Chương 15

Khóe môi Trình Kỵ Ngôn khẽ giật.

Một cái tên lạ lùng như vậy, cũng chỉ có cái đầu nhỏ của cô mới nghĩ ra được.

Anh cười: "Cũng may là trẻ sơ sinh không biết tự đặt tên cho mình".

Mạnh Tinh Linh: ?

"Nếu không, em chắc chắn sẽ đặt cho mình một cái tên kỳ lạ nào đó, ví dụ, Mạnh Thành Chân?"

Trình Kỵ Ngôn cười khẽ nói.

Mạnh Tinh Linh nghiến răng.

Đáng ghét, quá đáng ghét, vậy mà dám trêu cô.

Cô không phục nói, "Thì sao, tôi còn có thể được đặt tên là Mạnh Bà, Mạnh Mỹ Nữ, Mạnh Trung Tình Nhân đấy chứ!"

Hai người anh một câu tôi một câu vừa đi vừa đáp trả nhau đến lúc lên xe.

Còn Green sớm đã ngủ say trong lòng cô từ lâu, phát ra tiếng ngáy vô cùng nhỏ.

"Thế này mà cũng ngủ say được, quả là chơi đến mệt rồi." Mạnh Tinh Linh tự lẩm bẩm một mình.

Green là một con mèo nhỏ, khuôn mặt cân đối, nằm cuộn thành một cục nhỏ, còn chưa lớn, trên người vẫn còn những sợi lông tơ nhỏ.

Nó ngủ ngon lành, bụng nó lúc thì nhô lên lúc lại hóp xuống, lại còn chép chép miệng.

Quá dễ thương rồi, Mạnh Tinh Linh cảm thấy tình yêu của người mẹ đang dâng trào trong cô.

Đèn đỏ bật sáng, xe dừng lại.

Trình Kỵ Ngôn quay đầu lại nhìn Mạnh Tinh Linh.

Cô thậm chí còn không nhận ra anh đang nhìn mình, cứ ngồi cười ngốc nghếch với mèo con.

Cô ấy thật ngốc, không biết thành tích hồi đi học như thế nào.

Anh hắng giọng hỏi cô: "Em học đại học ở đâu vậy?"

Mạnh Tinh Linh tặc lưỡi một cái.

Bầu không khí đang đẹp đẽ như vậy lại bị một câu kia của anh phá hỏng hết..

"Đại học Hoài Thành C."

Dứt lời, cô liếc nhìn thì thấy Trình Kỵ Ngôn đang kinh ngạc nhìn mình.

"Để tôi đoán xem anh định nói gì nhé. Có phải anh định nói rằng tôi ngốc như vậy mà vẫn có thể vào được trường đại học này không? Nếu đúng là vậy thì anh có thể im miệng được rồi.

Mạnh Tinh Linh nghĩ rằng cô đã đoán đúng những gì anh đang định nói, mặt cô nhăn lại, có chút không vui.

"Tôi không có nghĩ như vậy, tôi định nói là, em ngốc như vậy, một mình chạy đến nơi xa như thế làm sao mà vẫn sống sót tới giờ?"

"Vậy thì anh sẽ không bao giờ tưởng tượng được rằng tôi còn chạy đến chỗ càng xa hơn đâu." - Mạnh Tinh Linh đáp lại, "Tôi làm nghiên cứu sinh ở Anh một năm, vì vậy tôi mới chỉ hai mươi ba."

Mạnh Tinh Linh liếc nhìn anh, trước khi anh kịp nói gì, cô tiếp tục: "Có phải anh muốn nói một năm nghiên cứu ở Anh thì có gì to tát? Không học qua thì mới cho là không có gì to tát, nhưng thật ra là đầu vào thì dễ mà đầu ra thì khó, các khóa học được lên lịch chặt chẽ, kiểm tra cũng nghiêm ngặt, một chút cũng không hề ‘không có gì to tát’."

Đèn xanh sáng lên.

Trình Kỵ Ngôn quay lại, mỉm cười bất lực.

Dường như hình ảnh của anh trong lòng cô chính là một tên ác ma không nói đạo lý, không thở ra được câu nào dễ nghe.

"Tôi không nghĩ như vậy."

"Được rồi, đó là lỗi của tôi vì đã trách lầm anh, tôi xin lỗi." - Mạnh Tinh Linh không giữ thái độ khủng bố nữa, quay sang hỏi anh, "Anh thì sao, anh tốt nghiệp trường nào?".

"Học viện điện ảnh Giang Lâm, hệ đại học kết hợp thạc sĩ." - Trình Kỵ Ngôn ngữ điệu trầm ổn nói.

