Chương 17

Mạnh Tinh Linh gấp đến sắp chết rồi.

Cô không thể tưởng tượng được mình sẽ suy sụp như thế nào nếu Funafei bị bắt đi, nếu như thật sự bị đem đến trạm cứu hộ, có thể quay lại thì còn tốt, nhưng lỡ như nhân viên phụ trách lừa người thì sao!

Vạn nhất họ căn bản họ không đưa lũ chó mèo này đến trạm cứu hộ mà trực tiếp đem đi đâu đó vứt rồi, hoặc là… đánh chết, vậy phải biết làm sao.

Tuy rằng cô hơi ngốc nghếch, cũng tin rằng trên thế giới này vẫn còn rất nhiều người tốt, nhưng dù sao người xấu vẫn đầy ra đó… Mấy loại tin tức kiểu này cô đã từng nghe qua rồi, nhưng mà chỉ cần nghĩ tới nó sẽ xảy ra với mình thôi là cô đã cảm thấy khó chịu rồi, thậm chí có chút không thở nổi.

Anh trai cô từng bảo cô đừng đánh giá quá cao bản chất con người bởi vì chuyện gì cũng có khả năng xảy ra.

Cô không biết phải làm sao nữa, việc đầu tiên cô nghĩ đến được trong đầu là phải đi tìm Trình Kỵ Ngôn.

Hai người vẫn tốt hơn là một người.

Mạnh Tinh Linh nhanh chóng chạy đến trước cửa nhà Trình Kỵ Ngôn, điên cuồng bấm chuông cửa nhà anh.

Mãi một lúc lâu sau cửa mới mở ra.

Trình Kỵ Ngôn mặc bộ quần áo ở nhà rộng rãi, ống tay ngắn để lộ ra cánh tay rắn rỏi, săn chắc. Tóc vẫn chưa được chải chuốt gọn gàng lại, trông anh bây giờ bớt đi một phần sắc bén, nhiều thêm một phần lười nhác.

"Tại sao em lại đến đây?"

Mạnh Tinh Linh không có thời gian để mà ngắm kỹ anh, cô đi thẳng vào chủ đề: "Sao anh không nghe điện thoại của tôi, anh có biết là Funafei rất có khả năng bị người ta bắt đi rồi không? Cả buổi chiều rồi nó cũng không có quay lại nhà tôi!”

Trình Kỵ Ngôn trong mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt, khóe môi anh câu lên, không nhanh không chậm mở miệng: "Bị ai bắt đi?"

Mạnh Tinh Linh nhìn anh một chút cũng không lo lắng, không vội vàng gì cả, cô nghiến răng vì tức giận, đã là lúc nào rồi mà anh vẫn còn bình tĩnh như vậy được!

"Tôi không có đùa với anh đâu, tiểu khu đã phát động hoạt động tìm kiếm chó mèo hoang rồi. Tôi vừa đến đây đã gọi điện cho bên dịch vụ quản lý rồi, nhưng không có ai bắt máy…”

“Anh mau nghĩ cách đi!” Mạnh Tinh Linh giậm chân nhỏ, gấp tới sắp khóc đến nơi, hai mắt cô đỏ hoe, nước mắt đầm đìa đảo quanh hốc mắt sắp rơi xuống.

Đúng lúc này, một cái đầu tròn trịa đột nhiên thò ra từ phía sau lưng Trình Kỵ Ngôn, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc nhìn cô.

Mạnh Tinh Linh đứng sững tại chỗ.

Chỉ có một giọt nước mắt nóng hổi vừa rơi xuống mới có thể chứng minh cô vẫn còn sống.

Đồng thời chính giọt nước mắt này cũng là nhân chứng cho sự ngu ngốc của cô.

“Nó vẫn ở nhà anh?” Giọng nói Mạnh Tinh Linh vẫn hơi nức nở, giọng mũi nặng nề cùng giọng điệu tức giận phát ra: "Sao anh không nói với tôi sớm hơn!"

Trình Kỵ Ngôn vô tội nhún vai: "Là em không cho tôi cơ hội mở miệng giải thích mà."

Mạnh Tinh Linh cố gắng kìm nén cơn giận của mình, tiếp tục hỏi: "Vậy tại sao anh không nghe điện thoại của tôi?"

“Chỗ này của anh bị mất điện, tín hiệu điện thoại di động rất kém.” Vừa nói anh vừa dịch người sang một bên để cô nhìn một lượt nhà của mình.

