Chương 22

Hôm nay, Mạnh Tinh Linh đã cảm nhận được cái gì gọi là duyên phận kỳ diệu đến không thể tin.

Mới đây không lâu cô còn cảm thán cô với vị soái ca thần bí kia có duyên vô phận, không ngờ hôm nay ra ngoài mua xì dầu, trở về lại để cho cô gặp lại anh một lần nữa.

Lúc đầu, cô cứ nghĩ rằng mình bị hoa mắt, đứng tại chỗ cẩn thận nhìn kỹ, cơ thể đó, trang phục tiêu chuẩn đó, khí chất đó, thực sự là anh, chắc chắn sẽ không sai.

Cô còn đi tìm Chu Tiểu Ý lấy thêm can đảm, cuối cùng dưới sự khuyến khích của chị em tốt, cô dũng cảm bước về phía anh.

Khoảng cách vài bước chân giữa hai người này, cô trải qua vô cùng gian nan, tim đập như sấm, luôn phải cổ động bản thân.

Không cần căng thẳng, chẳng phải chỉ là muốn xin WeChat thôi sao?

Đời này mấy kì thi như thế nào cũng đều đã trải qua hết rồi, còn qua biết bao nhiêu lần phỏng vấn lớn lớn nhỏ nhỏ, anh cũng đâu thể đáng sợ hơn người phỏng vấn được, đúng không?

Mắt thấy anh xoay người muốn đi, Mạnh Tinh Linh bước nhanh tiến lên, xì dầu trong tay thiếu chút nữa thì bay ra ngoài, cuối cùng cũng đuổi kịp anh.

Cô hít một hơi thật sâu và lấy hết can đảm để vỗ vai anh.

Anh rất nhanh liền quay người lại.

Vẫn là ba thứ kính râm, mũ lưỡi trai, khẩu trang, che kín suýt chút nữa ngay cả lông mày cũng không thể nhìn thấy rõ.

Mạnh Tinh Linh cũng không thể hiểu nổi bản thân mình, cái gì cũng không nhìn thấy, rốt cuộc là thứ gì đã mê hoặc cô?

Có lẽ tình yêu vốn dĩ chính là huyền học, cảm giác muốn ngăn cũng ngăn không nổi, căn bản là không thể nói đạo lý.

Anh rõ ràng ngây ngẩn cả người, cũng không mở miệng nói chuyện, một lát sau mới trượt mở điện thoại ra, mở mã QR ra cho cô.

Anh đồng ý rồi!

Mạnh Tinh Linh vui tới choáng váng đầu óc luôn, căn bản cũng không có nhìn kỹ ảnh đại diện trên mã QR, dùng tốc độ nhanh như điện mà quét mã.

Tốc độ mạng hơi chậm một chút, trong mấy giây còn chưa hiển thị ra, Mạnh Tinh Linh đã bắt đầu nghĩ sau khi thêm WeChat với anh xong, câu đầu tiên nhắn cho anh nên là gì.

Gửi “Xin chào” có phải có vẻ quá mức cứng nhắc rồi không?

Hay là gửi “Hi’?

Vẫn là nên gửi một nhãn dán cảm xúc chào hỏi, nhãn dán có thể thay thế tất cả các loại ngôn ngữ trên đời này.

Nói tóm lại, trong lòng cô đã bắt đầu nổ pháo hoa rồi.

Chẳng qua pháo hoa này quá mức kém chất lượng, còn chưa bắn được bao lâu, ngay khi giao diện nhảy ra, đã nổ tung tại chỗ rồi.

Cô nhìn cái tên "Đá trầm tích" bắt mắt trên màn hình, trong chốc lát không phân biệt được là cô đang ở trong mơ hay là cho rằng mình đang ở trong mơ.

Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.

Cô vẫn chưa chết tâm, lại nhìn chằm chằm một lần, cuối cùng hoàn toàn hết hy vọng.

Ảnh đại diện này cũng là ảnh đại diện của Trình Kỵ Ngôn, thật sự không phải là cô bị hoa mắt.

Làm sao có thể là Trình Kỵ Ngôn!?

Soái ca thần bí kia vậy mà lại là Trình Kỵ Ngôn?

Tại sao cô lại không nhìn ra cơ chứ?

Khi cô còn đắm chìm trong tin dữ này, trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười lạnh, tiếp theo là thanh âm mà cô không thể quen thuộc hơn, đang âm dương quái khí chế giễu cô: "Hôm nay cho dù em có nhìn thủng màn hình thì đó cũng là tôi, em không nhìn lầm đâu. ”

“Mạnh Tinh Linh, không nhận ra tôi cũng bỏ đi, ngay cả ảnh đại diện em cũng không nhận ra? Chỉ là một tuần không gửi tin nhắn mà thôi, vậy mà em lại quên sạch sành sanh rồi.”

