Chương 23

Trình Kỵ Ngôn lên mạng tìm kiếm một ít bài viết, có rất nhiều người đều đề nghị vào thời điểm nóng nảy thì nên vào miếu ở mười ngày nửa tháng.

Anh tìm kiếm fanpage của mấy đền chùa chỗ mình, phát hiện vừa lúc có một ngôi chùa đang mở danh ngạch thiền tu cho người bên ngoài, Trình Kỵ Ngôn bấm vào đường link báo danh, không chút do dự điền vào mẫu báo danh, nhấp vào nộp, một hơi dứt khoát.

Sau đó, giao diện nhảy ra một cái "Bạn đã gửi thành công mẫu đăng ký, xin vui lòng kiên nhẫn chờ xét duyệt."

Trình Kỵ Ngôn đã nghĩ kỹ rồi, nếu như xét duyệt không thông qua, vậy anh sẽ không nghĩ đến vấn đề này nữa, an tâm nên làm gì thì làm. Nếu xét duyệt được thông qua, thì anh sẽ đi làm lạnh cái đầu một chút.

Anh vốn tưởng rằng, một người như anh, tuyệt đối vừa mắt các sư phụ trong miếu, xác suất lớn sẽ bị từ chối khéo. Kết quả không nghĩ rằng hai giờ sau fanpage đã gửi cho anh một tin nhắn thông báo: Xin chúc mừng bạn đã vượt qua xét duyệt!

Xem ra Phật tổ cũng muốn kéo anh một lần.

......

Một ngày trước khi xuất phát đi miếu, Trình Kỵ Ngôn mới liên lạc với Mạnh Tinh Linh, nói cho cô biết mình lại cần rời đi khoảng mười ngày, không cần thả Funafei ra ngoài.

Mạnh Tinh Linh: Ừm.

Trình Kỵ Ngôn nhìn chằm chằm chữ "Ừm" kia nửa ngày, càng nhìn càng tức giận.

[Trình Kỵ Ngôn: Em không còn lời nào cần nói nữa sao?]

Cô cũng không hỏi một chút vì sao anh lại phải đi?

[Mạnh Tinh Linh: Vậy... chúc anh thuận buồm xuôi gió?]

[Mạnh Tinh Linh: Tôi sẽ chăm sóc Funafei thật tốt, anh cứ yên tâm.]

Trình Kỵ Ngôn: ...

Lúc này ngược lại nói nhiều, chính là nghe có vẻ kỳ quái, giống như chuyến đi này của anh sẽ lành ít dữ nhiều, một đi không trở lại, làm như đang phó thác trước lúc lâm chung vậy.

Bọn họ giờ đã thành khách sáo đến như vậy rồi à.

......

Vào ngày vào miếu, người lái xe đưa anh đến điểm tập trung, anh mới phát hiện ra, điểm tập hợp này cách miếu khoảng... 400 bậc thang.

Xe không thể đi lên núi, chỉ có thể đi bộ lên.

Đây cũng không phải là điều quan trọng nhất.

Anh nhìn lại xung quanh, phát hiện ra hầu như tất cả những người đã đăng ký tham gia khoá tu đều là tầm trung niên, cao tuổi, anh không có ý phân biệt tuổi tác, nhưng một người đàn ông trẻ tuổi như anh đứng bên trong quả thật có chút không phù hợp.

Quên đi, anh cũng không phải người thích nói chuyện phiếm với người khác, người xung quanh có là ai cũng không sao cả.

“Còn thiếu một người là đủ." Một tình nguyện viên kiểm kê số lượng người nói.

“A, hình như anh ấy tới rồi." Tình nguyện viên vừa kiểm người xong, lúc quay đầu lại, thì nhìn thấy một thân ảnh trẻ tuổi đang chậm rãi đi về phía này.

Anh đứng trước mặt mọi người.

“Thật ngại quá, để mọi người phải chờ lâu rồi."

Trình Kỵ Ngôn chắp tay, lười biếng đứng ở một bên.

Vốn dĩ là ai đến anh cũng sẽ không quan tâm, nhưng khóe mắt liếc đến người vừa tới, hình như còn rất trẻ, anh mới nghiêng người nhìn kỹ.

Đúng thật là một thanh niên, nhìn thì chắc cũng tầm tầm tuổi anh, hoặc là lớn hơn anh một chút.

“Vậy bây giờ có thể xuất phát rồi." Tình nguyện viên đóng lại danh sách, nói với mọi người.

Trình Kỵ Ngôn nghiêng người, chờ mọi người đi trước, mới chậm rãi đi theo phía sau đội ngũ.

Không khí trên núi rất tốt, phong cảnh cũng vậy, Trình Kỵ Ngôn lấy điện thoại ra muốn chụp ảnh.