Mạnh Tinh Linh liếc mắt nhìn, trong nhà anh quả thực có chút mờ mịt.

"Vậy thì anh cũng nên nói với tôi sớm hơn một chút chứ, hại tôi lo lắng như vậy…"

Không phải, còn hơn cả lo lắng, cô gần như sợ chết khϊếp đấy được chưa? Trong đầu thậm chí còn tưởng tượng ra cảnh Funafei bị bắt đi, kêu gào thảm thiết dưới cây gậy của người ta.

Trình Kỵ Ngôn buông ra một nụ cười tản mạn, cố gắng giải thích: "Là tự nó không muốn rời đi, không phải tôi muốn giữ nó lại.”

"Ngoài ra, tôi cũng không thích gọi điện thoại."

Anh không thích gọi điện? Đây là cái lý do quái quỷ gì vậy. Mạnh Tinh Linh sắp tức chết rồi, cô không thể nói lại Trình Kỵ Ngôn, tức đến mức muốn đấm vào một bức tường lớn, tức đến mức muốn biến tảng đá trầm tích anh thành đá biến chất luôn!

Khi Mạnh Tinh Linh đang tức giận đến mức không nói được lời nào thì cô thấy anh cầm điện thoại giơ lên trước mặt mình, mã QR WeChat hiện lên trên màn hình, giọng nói lười biếng của anh vang lên:

"Không bằng em thêm WeChat của tôi đi?"

Mạnh Tinh Linh quay đầu đi không muốn nhìn anh: "Ai muốn thêm anh vào WeChat?"

Trình Kỵ Ngôn tiếp tục duy trì nụ cười tản mạn: "Nếu không thêm WeChat thì sao tôi có thể mỗi ngày đều báo hành tung của mèo cho em được, lẽ nào em muốn tôi ngày nào cũng gọi điện thoại cho em sao?"

Mạnh Tinh Linh tức đến hồ đồ rồi, không phản ứng kịp "mỗi ngày" mà anh nói nghĩa là gì, chỉ là so sánh hơn thua một lúc, cô thà nhận thông báo qua WeChat còn hơn là nhận cuộc gọi từ anh.

Giọng điệu của cô dịu xuống mấy phần, cô xoay người lại rồi mở giao diện quét mã ra, cả người không quay lại, đầu cũng không ngoảnh lại, mắt cũng không thèm nhìn, làm một bộ dạng khó chịu như vậy quét mã.

Không nhìn thì mắt vẫn còn sạch.

Sự ghét bỏ của cô thể hiện toàn bộ qua hành động vừa rồi.

"Anh quét mã xong chưa ?"

"Chưa, em chuyển nó lên cao hơn một chút."

"Quét xong chưa?"

"Chưa, thấp xuống phía dưới một chút."

...

Mạnh Tinh Linh cuối cùng cũng chịu quay lại, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh quét mã.

Vẻ mặt cô nhăn nhó, miệng còn nói mỉa thêm một câu: "Rắc rối muốn chết!"

"Em làm như thế này sớm hơn liền không phiền rồi."

"Không phải tại anh chọc tức tôi à?"

Trình Kỵ Ngôn dừng một chút, ngữ khí nghiêm túc hỏi cô: "Em tức thật đấy à?"

"Trông tôi giống như là tức giả à?"

Mạnh Tinh Linh cạn lời. Cô sắp tức thành con cá nóc luôn rồi, anh còn không biết sao?

Trình Kỵ Ngôn cảm thấy có chút hối hận rồi.

Rõ ràng chỉ là thêm Wechat mà thôi, lại tại anh mà làm cho phức tạp như vậy.

Lại còn dọa cô sợ một vố.

Anh cũng không biết lúc đó trong đầu nghĩ gì nữa, chỉ là mấy ngày nay không nhìn thấy cô, không nghe thấy tiếng cô líu ríu bên tai, có chút không quen.

Mặc dù nói hai người họ tổng cộng cũng chưa gặp nhau được mấy lần.

Rất nhiều việc xảy ra đều là do vô thức mà làm, sau này nghĩ lại bản thân cũng không hiểu não mình nghĩ gì mà lại làm vậy, nhưng làm thì cũng đã làm rồi, có muốn hối hận cũng không kịp nữa.