Tiểu bạch thỏ không có lương tâm.

Chẳng bù cho anh, trước khi máy bay hạ cánh anh còn nhớ tới cô, xem ra cô một chút cũng không hề nhớ tới mình.

“Anh về rồi à." Mạnh Tinh Linh cười ha hả, nắm chặt điện thoại, ánh mắt nhìn xuống đất, nói chuyện lắp bắp: "Cái kia, không phải như anh nghĩ đâu, tôi thừa nhận, tôi đúng là không nhận ra anh, anh bọc thành như vậy cũng không có mấy người có thể nhận ra.

Nhưng không phải tôi thật sự muốn tìm anh xin WeChat đâu, chỉ là thua trò nói thật hay mạo hiểm mà thôi..."

Cô càng nói thì giọng càng nhỏ, càng ngày càng không có tự tin, ngay cả chính cô cũng không tin lời quỷ này.

Trình Kỵ Ngôn cười cười, nhìn nhìn bốn phía, nói: "Tại sao tôi không thấy xung quanh này còn có người khác?”

“Chơi trên điện thoại di động, là chơi trên điện thoại..."

“Em cũng nhàm chán quá ha, ban ngày ban mặt còn chơi nói thật hay mạo hiểm trên điện thoại." Trình Kỵ Ngôn càng nghĩ càng tức giận.

Cho đến bây giờ anh mới phát hiện, mối quan hệ mật thiết nhất giữa hai người chính là con mèo cặn bã không có lương tâm giống cô kia, một tuần nay, bởi vì con mèo kia đã gần như quên mất anh, cho nên Mạnh Tinh Linh cũng không cần anh giúp đỡ duy trì sức khỏe tinh thần cho nó nữa, còn có quan hệ giữa cô với mèo, cho nên tự nhiên không tìm anh nữa.

Anh tức giận, hừ lạnh: "Em về nhà rồi để Fluffy đến nhà tôi."

Bây giờ là lúc để gây dựng lại tình cảm với con mèo kia.

“Ồ." Mạnh Tinh Linh lúng túng gật đầu, lúc ngẩng đầu lại, Trình Kỵ Ngôn đã đi rồi.

Xong rồi, anh tức giận thật rồi.

Lần này thì tốt rồi, không chỉ có soái ca thần bí kia thật sự đã trở thành một giấc mộng của cô, còn nhân tiện đắc tội Trình Kỵ Ngôn luôn.

*

Cả một ngày tiếp theo, Mạnh Tinh Linh đều ở trong trạng thái xấu hổ thẹn thùng nhảy tới nhảy lui. Mỗi khi cô cho rằng mình sắp vượt qua được rồi, trước mắt lại hiện ra một màn khiến cho cô muốn đào hố tự chôn mình.

Rốt cuộc tại sao cô lại không nhận ra anh chứ?

Cô cẩn thận phân tích một chút.

Trước khi cô và Trình Kỵ Ngôn trở nên thân thiết hơn, vị soái ca thần bí này cũng đã biến mất trong thế giới của cô, mà trong số ít những lần gặp mặt này, anh cũng chỉ nói với cô một câu mà thôi, ấn tượng lớn nhất của cô đối với anh chính là lạnh lùng, toàn thân đều tỏa ra mấy chữ người sống đừng lại gần.

Vậy nên yếu tố này căn bản không ăn khớp nổi với nhau.

Mà Trình Kỵ Ngôn, mở miệng một cái là có thể tức chết người, làm cho người ta vô số lần sinh ra ý nghĩ muốn hạ độc cho anh bị câm luôn đi. Hai người tương phản lớn như vậy, làm sao cô lại có thể liên hệ hai người họ lại với nhau được!

Cho nên cô đưa ra một kết luận: Trình Kỵ Ngôn nên biến thành câm. Miễn là anh không mở miệng nói chuyện, nhìn sẽ thuận mắt hơn rất nhiều.

Phân tích rồi lại phân tích, cô bỗng nhiên cảm thấy có chỗ kỳ quái.

Dưới tình huống đó, cô không nhìn thấy mặt Trình Kỵ Ngôn là chuyện bình thường, nhưng Trình Kỵ Ngôn khẳng định nhìn thấy mặt cô rồi, anh đeo kính râm, chứ cũng đâu phải mù.