"Anh học đại học ở Giang Lâm? Hồi nhỏ tôi ở đó một thời gian. Còn là trường điện ảnh? Vậy vốn dĩ anh định làm minh tinh sao? Tại sao lại không trở thành minh tinh, nhìn anh cũng đâu có kém gì minh tinh đâu. Dù sao thì bây giờ trong ngành giải trí, cũng không yêu cầu quá cao kỹ năng diễn xuất, có mặt đẹp là đã đủ nổi tiếng rồi."

Học viện Điện ảnh Giang Lâm là một trong những học viện nghệ thuật hàng đầu Trung Quốc, là ngôi trường mơ ước của biết bao thí sinh.

Điều đó cho thấy anh khá có năng lực, không phải là phú nhị đại vô dụng.

Trình Kỵ Ngôn mỉm cười.

Cái đầu của cô thực sự rất đơn giản, nói đến học viện điện ảnh thì chỉ có thể nghĩ đến việc trở thành một minh tinh.

Tuy nhiên, ít nhiều gì cô cũng đã khen anh một câu: Anh trông khá ổn.

"Thành minh tinh thì có gì tốt?" - Trình Kỵ Ngôn ngữ khí lười biếng, tản mạn mà trả lời, "Một chút cũng không tự do."

Không những không được tự do mà còn có rất nhiều thứ phía sau.

Tỉ như, một nữ minh tinh hạng 18 từng xuất hiện trong phòng của anh.

Nữ diễn viên kia không hiểu chuyện gì xảy ra, bản thân anh cũng chẳng hiểu.

Chỉ có ông chủ của nữ minh tinh đó mới biết rõ.

Ông chủ kia ngây thơ cho rằng anh ở trong giới này sớm đã bị tha hóa, khó mà cưỡng lại được sự cám dỗ.

Đặc biệt không biết rằng anh ghét nhất chính là loại chuyện đáng xấu hổ này.

Từ trước đến giờ chưa từng nhúng thân vào.

Vì vậy anh cũng là một tồn tại rất đặc biệt trong giới giải trí.

Khi quay phim là Giang Biệt, quay phim xong lại quay về làm Trình Kỵ Ngôn, phân biệt rất rõ ràng.

Điểm giống nhau duy nhất là ở đâu anh cũng không thể hòa hợp được với bất kỳ ai.

Đi tới đâu cũng đều rất cô độc.

Trước đây anh đã quen với trạng thái này, cảm thấy cả đời sống như vậy cũng không có gì không tốt cả.

Cho đến gần đây gặp được Mạnh Tinh Linh.

Lần đầu tiên anh ngưỡng mộ một người, ngưỡng mộ cuộc sống của cô.

---

Hai người đến bệnh viện Sủng Nhạo, nơi lần trước Funafei triệt sản.

Mạnh Tinh Linh nhìn số phòng và thở dài: "Tôi quên hẹn với bác sĩ Hứa rồi. Không biết bây giờ anh ấy có rảnh không."

Còn chưa đợi Trình Kỵ Ngôn mở miệng hỏi, cô đã chủ động giới thiệu với anh: "Bác sĩ Hứa là bác sĩ đã thực hiện ca triệt sản lần trước cho Phi Phi. Con người anh ấy rất tốt, cũng rất kiên nhẫn. Phẫu thuật xong cho Phi Phi còn thường xuyên quan tâm đến tình trạng hồi phục của nó."

Trình Kỵ Ngôn khẽ "Ồ" một tiếng rồi cụp mắt xuống, có chút không vui.

Tại sao cô ấy không thêm WeChat với mình.

Cô sẽ không cố tình không thêm Wechat với anh vì cô không thích anh chứ.

"Bác sĩ Hứa, anh ở đây à."

Nghe thấy giọng nói lộ rõ vui mừng của cô, Trình Kỵ Ngôn khẽ cau mày nhìn theo.

Vị bác sĩ Hứa đó cũng lại chào hỏi, mặc dù khẩu trang che gần hết khuôn mặt, nhưng đôi mắt của anh cong lên, có thể nhận ra rằng anh đang cười với Mạnh Tinh Linh.

"Tôi nhận ra cô, mẹ của Phú Quý."

Mạnh Tinh Linh gật đầu khẽ cong môi.

Cảm giác lần đầu tiên được gọi là "mẹ xx" rất kỳ diệu.

Tuy nhiên, đây cũng là chuyện thường xảy ra ở bệnh viện thú y, các bác sĩ chắc hẳn đã coi đó là điều đương nhiên.

