Chương 16

Tim Trình Kỵ Ngôn thắt lại.

"Bác sĩ Hứa người ta lớn lên đẹp trai, đối với mèo vừa ấm áp lại vừa nhẫn nại. Là một người yêu thích thú cưng, tôi không có lý do gì để không thích anh ấy cả."

Trình Kỵ Ngôn giật mình, cảm giác đau nhói kỳ lạ trong lòng lập tức được giải tỏa, anh ậm ừ một tiếng, mang theo chút ý cười: "Tôi nghĩ câu đầu tiên em nói mới là quan trọng nhất."

Mạnh Tinh Linh nhíu mày, hơi nghiêng đầu nhìn anh: "Kiến thức nóng hổi, không nói thì không ai chết cả, nhưng không biết nói chuyện mà mở miệng ra thì có thế làm người đối diện tức chết đấy."

Trình Kỵ Ngôn cố ý giả vờ không hiểu: "Người đối diện? Em nói anh ta?"

Trình Kỵ Ngôn hất cằm về phía hai nhân viên quầy lễ tân lúc này đang thì thầm gì đó.

Người ta thì đang nghiêm túc giúp anh làm thủ tục đăng ký, kết quả lại bị nằm không cũng trúng đạn.

Trình Kỵ Ngôn, đồ không có lương tâm…

......

Kết quả cuối cùng kiểm tra của Green là mọi thứ đều bình thường, vẫn rất khỏe mạnh.

Trên đường trở về, Mạnh Tinh Linh ôm Green mãi không chịu buông, liên tục lẩm bẩm một mình.

"Không ngờ nó là một con mèo cái nhỏ. Giờ thì có cả hai con luôn."

"Nếu là mèo cái, có phải gọi là Green không hợp lắm không? Lúc trước tôi quên xem giới tính của nó."

"Nhưng không sao, đặt thì cũng đã đặt rồi, Funafei vẫn cứ gọi là Phi Phi đi."

"Tôi còn nghĩ rằng Green nó nhỏ như vậy ở bên ngoài chạy bừa thì sức đề kháng hẳn là rất thấp đi, nhưng mà không ngờ lại khỏe mạnh như vậy."

"Sao lại ngủ say nữa rồi…?"

Trình Kỵ Ngôn liếc nhìn cô một cái, vừa thấy cô lắc đầu tự nói một mình thì vừa buồn cười vừa cảm thấy thần kỳ, cô trước giờ hình như không có lúc nào nói ít cả.

Một người một mèo mà vẫn có thể nói cả nửa ngày, mèo không thèm để ý cô cô cũng có thể một mình nói cho nó nghe, mèo ngủ say rồi thì cô nói một mình cho một mình mình nghe.

Thế giới của cô dường như đơn giản đến mức dù cho chỉ còn lại cô với mèo còn sống, cô cũng có thể sống rất vui vẻ.

Ở bên cạnh cô dường như anh cũng không cảm thấy ồn.

So với mỗi lần Từ Diêu tới tìm anh đều bla bla vô lý kêu gào làm loạn, sự nhiều lời của Mạnh Tinh Linh rõ ràng một chút cũng không làm người ta cảm thấy phiền, ngược lại còn có chút… khiến anh có ảo giác mình bị cô cảm hóa.

Có thể không phải là ảo giác mà nó thực sự tồn tại.

"Trình Kỵ Ngôn, Green có thể nuôi trong nhà anh một thời gian được không? Tôi chăm sóc mèo con không tốt lắm, sợ sẽ không chăm sóc tốt cho nó, còn nữa, mấy ngày này tôi có việc bận, có thể giúp tôi một chút được không? Tôi có thể phụ trách tiền chăm nuôi nó.”

Trình Kỵ Ngôn gật đầu.

Trình Kỵ Ngôn không biết cô bắt đầu gọi mình từ Trình tiên sinh thành Trình Kỵ Ngôn từ khi nào nữa…

Đôi mắt cô phút chốc sáng lên: "Cảm ơn anh!"

Trình Kỵ Ngôn mỉm cười.

Mặc dù bây giờ cô đã thân quen với anh hơn trước một chút, vẫn có lúc sẽ giận anh mà mắng mấy câu, nhưng khi có chuyện gì cần làm phiền đến anh, cô lại quay trở lại thành một Mạnh Tinh Linh vô cùng lịch sự.

