tinh Linh nghĩ đến một vấn đề khá nghiêm trọng, "Không phải anh nói mèo mẹ đang tìm mèo con sao? Vậy có cần đem mèo con trả cho nó không?”

"Cha mẹ của mèo con đều đã được nhận nuôi rồi, vừa bị đem đi ngày hôm qua.”

"Là vậy sao…"

Cô cúp máy, rơi vào trầm mặc.

Bên kia, Funafei rõ ràng đã chấp nhận bé mèo con này, bắt đầu chủ động để nó liếʍ lông.

Cô thở dài một hơi.

Phi Phi tội nghiệp, trên đầu đội cả một cái thảo nguyên xanh lè vậy mà vẫn cam tâm tình nguyện nuôi con của tình địch.

Chậc chậc, trên đời này ngay cả một con mèo cũng có bạch nguyệt quang không thể từ bỏ, còn cô thì cái gì cũng không có.

Cảm giác bị tổn thương bất giác dâng lên.

*

Mạnh Tinh Linh ngủ rất say sau khi thức cả đêm, sáng nay ngay cả Funafei cũng không thể đánh thức cô dậy, nhưng tiếng chuông điện thoại đã chính thức kéo cô từ trong mộng đẹp tỉnh dậy.

Cô tức giận trả lời điện thoại, "Alo?"

"Em còn chưa dậy sao?" - Một giọng nam cất lên, giọng nói trầm thấp: "Tôi ở dưới lầu nhà em rồi."

Đầu óc Mạnh Tinh Linh vẫn còn choáng váng, chưa kịp phản ứng ra đây là ai, thậm chí còn tưởng rằng mình đang mơ.

"Cái gì mà còn chưa dậy? Bây giờ mới có…"

"Đã mười giờ rưỡi rồi."

Mạnh Tinh Linh nghe xong đột nhiên thanh tỉnh, như con cá chép bật thẳng người lên, quả nhiên đã mười giờ rưỡi.

Cô nhấc chăn chuẩn bị ra khỏi giường, nhưng đột nhiên lại che lại.

Nhìn vào giao diện cuộc gọi, chính là Trình Kỵ Ngôn, mới kịp phản ứng anh gọi cho mình để làm gì?

"Anh muốn đến bệnh viện thú cưng sao? Sao không nói sớm với tôi."

Giọng điệu của Mạnh Tinh Linh có chút bất mãn, tinh thần còn chưa tỉnh táo khi vừa ngủ dậy.

Là một người lãnh đạo tất nhiên sẽ không chịu thua.

"Anh gọi cho em lúc tám giờ, nhưng em không bắt máy." - Trình Kỵ Ngôn nói.

Mạnh Tinh Linh nhấc điện thoại lên xem. Quả nhiên có vài cuộc gọi nhỡ lúc tám giờ.

Sao cô có thể ngủ say như chết thế chứ.

"Anh đợi tôi một chút, tôi xuống ngay đây."

---

Mạnh Tinh Linh quả thực là nói được làm được. Sau khi thức dậy, cô nhanh chóng vệ sinh cá nhân, cũng không trang điểm, tất cả chỉ mất mười phút.

Ra ngoài liền nhìn thấy xe của Trình Kỵ Ngôn đang đậu ở đó, cô bước tới gõ cửa xe để chắc chắn rằng anh đang ngồi trong xe, sau đó mới mở cửa, tươi cười chào hỏi: "Chào buổi sáng, mặc dù cũng chẳng còn sớm nữa nhưng vẫn chúc anh buổi sáng tốt lành.”

Mạnh Tinh Linh cảm thấy rằng khả năng nói những điều vô nghĩa của cô rất là đỉnh cao.

Trình Kỵ Ngôn hôm nay mặc một chiếc áo len trắng, rất thoải mái, mái tóc được chải mượt khiến lông mày và ánh mắt của anh trông dịu dàng hơn rất nhiều.

Mạnh Tinh Linh đang định ngồi xuống thì thấy anh nâng cằm về phía mình, khóe môi nhếch lên, mơ hồ nói: "Có phải em đã quên gì không?"

Đầu Mạnh Tinh Linh luồn vào một nửa, sau đó rụt lại, đứng thẳng dậy, nhìn kỹ bản thân, không phát hiện ra là mình đã quên mang cái gì.

Trình Kỵ Ngôn mỉm cười bất lực.

