Chương 24

Người bạn cùng phòng họ Mạnh này thực sự không có lừa anh. Sau khi vào chùa miếu, anh và anh ta gần như không giao tiếp với nhau.

Chỉ có buổi tối khi đi ngủ, bạn cùng phòng họ Mạnh mới dùng giọng điệu không tính là thân thiện nói với anh một câu: "Anh có thể không lật qua lật lại được không?”

Trong phòng chỉ có giường hai tầng, Trình Kỵ Ngôn ngủ ở tầng trên, Mạnh Tự ngủ ở tầng dưới, cho nên Trình Kỵ Ngôn ở bên trên chỉ cần hơi di chuyển một chút là phía dưới liền giống như núi rung đất chuyển vậy.

Trong đầu Trình Kỵ Ngôn còn đang suy nghĩ chuyện khác, căn bản là không ý thức được mình đang không ngừng xoay người, càng quên phía dưới còn có một người khác.

Anh thực sự không thể ngủ được.

Khi ở nhà, cuộc sống của anh vô cùng không có quy luật, nửa đêm mới đi ngủ là điều bình thường.

Bây giờ 9 giờ đã phải nằm yên trên giường, lại còn không có điện thoại, chỉ cần nhắm mắt lại liền nghĩ đến Mạnh Tinh Linh.

Theo trật tự thời gian nhớ lại từng chút từng chút một trong khoảng thời gian này, lúc đầu là nghĩ đến bộ dạng ngốc nghếch của cô, rồi nghĩ đến hôm đó cô cười với mình, cho đến cuối cùng... Nghĩ đến tình hình hai ngày trước cô cố ý lảng tránh gặp anh.

Từ vui vẻ rơi xuống đến tức giận, có điều cũng chỉ ngắn ngủi trong mười phút mà thôi.

Trình Kỵ Ngôn mượn ánh sáng yếu ớt bên ngoài nhìn đồng hồ một cái, thở dài.

Từ lúc đến đây, thời gian cứ như không chạy nữa vậy, còn chưa tới thời gian một ngày mà cứ như đã rất lâu rất lâu rồi, chín ngày dài đằng đẵng tiếp theo, không biết phải làm thế nào để vượt qua.

Cũng không biết lúc này, Tiểu bạch thỏ đang làm gì.

Anh bỗng nhiên nghe thấy giường dưới cũng truyền đến một tiếng thở dài.

Xem ra bạn cùng phòng họ Mạnh cũng không ngủ được.

Trình Kỵ Ngôn không biết, chất lượng giấc ngủ của Mạnh Tự vốn không tốt, hiện tại trải qua một trận như vậy, lại càng không ngủ được.

Mạnh Tự nhỏ giọng hỏi Trình Kỵ Ngôn: "Anh tên gì?”

“Trình Kỵ Ngôn."

Nếu như không phải vì quá nhàm chán, Trình Kỵ Ngôn căn bản không muốn phản ứng với anh ta.

“Là những chữ nào?"

Khi anh giải phóng hết tất cả những thứ khác trong đầu bay lên trời, người khác nhắc tới cái gì, anh đều có thể nghĩ đến những việc liên quan tới Mạnh Tinh Linh.

Ví dụ như hiện tại giường dưới hỏi tên anh viết như thế nào, thứ đầu tiên nảy ra trong đầu anh là cảnh tượng anh và Mạnh Tinh Linh tự giới thiệu với nhau.

Lần đầu tiên anh nghiêm túc giới thiệu bản thân với người khác như vậy.

Đây có phải là chứng minh, từ lúc đó trở đi, cô chính là một sự tồn tại đặc biệt với bản thân anh hay không.

Hơn nữa, ít nhất đến giờ phút này, cô vẫn như cũ.

Chỉ là anh vẫn không biết cô đối với mình là loại đặc biệt gì.

......

Mạnh Tự thấy anh không trả lời, cũng không hỏi lại.

Hôm nay trước khi vào miếu, có một dì quấn lấy anh để hỏi xin WeChat, nói rằng để giới thiệu con gái mình.

Anh thật vất vả mới từ chối được, quay đầu đã nghe thấy nội dung người dì kia nói với một dì khác.

“Chúng ta ở đây thật vất vả mới nhìn thấy hai thanh niên, một người không biết nói chuyện, người kia thì không những ly hôn còn mang theo con, cái vận khí gì thế này..."

Bởi vì lúc ấy anh từ chối quá nhiều lần, nhưng dì này vẫn cứ liên tục hỏi, cho nên giọng điệu lúc sau của anh không tốt lắm, người không biết nói kia khẳng định là chỉ anh.

Còn người đã ly dị và mang theo con...

Không phải cũng chỉ còn lại Trình Kỵ Ngôn này mới có thể phù hợp thôi.

Mạnh Tự nghĩ tới đây, lại thở dài một hơi.

Người ta tuổi tác cũng xấp xỉ anh, đã trải qua ba bước quan trọng của cuộc đời, mà anh không chỉ còn chưa bước vào bước đầu tiên, mà còn phải quan tâm cô em gái không có lương tâm kia nữa.

Thật là buồn.

*

Trình Kỵ Ngôn mất ngủ đến nửa đêm.

Mở mắt ra lần nữa, đã qua năm giờ rồi.

Anh xoay người xuống giường, phát hiện người ở giường dưới đã biến mất.

Anh nhanh chóng rửa mặt xong đi ra khỏi phòng, bây giờ đã đến giờ phải ngồi thiền rồi, anh không thể ngày đầu tiên đã đến muộn được.