Sau đó anh cũng không hề nhắc tới chuyện này với cô, điều này chứng tỏ anh cũng không nhận ra cô!

Vậy mà còn dám tức giận với cô!

Nói cả nửa ngày, hai người bọn họ không phải đều giống nhau cả sao?

Sự khác biệt không phải là... Cô không hiểu rõ tình hình mà hỏi xin Wechat của anh thôi sao.

Phân tích rồi phân tích, lại quay trở về ban đầu, lại nhớ tới hình ảnh xấu hổ kia.

Tạo nghiệt mà.

Muốn chui vào bụng mẹ làm lại từ đầu quá, không cầu trùng sinh cho cô một cái đầu thông minh, ít nhất chỉ cần cho cô một đôi mắt tinh tường là được.

Mạnh Tinh Linh ôm chăn kêu rên.

Tình yêu đi quá nhanh giống như một cơn lốc xoáy. Thật không may, cơn lốc xoáy này chỉ lấy đi tình yêu chứ không đem theo cô.

Trong một thời gian ngắn cô cũng không muốn đối mặt với Trình Kỵ Ngôn nữa.

Cô cũng không biết nên dùng biểu cảm như thế nào đối mặt với Trình Kỵ Ngôn.

Hay là cô chuyển đi trong đêm? Suy cho cùng tiểu khu này lớn như vậy, căn cứ vào một số định luật nào đó mà nói, chính là người càng muốn gặp càng không gặp được, mà người không muốn gặp hết lần này tới lần khác đi đâu cũng có thể đυ.ng phải.

Quên đi, trước tiên ngủ một giấc, ngủ say rồi cái gì cũng sẽ quên hết đi.

*

Mấy ngày nay, Trình Kỵ Ngôn phát hiện Mạnh Tinh Linh rõ ràng đang trốn tránh anh, ở trong tiểu khu có gặp cô một lần, cô lại làm bộ như đang gọi điện thoại, không nhìn thấy anh rồi đi ra xa.

Gửi tin nhắn cho cô nói muốn để Funafei ở lại qua đêm tại nhà anh, cô cũng không hỏi nhiều, chỉ trả lời một từ “Ồ".

Dù sao cũng chỉ là một lần nhầm lẫn mà thôi, cô đâu cần đến mức để ý lâu như vậy? Hay là nói, anh phá vỡ ý niệm tốt đẹp của cô, cô chỉ là thích anh với tấm áo choàng mà thôi, khi tầng áo choàng này bị lột xuống, cô liền bị vỡ mộng, nên cũng chán ghét bản thể của anh?

Trình Kỵ Ngôn mấy ngày nay cũng rất bốc đồng.

Anh không thể phân rõ tâm ý của mình nữa. Gần đây hình như anh rất dễ dàng bị cô dắt mũi, anh muốn tìm cô hỏi cho rõ ràng, lại sợ cảm giác không giống nhau mà anh đối với cô chỉ là ảo giác của anh mà thôi.

Nếu chỉ bởi vì ảo giác của anh mà làm đảo lộn cuộc sống của đối phương cũng như cuộc sống của bản thân, như vậy cả hai người đều không có trách nhiệm phải chịu đựng điều đó.

Anh thật sự không phân biệt được rốt cuộc là loại tình cảm gì.

Điều này đối với anh mà nói rất khó rất khó.

Mấy ngày nay tâm tình anh luôn muộn phiền, làm chuyện gì cũng không xong, anh nghĩ, đây là lúc bản thân nên ở một mình làm lạnh cái đầu, suy nghĩ thật kỹ, đi trải nghiệm một đoạn thời gian không có sự xuất hiện của cô, thử một lần xem nếu không có cô thì liệu cuộc sống có thể trở về giống như trước kia hay không.

Anh hỏi Từ Dịch Thần.

[Trình Kỵ Ngôn: Nơi nào thích hợp để tĩnh tâm?]

[Từ Dịch Thần: ... Có lẽ, miếu?]

Tác giả có lời muốn nói:

Tình yêu chẳng phải như vậy sao, dính qua dính lại vẫn là không đến với nhau, đến được với nhau liền không có gì vui nữa rồi (không phải đâu).

Nếu không có điều gì ngoài ý muốn thì cảnh tiếp theo sẽ rất hài hước.

Nam chính vẫn còn chưa rõ tình cảm của mình là gì, bởi vậy vẫn chưa biết cách dùng cái miệng cho lắm, hai người cần có một quá trình hòa hợp với nhau.