Thực sự vừa mới ngủ dậy nên đầu óc vẫn chưa tỉnh táo.

"Tôi hỏi em, hôm nay chúng ta đi đâu làm gì?"

"Đến bệnh viện thú cưng để kiểm tra cho mèo con."

"Vậy mèo con đâu?" - Trình Kỵ Ngôn hỏi, ngữ điệu có chút cao lên.

Mạnh Tinh Linh đập mạnh vào đầu: "Tôi quên mất! Nó vẫn còn đang ở trong nhà!"

Nói xong, cô vội vàng chạy vào nhà, tìm mèo con khắp nơi.

Con mèo này quá nhỏ, Mạnh Tinh Linh căn bản tìm không ra là nó trốn ở chỗ nào. Cô nhờ Funafei giúp, nó ngáp dài một cái rồi tiếp tục lăn ra ngủ.

Mạnh Tinh Linh tìm kiếm mãi, cuối cùng nhìn thấy con mèo nhỏ dưới gầm giường.

Nó nghiêng đầu nhìn cô, Mạnh Tinh Linh gọi nó, nó chỉ chớp chớp mắt, không thèm để ý đến cô.

Cô muốn vươn tay vào lôi nó ra, nhưng phát hiện không thể với tới, hơn nữa cô nhớ ra mình đã từng bị nó cào một lần, lập tức rút tay về.

Mèo con đều khá thích chơi đồ chơi, vì vậy Mạnh Tinh Linh đi tìm một quả bóng phát ra âm thanh, ném nó xuống đất. Quả nhiên, nó nghe thấy liền chạy ra ngoài và lao về phía quả bóng.

Sau đó, Mạnh Tinh Linh bổ nhào về phía nó.

Nó phản ứng rất nhanh, nhìn thấy Mạnh Tinh Linh đi tới, nó lập tức nhảy bật ra như lò xo, muốn chui xuống gầm giường.

Mạnh Tinh Linh cũng nhanh nhẹn một lần lao tới trước chặn nó. Vào lúc cô sắp bắt được, nó lại lần nữa thành công tránh được rồi chạy mất.

Tiếp theo đó trong nhà cô diễn ra một cảnh người mèo đuổi rượt nhau.

Cô đuổi nó tránh, thân hình nhỏ nhắn nhanh nhẹn vô cùng, hết chui gầm bàn lại chui gầm giường, Mạnh Tinh Linh đập vào tường khắp nơi, mệt đến mức thở hổn hển.

---

Trình Kỵ Ngôn đợi bên ngoài rất lâu không thấy cô đi ra, tưởng cô lại ngủ mất.

Anh gọi cho cô, còn chưa kịp lên tiếng, anh đã nghe thấy tiếng hét của cô: "Trình Kỵ Ngôn, giúp với!"

Tim anh như thắt lại, tưởng rằng cô xảy ra chuyện gì rồi, kết quả nghe thấy cô nói, "Tôi không thể bắt được con mèo này!"

---

Trình Kỵ Ngôn không ngờ lần đầu tiên đặt chân vào nhà cô lại là vì lí do này: để bắt một con mèo con đang chạy vòng vòng.

Thấy Mạnh Tinh Linh lại định lao lên bắt mèo, anh đưa tay kéo cô lại.

"Đừng làm như vậy, sẽ khiến nó sợ hãi, càng khó bắt hơn."

Mạnh Tinh Linh kêu lên một tiếng "Ồ!" rồi ngoan ngoãn đứng đó không dám động đậy gì nữa.

Trong tiềm thức cô tin rằng Trình Kỵ Ngôn nhất định sẽ làm tốt hơn cô.

Trình Kỵ Ngôn quay lại hỏi: "Trong nhà em có đồ chơi cho mèo không?"

"Có có có, tôi mua nhiều lắm, mà Phi Phi không chơi nên tôi đã cất chúng đi.” Cô vừa nói vừa đi tìm đồ chơi cho mèo, quả nhiên là lôi ra cả một đống, còn có đủ loại, đủ kiểu hình, có âm thanh, không có âm thanh, đều có đủ, không thiếu cái gì.

"Em đang chào hàng à?" - Trình Kỵ Ngôn bị cô làm cho buồn cười.

Cô không để ý đến lời anh nói, tự mình chọn lấy một chiếc lục lạc rồi đưa cho anh: "Anh thử cái này đi."