"Đúng vậy, nhưng nó đã đổi tên thành Fu..." - Mạnh Tinh Linh dừng lại một chút, sửa lời, "Fluffy."

Bác sĩ Hứa cười gật đầu: "Ừ, phong cách Tây, rất phù hợp."

Ánh mắt anh rơi vào người Trình Kỵ Ngôn ở phía sau, hỏi, "Vậy đây là ba của Fluffy?" - Anh lại nhìn con mèo trong lòng Trình Kỵ Ngôn, "Con mèo con đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Mạnh Tinh Linh hóa đá.

Cái gì mà ba với chả mẹ chứ?!

"Không phải không phải, anh ấy và tôi… Thôi bỏ đi, giải thích quá phức tạp." - Mạnh Tinh Linh chuyển chủ đề, "Chuyện là như thế này, chúng tôi nhặt một con mèo con, muốn mang nó đi kiểm tra một chút, nhưng hình như nó đang ngủ say rồi. Bây giờ anh có rảnh không?"

Trình Kỵ Ngôn đứng bên cạnh cô không nói lời nào, từ lông mày đến ánh mắt đều lộ vẻ lạnh lùng.

Sao lúc này cô ấy ăn nói nhỏ nhẹ dễ nghe thế, mà lúc nói chuyện với mình lời nói cứ như có dao vậy.

Còn có, cô ấy vừa rồi muốn giải thích mối quan hệ của hai người, còn không bằng đừng giải thích còn hơn.

Một mối quan hệ rất phức tạp...

Nghe có vẻ càng dễ khiến người ta hiểu lầm hơn.

"Tôi vừa hoàn thành một ca phẫu thuật triệt sản, bây giờ khá rảnh." - Bác sĩ Hứa đưa tay về phía Trình Kỵ Ngôn, "Đưa mèo con cho tôi trước, tôi bế nó vào. Sau đó, hai người có thể đến quầy lễ tân làm thủ tục."

Trình Kỵ Ngôn chậm chạp không đưa con mèo cho anh.

Không khí ngay lập tức bị đóng băng.

Mạnh Tinh Linh ngượng ngùng cười, chọc chọc cánh tay anh: "Anh đưa mèo cho người ta đi."

Lúc này Trình Kỵ Ngôn mới nhận ra trong lòng mình còn có một con mèo.

Lúc nãy vừa xuống xe Mạnh Tinh Linh ôm mèo con qua cho anh, một phần là do con mèo ngủ say quá, hơn nữa anh vừa nhìn chằm chằm vào cuộc nói chuyện của hai người họ, liền quên mất sự tồn tại của con mèo này.

Anh đưa Green cho bác sĩ Hứa.

Sau khi rời khỏi vòng tay của Trình Kỵ Ngôn, Green tỉnh dậy, ở trong lòng bác sĩ Hứa mà ngáp to một cái..

Bác sĩ Hứa đưa tay chạm vào đầu nó, hỏi Mạnh Tinh Linh, "Tên nó là gì?”

"Green."

"Tại sao lại gọi như vậy?"

Mạnh Tinh Linh hơi khó hiểu, cái tên này có thực sự kỳ lạ không? Tại sao mọi người đều hỏi nguyên nhân lại gọi nó như vậy.

Trình Kỵ Ngôn cả mặt vui vẻ ngồi một bên xem kịch.

Xem cô định giải thích như thế nào.

Mạnh Tinh Linh không hề hoảng sợ, chậm rãi nói: "Màu xanh lá cây tượng trưng cho sức sống, biểu tượng cho sức khỏe dồi dào. Tôi hy vọng nó sẽ lớn lên một cách khỏe mạnh."

Trình Kỵ Ngôn:...?

Quy tắc đặt tên của cô còn có thể thay đổi tùy theo đối tượng khác nhau à?

Ở trước mặt anh thì nói hươu nói vượn, trước mặt người khác thì lại bình thường như vậy.

Giỏi lắm, Mạnh Tinh Linh.

"Rất có ý nghĩa." - Bác sĩ Hứa cười, "Vậy hai người đi đăng ký đi, tôi ở phòng khám đầu tiên."

---

Sau khi tiễn bác sĩ Hứa đi, Mạnh Tinh Linh cuối cùng cũng liếc nhìn Trình Kỵ Ngôn.

Làm thế nào mà mặt anh ta lại biến thành một cục nước đá thế này?

"Sao anh lại nhìn tôi như vậy?"

Trình Kỵ Ngôn cười lạnh một tiếng hỏi cô: "Em thích tên bác sĩ đó à?"

Mạnh Tinh Linh không chút do dự gật đầu: "Thích chứ."