Trước đây, anh không có thói quen ghi chép lại cuộc sống như này, nhưng gần đây lại đặc biệt thích.

Có lẽ là bị Mạnh Tinh Linh lây nhiễm.

Nghĩ đến cái tên này, Trình Kỵ Ngôn rời khỏi mục camera, mở vòng tròn bạn bè của cô ra.

Hôm nay cô cũng không có động thái gì.

“Hãy trân trọng lúc vẫn còn được dùng điện thoại đi."

Trình Kỵ Ngôn nghe thấy bên cạnh anh có tiếng nói của đàn ông.

Anh nghiêng đầu, thấy người đàn ông bằng tuổi anh kia không biết từ lúc nào đã đứng ở bên cạnh anh, còn chủ động bắt chuyện với anh.

“Anh là lần đầu tiên đến miếu thiền tu phải không?"

Trình Kỵ Ngôn nhìn từ trên xuống dưới, đánh giá anh một lượt.

Nhìn cũng giống như một người ít nói, vào đến miếu này lại chủ động bắt chuyện với anh như vậy, có lẽ cũng là bởi vì nhìn qua thì anh là người duy nhất có khả năng nói chuyện được với anh ta.

Anh gật gật đầu, thản nhiên "Ừm" một tiếng.

“Nhìn anh cũng có vẻ như không thường đến đây cho lắm."

Trình Kỵ Ngôn nhíu mày, liếc nhìn anh ấy một cái, lãnh đạm trả lời: "Cái này còn cần phân cái gì giống với không giống? Chẳng lẽ phải mặc áo cà sa mới giống?”

Người nọ cũng cười lạnh một tiếng: "Nhìn anh rất hung hăng, quả thật thích hợp đi lên miếu ở một chút.”

“Anh làm công việc gì, tự truyền thông? Đi vào miếu quay vlog? Trong miếu sẽ thu điện thoại, nếu như không phải thật lòng muốn đi thiền tu, thì không cần phải lãng phí thời gian.”

“Không phải." Trình Kỵ Ngôn không kiên nhẫn trả lời.

Người này cũng thật kỳ quái, rõ ràng là nhìn ra anh không muốn cùng anh ta tán nhảm, vậy mà còn cố chấp nói tiếp.

“Lần đầu tiên đi miếu cũng không dễ dàng như trong tưởng tượng, buổi sáng muộn nhất năm giờ dậy, buổi tối muộn nhất chín giờ ngủ, mỗi ngày làm nhiều nhất chính là chép kinh đọc thơ, mỗi đêm ngồi thiền, đúng giờ sẽ thu điện thoại, cho dù lấy được điện thoại cũng không có tín hiệu gì. Anh có chắc là anh có thể kiên trì được không?”

Trình Kỵ Ngôn đang lưỡng lự giữa sự thiếu kiên nhẫn.

Bình thường chỉ có Mạnh Tinh Linh sẽ ở bên tai anh lảm nhảm nhiều như vậy, nhưng Mạnh Tinh Linh như vậy anh ít nhất còn cảm thấy đáng yêu, một người đàn ông to xác lại thích đi làm cha người khác niệm kinh ở bên tai anh, anh chỉ cảm thấy không gì khó chịu bằng mà thôi.

Người kia dường như cũng nhìn thấy sự thiếu kiên nhẫn của anh, giải thích, "Anh nghĩ rằng tôi muốn nói với anh mấy lời này? Sau khi vào rồi phần lớn thời gian đều sẽ phải cấm ngôn, tôi thấy anh không quen cho lắm nên mới cố ý nhắc nhở anh, đợi đến sau khi vào rồi, tôi tuyệt đối sẽ không nói chuyện phiếm với anh nữa đâu.”

"Tôi đã đi qua rất nhiều đền chùa khác nhau, đã ở trong miếu thiền tu rất nhiều lần, anh có vấn đề gì có thể hỏi tôi trước, tránh sau này luống cuống không biết làm thế nào."

“Anh đừng nói, tôi thật đúng là có một vấn đề muốn hỏi anh." Trình Kỵ Ngôn liếc nhìn anh ta một cái, cười cười, trong lời nói lại đầy sự mỉa mai: “Nếu anh nói anh đã đi miếu nhiều lần như thế rồi, vậy sao anh không dứt khoát trực tiếp xuất gia đi?”

Nói xong, không để ý đến biểu tình kinh ngạc của người nọ, đẩy nhanh bước chân, bỏ lại anh ta ở phía sau.

Trình Kỵ Ngôn đối với chuyện anh ta vừa nói từng đi thiền tu rất nhiều lần tỏ vẻ hoài nghi.