Hôm nay quả thật cũng là do trùng hợp, không ngờ lại vô tình trúng lúc tiểu khu thật sự thu bắt chó mèo hoang. Cũng không ngờ lại làm cô vừa lo lắng vừa tức giận như vậy.

“Vừa khéo đến giờ cơm tối rồi, tôi mời em ăn cơm nhé?”

“Ai muốn ăn cơm cùng anh!” Mạnh Tinh Linh nhấc chân định rời đi, trước khi rời đi còn để lại một lời gắt nhẹ: “Tối nay để Funafei ở lại nhà anh đi, ngày mai cũng đừng để nó ra ngoài, tạm thời tôi không muốn gặp cái đồ vô lương tâm này nữa.”

Nói xong cô cũng đi luôn, nhưng mà vừa mới đi được vài bước thì lại tức giận quay trở lại.

Trình Kỵ Ngôn bị cô dọa tới vội vàng tắt màn hình điện thoại.

Dòng chữ "Tiểu Bạch Thỏ hay tức giận" anh vừa gõ trên màn hình điện thoại may mắn đã được giấu đi một cách hoàn hảo.

Lúc này "Tiểu Bạch Thỏ tức giận" đang đứng trước mặt anh, khuôn mặt cô vẫn đỏ bừng, vệt nước trên khóe mắt vẫn chưa tan hết. Ánh mắt cô nhìn đông ngó tây, có lẽ là không muốn nhìn thẳng anh, nhưng giọng nói phát ra lớn hơn rất nhiều: "Không ăn của anh thì tôi không nuốt trôi cơn tức này! Ăn! Ăn ở đâu? Ăn cái gì?"

...

Hai người đem Funafei về nhà cô sau đó đến nhà hàng gọi món.

Mạnh Tinh Linh thề trong đầu rằng cô nhất định sẽ không cúi đầu vì một bữa ăn của anh.

Nhưng mà nghĩ đến việc lăn qua lăn lại lâu như vậy, về đến nhà còn phải nấu cơm, cô cảm thấy hơi phiền phức…

Đặt đồ bên ngoài giao đến thì phải đợi mà tiểu khu bọn họ không cho phép giao hàng từ bên ngoài vào.

Thà rằng chịu đựng cùng anh ăn bữa cơm cũng được, dù sao cô cũng là người rộng lượng không tính toán.

Trình Kỵ Ngôn cũng phát hiện ra rằng tiểu cô nương này giận cũng nhanh mà hết giận cũng nhanh, chẳng bao lâu đã lại bắt đầu nhìn điện thoại cười ngốc rồi, anh hỏi cái gì thỉnh thoảng cô cũng sẽ đáp lại một hai câu.

"Trước khi nghỉ việc em làm gì?"

“Làm việc với tư cách là người viết quảng cáo tại MCN.” Giọng điệu của cô tự nhiên hơn nhiều, cơn giận hình như đều đã tiêu tán hết.

"Tại sao lại từ chức?"

"Công ty đó không phải dành cho con người mà! Lúc tôi được tuyển dụng vào đó, nghe thì có vẻ tuyệt vời lắm, tôi chỉ cần chịu trách nhiệm viết bài quảng cáo cho một người nổi tiếng trên Internet, mới đầu lương cũng vô cùng cao. Thế mà đến khi vào làm rồi, ngày nào tôi cũng phải làm thêm giờ, việc của người khác cũng bắt ép tôi phải làm luôn, thậm chí cả việc chỉnh sửa sau đó cũng bắt tôi làm, rõ là lố bịch.”

Cô có vẻ đầy thoải mái khi than thở phiền muộn, sớm đã quên người đối diện này vừa mới nãy còn làm bản thân tức tới muốn đập tường.

"Phải tăng ca cũng thôi đi, mấu chốt là hắn còn lừa tôi! Hắn đã yêu cầu tôi viết mấy bài viết có văn hóa, có nội hàm, kết quả cuối cùng lại không chọn của tôi, chạy đi chọn một bài vừa thô vừa sến, đến sau cùng còn nói với tôi rằng bài viết như này mới có thể thu người xem trên mạng. Thời gian nửa năm, anh đoán xem họ dùng được mấy bài viết của tôi?”

Trình Kỵ Ngôn đoán không ra.

“Chỉ có hai bài!” Cô phẫn nộ “Tôi đã viết hàng trăm bài nhưng chỉ có vỏn vẹn hai bài được chọn dùng. Tôi thực sự bị làm cho phát điên lên rồi!”