Mạnh Tinh Linh cô mặc dù có chút đơn giản, nhưng những đức tính tốt đẹp mà một cô gái nên có thì cô hội tụ đầy đủ.

Nói xong, cô vui vẻ tiến tới trêu chọc con mèo, miệng vẫn còn lẩm bẩm: "Green, sau này mày có nhà mới rồi, mày có vui không?"

*

Lần này Mạnh Tinh Linh không nói dối Trình Kỵ Ngôn, cô thực sự có việc phải làm.

Chị họ của cô ngày mai phải tiến hành một cuộc phẫu thuật nhỏ, phải nằm viện vài ngày. Bố mẹ chị họ cô bận đi nơi khác, chị họ cô nghĩ đó chỉ là một ca tiểu phẫu đơn giản nên không muốn họ lo lắng, vì thế mà giấu không cho ai biết chuyện này.

Chồng của chị họ ban ngày thì đi làm xa, vì vậy anh ấy chỉ có thể trông chừng chị họ vào ban đêm. Chuyện xảy ra như thế, đúng lúc Mạnh Tinh Linh hiện tại đang nhàn rỗi nên cô đã chủ động nhận nhiệm vụ chăm sóc chị họ mình vào ban ngày.

Chị họ Mạnh Tinh Linh lớn lên ở Hoài Thành, còn Mạnh Tinh Linh lớn lên ở Hải Thành, bởi vậy cả hai người khi còn nhỏ đều không thân thiết nhau cho lắm, mãi cho đến khi Mạnh Tinh Linh đến Hoài Thành học đại học thì quan hệ mới có chuyển biến. Chị họ đưa cô đi khắp nơi thăm thú để làm quen với Hoài Thành nơi đó, sau này chị họ bởi vì công việc mà phải chuyển đến Hải Thành, quan hệ của hai người cũng càng ngày càng thân thiết hơn.

Ở phòng bệnh, hai chị em cô cũng có nhiều chuyện nói mãi không hết với nhau.

"Chị, mấy nữa xuất viện chị vẫn phải tĩnh dưỡng một thời gian, hay là đến ở nhà em đi! Nhìn anh rể bận như vậy chắc không có thời gian chăm sóc chu toàn cho chị đâu."

Cố Tâm lắc đầu: "Không sao đâu, chị không sao, chỉ là một ca phẫu thuật nhỏ thôi mà, không cần tốn công chăm sóc, mấy ngày này cũng đủ phiền em rồi.”

Cuối cùng lại quay trở về vấn đề cũ: "Em đừng suốt ngày ở nhà nữa, tranh thủ lúc còn thời gian mà ra ngoài chơi nhiều một chút, cho bản thân cơ hội tìm đối tượng yêu đương đi."

"Em không, em mới có 23 tuổi, không vội." Mạnh Tinh Linh vừa nói vừa gọt táo.

Cố Tâm liếc nhìn quả táo cô đang gọt, thở dài một hơi: "Đã 23 tuổi rồi mà gọt quả táo vẫn còn lởm xởm như vậy, chị phục em rồi đấy."

Mạnh Tinh Linh ngượng ngùng cười, cô nhìn quả táo đã cắt làm đôi, dường như vẻ ngoài của nó quả thực có chút xấu xí.

"Có điều em nói cũng đúng. Em cũng không cần phải coi chuyện yêu đương như thể đang làm nhiệm vụ, tùy duyên là được, không cần quan tâm sớm hay muộn. Bây giờ chị cũng đang chút hối hận vì lấy chồng sớm đây này. Nhìn anh rể em mà xem, cả người bận rộn đi làm vất vả cả ngày mới kiếm được chút đó, nhà bây giờ đối với anh ấy cũng chỉ là một chỗ để ngủ. Em sau này ấy à, không nên cứ tìm người giàu để lấy mà phải tìm người vừa giàu có vừa an nhàn, đừng có như chị cái kiểu hôn nhân mà cứ như góa phụ, kết hôn như này thì thà đừng kết hôn còn hơn.

“Làm gì mà dễ tìm đến vậy chứ…” Mạnh Tinh Linh cười cười.

Nếu nói trên đời này tồn tại người đàn ông vừa giàu có vừa nhàn rỗi lại có trách nhiệm, e rằng có thắp đèn l*иg đi tìm cũng không biết phải đi đường nào mà lần.

Nói đi cũng phải nói lại, Trình Kỵ Ngôn có lẽ là người đạt tiêu chuẩn hai điểm đầu tiên, còn điểm cuối cùng thì cô cũng không chắc chắn lắm.