Trình Kỵ Ngôn nhận lấy.

Mạnh Tinh Linh nhìn chằm chằm vào tay của anh.

Tay của anh rất đẹp, rất trắng, gân xanh trên tay lộ rõ, khớp tay rõ ràng, phủ lên một tầng lạnh lùng, giống như một tác phẩm nghệ thuật vậy.

Một bàn tay như vậy cầm một cây gậy chọc mèo bán buôn bằng nhựa có vẻ hơi mâu thuẫn.

Lần cuối cùng cô nhìn thấy một bàn tay đẹp như vậy là của anh chàng đẹp trai bí ẩn đó.

Lại nói, cô đã lâu không gặp lại anh ta. Có khả năng anh ta không sống trong tiểu khu này, chỉ đến chơi thôi.

Bên tai vang lên tiếng chuông, rất nhanh sau đó, mèo con thò đầu ra, sau khi xác định không có nguy hiểm, nó nhanh chóng chạy đến chỗ Trình Kỵ Ngôn, nhảy lên nghịch gậy chọc mèo.

Mạnh Tinh Linh thấy nó bị nghiện chơi với gậy chọc mèo, lai chuẩn bị bắt nó, nhưng một lần nữa bị Trình Kỵ Ngôn ngăn lại.

"Đừng vội." - Anh hạ giọng, có chút nghiêm túc, "Không dễ gì nó mới buông lỏng cảnh giác, đừng vội như vậy, nếu không có thể nó sẽ không tin em nữa."

Lời nói của anh cứ như lời dặn của thầy chủ nhiệm vậy, có một loại ma lực, cô ngoan ngoãn rút tay về, đứng yên nhìn anh từ từ trêu chọc con mèo nhỏ.

Anh lắc nhẹ cây gậy chọc mèo, mèo con phải tốn sức mới chạm được vào chiếc lục lạc trên gậy, nó loạng choạng, ngã rồi lại đứng dậy nghịch tiếp, trông vô cùng đáng yêu.

Trình Kỵ Ngôn đung đưa cây gậy chọc mèo trong tay, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía cô, ánh mắt mờ mịt, chậm rãi nói: "Mọi sự mọi vật đều tuân theo đạo lý này. Con người cũng vậy. Nếu đây là lần đầu em gặp tôi, em dám để tôi vào nhà mình sao?"

Mạnh Tinh Linh:…

Nếu như vừa rồi nói anh là thầy chủ nhiệm có thể chỉ là nói đùa, hiện tại lúc này quả thật chính là bộ dạng của một thầy chủ nhiệm.

Mạnh Tinh Linh lắc đầu.

"Nhưng mấy ngày này em cũng không gặp tôi mà vẫn để tôi vào nhà em như vậy. Điều này cho thấy tính cảnh giác của em chưa cao." - Trình Kỵ Ngôn lại tiếp tục bổ một nhát dao.

Khung cảnh hiện tại mười phần kỳ dị.

Funafei đang ngủ ở phía xa, như thể nó đang ở trong một thế giới khác.

Còn con mèo con đang vui vẻ chơi với chiếc gậy chọc mèo.

Trình Kỵ Ngôn đung đưa cây gậy mèo.

Còn cô thì đang bị Trình Kỵ Ngôn phê bình.

Tóm lại mà nói thì là, chỉ có mình cô là phải chịu tổn thương trong cái thế giới kỳ dị này mà thôi.

Còn không phải là do gặp phải tình huống khẩn cấp sao, nếu không thì ai thèm mời anh vào nhà!?

"Vậy thì rất dễ xử lý." - Mạnh Tinh Linh không phục mà nói, "Giờ tôi đuổi anh ra ngoài không phải được rồi sao.”

"Hoặc là, bây giờ tôi đi lấy một con dao làm bếp, nếu anh dám làm gì tôi, chúng ta sẽ cùng nhau chết. Như vậy có được coi là cảnh giác cao độ không?"

Giọng điệu của Mạnh Tinh Linh có một chút đùa cợt xen lẫn một chút châm biếm.

Thật ra cô cũng có chút tức giận, cô với anh mới quen nhau bao lâu chứ, anh lại dùng giọng điệu bề trên để giáo huấn cô như vậy, điều này thực sự có chút quá đáng.