"Cuối cùng mấy thứ bọn họ chọn đều là mấy bài kiểu ‘Bạn @ ai người đó liền tăng mười cân."

Chuyện cũ này Mạnh Tinh Linh một lần nhớ tới là một lần tức.

Lúc đầu cô cũng khá mặn mà vì công việc, khi được tuyển vào công ty tôi cũng không có tham vọng cầu tiến gì, chỉ nhất nhất làm trọn phần việc của mình, nhưng cũng chính bởi vì vậy, mỗi lần bị lừa đều là cô.

Lần nào cũng yêu cầu tôi viết có văn hóa, có ý vị, nhưng đến cuối cùng, bài viết mà cô phải vò đầu bứt tai ra mới viết được lại cứ vậy bị loại bỏ, ngược lại quay ra dùng thể loại “Người được bạn @ sẽ tăng mười cân”.

Nếu ngay từ đầu đã định là phong cách như vậy, cô nhất định sẽ không có ý kiến, nhưng như vậy chẳng phải là đem người ta ra làm trò hề hay sao?

Cũng không xem xem không khí video của bản thân có hợp với bài viết hay không.

Tôi đã thức đêm nghe vô số bài hát buồn, đọc rất nhiều bình luận trên mạng, cố gắng đặt bản thân vào hoàn cảnh đó, nhưng cuối cùng lại nhận được kết quả như này."

Trình Kỵ Ngôn nghe thế thì gật gật đầu: "Thật sự là quá đáng."

"Quên đi, không nói mấy chuyện làm phiền lòng này nữa, tôi chỉ là có chút đau lòng cho bản thân mình mà thôi.”

Cô đi du học cũng coi như sớm, bởi vậy mà làm nghiên cứu sinh ở Anh một năm xong vẫn chưa tới 23 tuổi. Mới đầu quyết định vào công ty này làm việc, tuy nói rằng không ôm tham vọng lớn gì nhưng cô vẫn yên yên ổn ổn mà làm việc, bắt cô tăng ca cô cũng chưa bao giờ từ chối, ngày nào cũng phải đối mặt với những đồng nghiệp kì lạ. Mất hơn nửa năm như vậy, cuối cùng còn chưa tích lũy được bao nhiêu kiến thức, mà đã nhìn thấy hết cái xấu xa đáng ghét của nơi làm việc.

Trình Kỵ Ngôn hiếm khi lắng nghe lời than phiền của người khác, trên thực tế cũng sẽ chẳng có ai than phiền gì với anh.

Đây là lần đầu tiên anh nghe cô nói nhiều chuyện không liên quan đến mèo như vậy, có chút không biết phải trả lời như thế nào nên chỉ có thể tỏ ra là một người biết lắng nghe.

Anh rất muốn nghe câu chuyện tiểu bạch thỏ này đã dũng cảm xông vào thế giới như thế nào.

Bây giờ anh mới biết tiểu bạch thỏ tưởng như vô lo vô nghĩ này cũng biết phiền não.

Anh không biết thương cảm cho người khác, cho đến bây giờ cũng chưa học được cách thương cảm cho người khác.

Do tính chất công việc nên anh mới thành ra như vậy.

Trong đoàn làm phim, đặc biệt là vì phim của anh thường phải quay ở những nơi xa xôi nên sẽ có nhiều tình huống xảy ra, có nhiều người không thích ứng được với hoàn cảnh, sẽ có người vì không chịu được mà nổi tính nóng giận. Cũng sẽ có người bị thương.

Trường hợp như vậy xảy ra quá nhiều quá nhiều rồi, cuối cùng biến thành hiện tượng bình thường không thể không xảy ra. Mọi người đều rất vất vả, nếu như ngày nào cũng có người cần anh lo lắng vậy anh không cần làm việc khác rồi.

Người bị thương, nếu như chỉ là vết thương nhỏ không có gì nghiêm trọng do va chạm hay xây xát gây ra thì chỉ cần xử lý vết thương một chút rồi lại tiếp tục làm việc. Còn nếu như ai bị ốm nặng thì liền đưa đi bệnh viện, phân cảnh của những diễn viên khác vẫn sẽ được tiếp tục.

Cả đoàn phim sẽ không dừng lại vì một ai, không bao giờ.