Cứ mải mê nghĩ, đột nhiên cô cảm thấy ngón tay mình đau nhói.

"Em đang nghĩ cái gì vậy, cắt có quả táo mà cũng có thể lơ đãng, cắt vào tay mình rồi kia kìa, để chị đi tìm cho em một miếng băng cá nhân..."

Cô nhìn xuống thì thấy ngón trỏ bị cứa vào, không sâu lắm nhưng mà rất đau.

... Tất cả đều là lỗi của Trình Kỵ Ngôn!

Ai bảo anh vừa giàu vừa rảnh rỗi!

*

Vài ngày này trôi qua vô cùng nhanh chóng.

Suốt mấy ngày nay, sáng nào cô cũng phải đến bệnh viện, rất muốn được ngủ bù một giấc nhưng Funafei không để yên cho cô ngủ.

Có thể là do mấy ngày trước không cho nó ra ngoài nên sáng nay nó đặc biệt kêu lớn đến mức Mạnh Tinh Linh không còn cách nào khác đành phải nhanh chóng thả nó ra ngoài.

"Mày nhớ anh ta đến vậy sao, kêu đến tê tâm liệt phế như thế.”

Mạnh Tinh Linh lẩm bẩm một chút rồi quay lại giường ngủ bù, khi cô tỉnh dậy thì đã là một giờ chiều.

Cô bỗng ngẫm ra, hôm nay có thể ngủ ngon như vậy là bởi vì Funafei không ở bên ngoài kêu cô ra mở cửa.

Theo lý mà nói đáng ra tầm 11 giờ nó đã về rồi.

Cô cũng không nghĩ ngợi nhiều về chuyện đó, có lẽ do Funafei mấy ngày rồi không được gặp Trình Kỵ Ngôn nên hôm nay mới ở nhà anh chơi lâu hơn một chút.

Nhưng đến tận sáu giờ chiều mà Funafei vẫn chưa quay lại…

Cô vừa bước ra khỏi cửa nhìn ngó thì tình cờ gặp chị hàng xóm về nhà, chị hỏi cô: “Em ở đây nhìn gì vậy?"

"Em nhìn xem mèo của em đã về hay chưa..."

Chị hàng xóm cau mày: "Em không đọc tin tức nhóm à?"

"Tin tức nhóm gì?"

"Là nhóm do nhân viên quản lý tòa nhà của chúng ta tạo đó. Hai ngày trước, có một tin nhắn thông báo nhắc nhở mọi người trông coi cẩn thận vật nuôi trong nhà, đừng để chúng chạy lung tung bên ngoài, bởi vì tiểu khu phải thực hiện kế hoạch kiểm kê chó mèo đi lạc. Nếu tìm thấy chó hoặc mèo hoang sẽ được đưa về trạm cứu hộ để nhận nuôi.”

Mạnh Tinh Linh vội vàng mở máy ra xem: "Xong rồi xong rồi. Em không thấy. Tại sao đột nhiên lại phải làm như vậy?"

“Hai ngày trước, có một cậu nhóc bị chó của tiểu khu cắn, liền làm ầm lên một vụ. Vốn dĩ người ta mắng tiểu khu chúng ta lúc nào cũng có người phàn nàn chuyện chó hoang mèo lạc, chỉ là những người yêu động vật cũng nhiều nên chuyện này cũng đành nán lại. Lần này xảy ra chuyện như vậy, muốn nán cũng không nán được nữa. Ban đầu cũng chỉ định tập trung chó lại một chỗ rồi đem đi, kết quả lại có người nói con nhà anh ta bị mèo của tiểu khu chúng ta cào, cứ thế, mèo chó đều phải chịu chung một kết quả như nhau…

Mạnh Tinh Linh trong lòng không ngừng niệm “Xong rồi, xong rồi”. Bảng tên của Funafei còn chưa giao tới, nó sẽ không bị người ta cho là chó hoang mèo lạc mà bắt đi đấy chứ?

Cô vội vàng gọi cho Trình Kỵ Ngôn, nhưng anh không trả lời… Gọi lại lần hai anh vẫn không trả lời…

Anh đang làm cái quái gì vậy!

Mạnh Tinh Linh chẳng quan tâm gì nhiều nữa, quay đầu chạy một mạch về hướng nhà của Trình Kỵ Ngôn.