Trình Kỵ Ngôn cũng không nói gì nữa, cụp mắt xuống, tập trung chơi với mèo con.

Đợi khi mèo con chơi mệt rồi, nằm xuống đất nghỉ ngơi, anh chủ động ngồi xổm xuống, gãi cằm mèo con trước.

Mèo con ngóc cổ lên cho anh sờ, nhắm mắt lại hưởng thụ, còn phát ra âm thanh gầm gừ trong cổ họng.

Đợi khi nó hoàn toàn buông lỏng cảnh giác với Trình Kỵ Ngôn, nó nằm trên mặt đất, dang rộng bụng ra chủ động để cho anh sờ vào.

Khi ở bên cạnh mèo con, anh vuốt ve nó rất nhẹ, nụ cười trên khóe miệng như có như không, rõ ràng là bộ dạng đặc biệt dịu dàng và nhẫn nại.

Sự tức giận của Mạnh Tinh Linh đối với anh ngay lập tức giảm đi một nửa.

Anh hẳn là rất thích mèo, hơn nữa lại còn có tiền như vậy. Nhưng nhà anh lại chẳng nuôi một con mèo quý tộc nào cả, ngược lại anh lại nhận nuôi con mèo chuyên gây rối - Funafei. Anh còn để ý đến một nhà bạn gái cũ của Phi Phi, còn đề nghị tìm kiếm bé mèo con bị thất lạc nữa.

Thậm chí anh còn đến gặp cô vào sáng sớm, nói rằng sẽ đưa mèo con đến bệnh viện, điều này cho thấy anh cũng rất quan tâm đến tình trạng của mèo con.

Tất cả những dấu hiệu này cho thấy anh vẫn là một người rất tốt bụng nhưng lại có cái miệng không khéo ăn nói.

Dứt khoát biến thành người câm

Đợi đến khi mèo con hoàn toàn buông lỏng phòng bị, anh duỗi tay ôm nó vào lòng, mèo con cũng tự nhiên cọ cọ vào ngực của anh thể hiện sự thân mật.

Mạnh Tinh Linh chủ động phá đi bầu không khí này: "Quả nhiên anh rất được lũ mèo yêu thích.”

Trình Kỵ Ngôn ngẩng đầu nhìn cô, nhướng mày: "Chỉ cần không giống em lúc nãy vừa rượt vừa đuổi, nó tự nhiên sẽ thích em thôi."

Mạnh Tinh Linh:…

Cô thực sự muốn lấy kim đến khâu cái miệng kia của anh lại.

"Đi thôi." - Anh ôm mèo con bước ra ngoài, Mạnh Tinh Linh đi theo sau cầm balo đựng mèo.

"Đúng rồi, em đã nghĩ ra tên cho nó chưa?" - Anh vừa đi vừa hỏi.

"Tất nhiên đặt rồi." - Mạnh Tinh Linh trở nên thích thú, như gà con mổ thóc mà gật gật đầu, "Nó tên là Green."

Trình Kỵ Ngôn đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn cô, ánh mắt phảng phất có vẻ khó hiểu.

"Sao anh lại nhìn tôi như thế? Không phải anh thích đặt tên tiếng Anh cho mèo à?"

"Tại sao lại gọi như vậy?" - Trình Kỵ Ngôn hỏi.

"Bởi vì nó được sinh ra sau khi Phi Phi bị cho đội mũ xanh nên cứ vậy mà gọi nó là Green."

Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay tôi đến muộn ~ Tặng mọi người một phong bì đỏ!

Trước đây tôi đã giải thích tại sao "he" được dùng cho Funafei, nếu bảo bối nào chưa hiểu thì có thể quay lại chương đầu tiên xem nha ~ Chương đó dùng "it" cho mèo con vì còn chưa biết giới tính của nó là gì. Tôi có tìm hiểu thì quả thật có cách dùng như vậy. ~

Tôi không thực sự muốn viết nam nữ chính hoàn hảo, bởi vậy trong truyện này cả nam nữ chính đều có khuyết điểm, chẳng hạn như Đá trầm tích, cái miệng lớn lên cũng chỉ giống như đồ trang trí trên người thôi à, chẳng trách ế lâu như vậy.

Truyện này là truyện đời thường, tôi hy vọng mọi người sẽ vui vẻ. ~ (Mặc dù không biết liệu nó có làm mọi người hài lòng hay không)