Anh nhớ có một lần anh ngoại lệ dùng một diễn viên lưu lượng không mấy tiếng tăm quay phim, diễn xuất cũng chẳng có gì nổi bật nhưng kỹ năng giả tạo lại có thừa. Có lần cậu ta bị xước một vết nhỏ, yêu cầu trợ lý đem video cậu ta khử trùng vết thương lan ra ngoài, còn dùng tiền mua hot search, gì mà “đau lòng xxx”.

Hôm đó Trình Kỵ Ngôn cũng là rảnh rỗi không có việc gì làm nên lướt vào xem, kết quả mấy bình luận trên mạng đều là "đau lòng cho ca ca", "ca ca vất vả rồi”.

Anh đọc hết đống bình luận đó, cười lạnh một tiếng.

Nắm trong tay đống cát xê mà cả đời người có khả năng còn không kiếm được, trầy da tróc vảy có một chút liền được nghìn nghìn vạn vạn người đau lòng cho.

Trình Kỵ Ngôn không cảm thấy đau lòng gì, nhưng mà mắt anh đau.

Có mùa hè một năm anh phải đi mấy nước Đông Nam Á đóng máy, trở về đen đi rất nhiều, cũng gầy đi rất nhiều, người nhà đều nói thương anh vất vả.

Nhưng anh có cái gì tốt để xứng nhận được sự thương xót của người khác đâu?

Gia đình anh có điều kiện, anh được làm những gì mình thích, tiền quay phim cũng không ít, có cái gì để mà đau lòng đâu.

Anh không biết đau lòng cho chính mình, kể cả lúc còn nhỏ, bố mẹ li hôn, anh đi theo mẹ, đổi tên thành "Trình Kỵ Ngôn", bị đưa sang Mỹ mấy năm đó, anh cũng chưa từng đau lòng cho bản thân mình lấy một lần.

Những năm đó mẹ anh bận làm ăn riêng, không ai quan tâm đến anh, anh lặng lẽ mà trưởng thành, ngày ngày co ro trên giường xem phim, một mình đi về nhà, đi trên đường gặp phải một vụ nổ súng, lúc súng nổ ầm ầm cùng chỉ có thể một mình ôm gối trốn trong một góc nhỏ.

Không có ai bảo vệ anh cả.

Khi lớn hơn một chút, anh thẳng thắn nói với mẹ rằng mình muốn trở lại Trung Quốc học, mẹ anh đã đồng ý. Những tưởng khi trở về quê hương thì cảm giác cô đơn trong lòng anh sẽ vơi đi đôi chút, nhưng thực tế không phải vậy.

Khi trở về Trung Quốc anh mới biết mình và bố đã không liên lạc nhiều năm, cuộc sống của bố cũng đã thay đổi đi rất nhiều.

Ông đã kết hôn, thậm chí con cũng đã lên tiểu học rồi.

Ngẫm lại, cũng là lúc mẹ và anh rời đi khoảng một năm, ông đã tái hôn rồi, hơn nữa rất nhanh liền có con.

Tới lúc đó anh mới chợt hiểu ra tại sao những năm này bố rất ít khi chủ động liên lạc với mình.

Anh cũng lĩnh ngộ ra rằng, thì ra dù có đi đến đâu đi chăng nữa, anh cũng chỉ là khách mà thôi.

Chẳng nơi nào có chỗ cho anh.

Trải qua mấy chuyện như này, anh cũng không hề cảm thấy đau lòng. Ít nhất thì trên người anh cũng mang một nửa dòng máu của bố, nên trước khi tự mình kiếm được tiền, về mặt vật chất anh cũng chưa từng phải chịu thiệt thòi gì cả.

Làm điện ảnh có lúc phải chịu khổ chịu cực một chút nhưng so với thành quả cuối cùng đạt được thì chả là gì.

Cũng như vậy, anh cũng chưa từng đau lòng cho bất kỳ ai, không có ai xứng đáng cả.

Mãi cho đến ngày hôm nay.

Nghe Mạnh Tinh Linh kể về những việc xảy ra tại nơi làm việc, anh đột nhiên cảm thấy lòng mình chua xót, không biết có phải cảm giác đau lòng hay không.

Có lẽ là vậy.

Bởi vì anh cảm thấy tiểu bạch thỏ này nên vui vẻ trong tổ của mình mà gặm rau củ với cà rốt chứ không phải bị người khác dùng cà rốt thối bên ngoài đập vào người.