Vì sao người này được tẩy lễ nhiều lần như vậy rồi mà còn thích dạy dỗ người khác, ra vẻ ta đây như vậy, huống hồ anh với anh ta căn bản cũng không quen biết gì nhau.

Anh không muốn nghi ngờ Phật tổ, chỉ có thể cảm thấy người này độc tính quá nặng.

Anh từ nhỏ giống như một gốc cỏ dại lớn lên, đến bây giờ, anh cũng chỉ thu liễm tính tình với một người, cho nên đương nhiên anh tự nhiên sẽ không nói chuyện dễ nghe với một người xa lạ đang làm anh khó chịu rồi.

......

Khi đi được một nửa, anh đột nhiên bị một bà cô gọi lại.

“Chàng trai trẻ, cậu năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Làm công việc gì? Có xe hơi với nhà chưa?” Nói xong bà ta còn lấy điện thoại di động ra: “Cậu thêm WeChat với dì đi, dì thấy tuổi của cậu với con gái dì cũng tầm tầm nhau, ngoại hình cũng xứng đôi, dì gửi WeChat của con bé cho cậu, người trẻ tuổi các cậu làm quen một chút đi..."

Trình Kỵ Ngôn đau đầu, hận lúc này không thể giẫm lên Phong Hỏa Luân chạy trốn.

Anh xua xua tay, nhấc chân muốn đi, dì kia vẫn cứ dính ở phía sau anh.

“Người trẻ tuổi các con không nói chuyện làm sao biết có hợp hay không? Ở đây dì còn có ảnh của con bé, dì cho con xem một chút, con gái dì lớn lên vô cùng xinh đẹp đó…”

Trình Kỵ Ngôn tuy rằng tính tình kém, nhưng phép tắc ứng xử cơ bản cũng vẫn có, vừa rồi nổi giận với một người đàn ông thì cũng thôi đi, hiện tại anh chỉ có thể khuyên bản thân mình nhịn xuống, nhịn xuống.

Chỉ cần vào đến miếu là ổn rồi.

Thế nhưng, còn chưa đi vào, anh đã muốn trở về, muốn trở về gặp Tiểu bạch thỏ.

Thế giới này hình như chỉ có Tiểu bạch thỏ ồn ào mới không khiến người ta cảm thấy phiền.

Anh vừa ngẩng đầu, không biết người đàn ông vừa rồi từ lúc nào đã đi tới trước mặt anh.

Anh nhanh trí ngay lập tức nghĩ ra, nói với dì kia: "Dì, không giấu gì dì, bây giờ cháu đã ly hôn độc thân, còn mang theo hai đứa nhỏ, ở thành phố Hải Thành này không xe không nhà, còn phải nuôi con nhỏ, đến cuộc sống của mình còn không lo nổi, nào có tâm tư yêu đương gì.”

Anh nâng cằm lên, nói với dì: "Dì nhìn người phía trước này, đó là ông chủ của cháu, vừa có tiền còn độc thân, không bằng..."

Trình Kỵ Ngôn còn chưa nói hết, đã thấy dì ấy dần dần rời xa anh, cầm điện thoại đi về phía người nọ.

Trước khi bị thu điện thoại, Trình Kỵ Ngôn còn mở trang cá nhân của Mạnh Tinh Linh ra xem một lần, phát hiện cô vẫn im ắng, không có bất kỳ động thái gì.

*

Sau khi nộp điện thoại di động, nếu cô nhắn tin cho mình, không có ai trả lời, không biết liệu cô có hiểu lầm anh hay không.

......

Thu điện thoại xong là đến việc chia phòng.

Trình Kỵ Ngôn cũng là sau khi tới mới biết nơi này không có phòng đơn cho một người, phải ở chung với người khác.

Nhưng anh không nghĩ tới, vô cùng trùng hợp chính là anh và người kia được xếp ở chung với nhau.

Nhưng kỳ quái hơn chính là, khi anh biết được tin tức này, phản ứng đầu tiên không phải là cuộc trò chuyện mới nãy của hai người chẳng mấy vui vẻ gì, ở cùng một chỗ có khả năng không được tự nhiên hay không.

Mà là, không ngờ người này cũng họ Mạnh.

Cùng một họ mà sao khác biệt lại lớn như vậy?

Tác giả có lời muốn nói:

Tôi biết chương này ngắn, cứ coi như đây là chương quá độ đi, từ ngày mai Trình Kỵ Ngôn chính thức bắt đầu bệnh tương tư rồi! Ngày mai sẽ tăng gấp đôi nha ~

Anh trai Tiểu Mạnh cũng không phải một nhân vật hoàn mỹ, ngoại trừ năng lực cá nhân mạnh ra, EQ quá thực vô cùng thấp, lần trước lúc anh tới nhà Tiểu Mạnh không phải cũng làm cô tức điên lên đó sao?