"Mà này, lúc trước anh từng nuôi thú cưng bao giờ chưa?"

Cả hai đã im lặng một lúc lâu, Mạnh Tinh Linh đột nhiên lên tiếng trước.

Trình Kỵ Ngôn định thần lại, gật đầu nói: "Ừm, tôi có nuôi một con thỏ trắng nhỏ."

"Tôi không nhìn ra đó, thế mà anh còn từng nuôi thỏ. Tôi còn tưởng anh sẽ nuôi mấy con chó lớn hay gì cơ.”

Trình Kỵ Ngôn không nói dối cô, lúc ở Mỹ quả thực anh từng nuôi qua thỏ, chỉ có điều…

"Có điều về sau nó chạy ra ngoài, bị người khác bắt được rồi làm thịt rồi.”

"Hả?"

Mạnh Tinh Linh cảm thấy rất buồn, nhưng trong đầu lại vô thức hiện lên câu hỏi “làm sao có thể ăn thịt thỏ được cơ chứ”.

Nếu không phải cô phản ứng nhanh, câu nói này đã từ trong đầu nhảy ra khỏi miệng cô rồi.

"Vậy thì chắc anh buồn lắm."

“Ừ.” Trình Kỵ Ngôn nhỏ giọng, qua loa đáp lại.

Lúc đó quả thực anh rất buồn, lúc một mình còn âm thầm mà khóc.

"Tôi cũng từng ăn thịt thỏ, nhưng tôi không ăn thịt thú cưng, cho dù có là ăn thịt thỏ do người khác nuôi, thú cưng của mình bị người ta ăn mất, như vậy quá tàn nhẫn rồi." Mạnh Tinh Linh lắc đầu thở dài, lại hỏi anh: "Anh ăn thịt thỏ bao giờ chưa?"

"Từng ăn rồi. " Trình Kỵ Ngôn nghĩ tới điều gì đó, hơi nhướng mày, bắt gặp ánh mắt của cô, anh cười nhẹ: "Cũng là ăn thịt thỏ do người khác nuôi."

...

Trước khi về nhà, Trình Kỵ Ngôn gọi cô lại.

"Tôi quên nói với em điều này. Sắp tới tôi phải đi xa một chuyến, vẫn chưa biết hôm nào mới về được, khi nào quyết định sẽ nói với em, tới lúc đó đừng để Funafei ra ngoài, dạo này không an toàn lắm.”

“Ồ.” Mạnh Tinh Linh gật đầu, hơi cau mày: "Còn Green thì sao?"

"Green sẽ có người chăm sóc, đừng lo lắng."

"Nhưng sáng nào Phi Phi cũng đến chỗ tôi kêu gào đòi mở cửa cho nó, không mở thì nó sẽ kêu tới lúc mình mở cửa cho mới thôi. Làm sao tôi có thể nhốt nó mãi được?"

"Không sao đâu, tôi đã nói với nó rồi, từ giờ tới lúc tôi quay lại nó sẽ không làm ồn đòi ra ngoài nữa đâu."

Trình Kỵ Ngôn vô cùng nghiêm túc trả lời.

Mạnh Tinh Linh nhìn thấy trên đầu mình đầy vạch đen.

"Trình Kỵ Ngôn, có thể tôi không đặc biệt thông minh gì, nhưng anh cũng đừng có coi tôi là con ngốc, anh nghĩ tôi sẽ tin sao? Hay là anh biết tiếng mèo?"

Anh khẳng định Funafei có thể nghe hiểu được lời anh nói sao?

Làm sao mà cô tin cho nổi đây?

"Không tin thì ngày mai em thử xem."

Sau đó hai người liền tạm biệt.

Mạnh Tinh Linh vừa đi vừa lẩm bẩm trong lòng rằng Trình Kỵ Ngôn người đàn ông này cũng có lúc nói năng hàm hồ. Cô còn đang cả người lơ đãng, bỗng bị bóng người đột nhiên xuất hiện làm giật bắn mình.

“Mẹ ơi!” Đợi đến khi cô nhìn rõ, phát hiện ra là ai, liền gọi một tiếng “Anh?”

“Tại sao anh lại ở đây?” Khuôn mặt Mạnh Tinh Linh chậm rãi lộ ra vẻ vui mừng: "Anh trở về rồi à?"

Mạnh Tự trầm mặt hỏi cô: "Vừa rồi em đang nói chuyện với ai? Em yêu rồi à?"

"Sao em lại không được nói chuyện với con trai? Đừng có phong kiến

như vậy có được không? Nói có một câu liền thành bạn trai em rồi à?”

"Đi vào rồi nói chuyện."

Hai người vào nhà, Mạnh Tự thì ngồi xuống, còn Mạnh Tinh Linh đứng đó, ngoan ngoãn chờ anh mở miệng.

“Nói đi, anh không ngăn cấm việc em yêu đương, nhưng em cũng phải nói cho anh biết hắn ta là ai, ngộ nhỡ hắn ta là kẻ xấu thì sao?” Giọng điệu của Mạnh Tự không tốt lắm, có chút gay gắt.

“Anh nhìn anh xem, vừa từ trong chùa trở về liền giận đùng đùng làm cái gì hả, cũng đâu phải em làm chuyện gì xấu đâu.” Mạnh Tinh Linh có một tật đó là, khi đối mặt với người quá cường thế cô sẽ vô thức mà cảm thấy chột dạ, rõ ràng là cô cũng chẳng làm chuyện gì sai cả.

Lúc đầu khi cô đối mặt với Trình Kỵ Ngôn cũng như vậy.

Cô chỉ vào Funafei đang ngủ ở bên cạnh: "Aizzz, anh có thấy con mèo ở đó không, anh ta là chủ của con mèo này."

Mạnh Từ nhíu mày sâu hơn: "Con mèo này không phải là do em nhận nuôi sao?"

"Đúng vậy."

"Vậy thì tại sao anh ta lại là chủ của con mèo này?"

"Hai người bọn em cùng nhau nuôi nó, cả hai đều là chủ của nó."

Mạnh Từ đơ người.

Anh tự hỏi có phải trong chùa vắng lặng quá, tai anh lâu ngày không hoạt động nên bị ù bởi vậy mới nghe thấy những điều kỳ là dị hợm như vậy không.

"Em cùng anh ta có quan hệ gì, lại còn cùng anh ta nuôi một con mèo?"

Mạnh Tinh Linh cúi đầu vừa nghĩ vừa nói: "Mối quan hệ gì à… mối quan hệ… người quen? Hoặc có thể là bạn bè..."

"Cái gì gọi là có thể?"

"Anh ta bao nhiêu tuổi? Anh ta làm nghề gì? Làm thế nào em gặp được anh ta? Tên anh ta là gì?"

Mạnh Tinh Linh ngậm chặt miệng, cô căn bản không dám nói Trình Kỵ Ngôn là người vô công rồi nghề, không có việc gì làm, sợ rằng nói ra Mạnh Từ sẽ hất tung nhà cô lên mất.

“Không chịu nói?” Mạnh Từ có chút tức giận, nghiêm giọng nói: “Em nghĩ cánh của em bây giờ rất cứng rồi đúng không? Anh nói cho em biết, để em sống một mình thành quen rồi, tính cảnh giác của em yếu như vậy, không hiểu gì về người ta mà cũng để người ta lui tới, tối như vậy rồi còn ở bên ngoài nói chuyện, bao nhiêu tuổi rồi mà còn không chịu lớn, em quên rồi à…”

Mạnh Tinh Linh biết anh lại nói về chuyện cũ nên vội vàng ngăn anh lại trước khi anh nói tiếp.

"Dừng lại, dừng lại, anh muộn như vậy còn đến đây là để chỉ trích em à? Em biết anh đều là vì tốt cho em, nhưng em cũng đâu thể không giao tiếp xã hội, người ta đến em cũng đâu thể lên kiểm tra hộ khẩu nhà người ta được, cũng chả phải thân thiết gì.”

Mạnh Từ không muốn đôi co với cô nữa, anh nói thẳng: "Những cái khác có thể không nói nhưng phải cho anh biết tên của hắn, anh phải tra xem hắn là ai."

Chịu một loạt chất vấn dồn dập, Mạnh Tinh Linh chỉ cảm thấy đau đầu.

"Em nghĩ xem, là Lý Minh hay Lý Hoa?"

"Anh đừng đùa nữa!"

Cái tính bướng bỉnh của Mạnh Tinh Linh lại nổi lên, anh bảo cô làm gì cô cũng không chịu nghe theo.

Cô còn lâu mới nói tên Trình Kỵ Ngôn cho anh nghe.

Cô quay người đi về phòng ngủ, vừa đi vừa nói: "Tốt hơn hết là anh nên về đi, em không nói cho anh biết đâu."

"Nhìn xem tính khí này của anh, em thấy hiệu quả thanh tẩy không tốt lắm, vẫn nên quay lại chùa ở một thời gian nữa đi.”

Sau khi đóng cửa, cô cảm thấy có chút bất lực.

Làm sao cô không biết gia đình đối với cô rất tốt được? Nhưng mà có thể đổi cách khác nói chuyện với cô được không?

Cô năm nay đã 23 tuổi rồi, không phải là 13 tuổi.

Cô cũng có phán đoán của riêng mình mà.

Ít nhất từ trước đến nay, cô cảm thấy Trình Kỵ Ngôn chỉ là mồm miệng có chút thâm độc chứ anh không phải người xấu xa gì.

*

Một giờ sau, tại sân bay.

Có một điều Trình Kỵ Ngôn không nói cho Mạnh Linh Linh biết: Tối nay anh lên máy bay.

Nghĩ đến đây anh cũng cảm thấy khá điên rồ, không ngờ cũng có ngày sắp phải lên máy bay rồi mà anh vẫn có thể cùng tiểu cô nương nhà người ta ăn cơm tán gẫu.

Rõ ràng là vẫn còn rất nhiều việc phải giải quyết.

Thậm chí trợ lý của anh sớm đã lên chuyến bay trước đi trước anh rồi.

Điên rồi! Thật sự là quá điên rồi!

Bây giờ chỉ còn lại một mình anh, tai đã yên tĩnh nhưng lòng thì không yên. Anh cảm thấy bản thân có chút xốc nổi, nhìn cái gì cũng không vào mắt, liền dứt khoát đặt máy tính bảng xuống, đeo tai nghe lên, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Anh ngẫu nhiên click vào một bài hát trong danh sách, không biết tại sao tất cả mấy bài hát đề xuất đều là về tình yêu, anh đổi một playlist khác, tất cả lại đều là mấy bài hát đau thương về thất tình.

Nói tóm lại, thoát không nổi tình yêu có đúng không?

Anh tháo tai nghe ra, vừa ngẩng đầu thì thấy một cô gái đang đứng trước mặt, thấy anh ngẩng đầu lên cô ta liền cười hỏi anh: "Anh là đạo diễn Giang Biệt phải không?"

Anh lập tức lắc đầu.

"Ồ, thật xin lỗi, vậy khả năng tôi nhận nhầm người rồi, xin lỗi đã làm phiền anh."

Trình Kỵ Ngôn hẳn là một trong những đạo diễn kỳ quặc nhất trong giới. Ngay cả trong thời buổi tiếp thị thương mại tràn lan như hiện nay, anh hiếm khi tham dự các sự kiện khác nhau, thậm chí họp báo anh cũng không đi, đến cả nhận giải cũng lấy cớ có việc làm lí do để người khác lên nhận thay.

Anh chỉ một lòng chú ý đến làm phim mà thôi, những thứ khác đối với anh đều không quan trọng.

Vì vậy, thông tin về anh vô cùng ít, ảnh cũng rất ít, nhưng dù sao cũng vẫn là có. Thỉnh thoảng cũng sẽ có người nhận ra anh, nhưng anh đều phủ nhận, cũng bởi vì người từng gặp qua anh rất ít nên căn bản cũng không bị nghi ngờ.

Cảm giác trạng thái này vô cùng tự do tự tại.

Không lâu trước khi lên máy bay, anh hiếm khi đăng một tin lên friend list: [Cất cánh an toàn.]

Rất nhanh, anh nhận được một like.

Là Mạnh Tinh Linh.

Anh mỉm cười, mở trang cá nhân của cô ra, phát hiện cô cũng đăng tin lên friend list.

Khi anh kết bạn với cô, cả hai chẳng có nội dung kết nối nào trong friend list cả, ba ngày liền đều không thấy gì.

Cô đã chia sẻ một bài hát lên với dòng cap : [Chúc ngủ ngon.]

Bài hát có tên là "Shangri-La".

Nhìn thấy tên này, tim của Trình Kỵ Ngôn chậm lại một nhịp.

Anh có một bộ phim cũng tên là "Shangri-La"