Mạnh Tự đã đến từ sớm rồi, nhìn thấy bóng dáng vội vã xuất hiện ở cửa, còn đang suy nghĩ, người này quả thật là không chịu nổi khổ, ngày đầu tiên thiếu chút nữa là đến muộn.

......

Quá trình ngồi thiền so với anh nghĩ còn đau khổ hơn rất nhiều.

Nguồn gốc của nó là trái tim không chịu yên của anh.

Anh không phải không thể chịu khổ, trước kia anh đi làm phim, đi qua rất nhiều nơi có điều kiện ác liệt, anh đều có thể nhịn, điều kiện tiên quyết là khi đó trong mắt trong lòng anh đều chỉ có chuyện quay phim, cái gì khác cũng không làm ảnh hưởng được suy nghĩ của anh.

Nhưng bây giờ anh lại không cách nào có thể hoàn toàn bình tĩnh.

......

Cơm chùa rất thanh đạm, thật ra vốn dĩ anh cũng không có yêu cầu gì đối với chuyện ăn uống, bình thường bận rộn tùy tiện nhét hai miếng cũng có thể chịu được.

Nhưng hôm nay thực sự không có khẩu vị.

Không phải bởi vì món ăn không hợp ý của anh, mà là con người anh không thích hợp.

Mạnh Tự bên cạnh thấy bộ dạng mặt mày ủ rũ của anh đối với đồ ăn kia, còn tưởng rằng là anh ghét bỏ cơm chay.

Đáng ra lúc này không nên nói chuyện, nhưng anh vẫn đè giọng xuống rất thấp, nói với Trình Kỵ Ngôn: "Anh cứ coi mình là một con thỏ đi, đã đến đây rồi cũng đừng mơ đến việc thịt cá no say nữa.”

Thỏ...

Lại nghĩ đến cô nữa.

Làm thế nào mà nơi nào cũng là cô vậy.

Bây giờ lại càng không có tâm trạng ăn cơm.

Mạnh Tự thấy anh vẫn không chịu động đũa, càng chắc chắn người này không thể chịu được khổ, đến đây chỉ là để giả bộ mà thôi.

......

Ngày hôm sau, khi chép kinh, anh đang ngồi chép thì trên giấy đột nhiên xuất hiện một chữ Mạnh.

Lại còn không chỉ một lần.

Ai nói chép kinh là có thể tĩnh tâm?

Để phòng ngừa mọi người bỏ lỡ tin nhắn quan trọng, mỗi ngày sẽ được trả điện thoại một lúc.

Việc đầu tiên Trình Kỵ Ngôn làm sau khi được sờ vào điện thoại chính là mở WeChat ra.

Đợi rất lâu tín hiệu mới ổn định lại, nhưng nhảy ra đều là tin nhắn không có gì quan trọng, không thấy ảnh đại diện quen thuộc kia.

Anh nhấn vào vòng bạn bè của cô, cũng không có bất kỳ động thái mới nào.

Rốt cuộc thì cô đang làm cái gì vậy?

Trước kia tuy rằng nói cũng không phải mỗi ngày cô đều đăng rất nhiều lên vòng bạn bè, nhưng ít nhất cứ hai ngày thì sẽ đăng một lần, mà bây giờ đã ba ngày rồi mà cái gì cũng không đăng.

Trình Kỵ Ngôn chịu không nổi loại cảm giác trong lòng như có kiến bò này, anh muốn gửi tin nhắn WeChat hỏi cô một chút, kết quả một giây sau điện thoại của anh lại bị thu đi vô cùng không có nhân tình.

......

Buổi tối khi ngủ, anh nhịn không được hỏi Mạnh Tự một câu: "Bây giờ tôi còn có thể rời khỏi đây không?”

Mạnh Tự vừa nghe.

Mới chính thức trải qua ngày đầu tiên thôi đã đứt gánh giữa đường như vậy, người này quả thật giống như phỏng đoán lúc trước của anh, chính là một công tử bột da thịt mềm mại, yếu đuối vô cùng.

Có lẽ vợ cũ của anh cũng bởi vì anh không thể chịu khổ chịu nhục, không có trách nhiệm, mới chọn ly hôn với anh.

“Tâm bất thành mới tới nơi này, anh đây là rất bất kính, tự mình suy nghĩ rõ ràng đi."

Trình Kỵ Ngôn không nói lời nào.

Anh nằm trên giường, nhìn lên trần nhà tối tăm, nhớ lại những trải nghiệm trong quá khứ của mình.

Từ sau khi đổi tên thành "Trình Kỵ Ngôn", hình như anh thật sự không thích nói chuyện nữa rồi. Cái tên này tựa như một cái phong ấn, phong ấn anh suốt hai mươi chín năm nay.

Cho đến gần đây, phong ấn này dường như đang dần được giải trừ.

Có lẽ, anh thật sự nên suy nghĩ cho rõ ràng.

*

Mười ngày trong miếu này cứ như đã qua mười năm vậy.

Chuyện đầu tiên khi anh đi ra khỏi miếu, chính là tìm Mạnh Tinh Linh.

Anh muốn nói chuyện với cô nhiều hơn, dành thêm thời gian ở bên cô, hiểu nhau thêm một chút, nếu có cơ hội nói ra hết những lời trong lòng thì càng tốt.

Nhưng anh còn chưa sắp xếp ngôn từ cho hẳn hoi xong thì đã mở vòng bạn bè của cô ra rồi.

Hôm nay cô đăng hai bài lên vòng bạn bè.

“Cuối cùng lại bắt đầu đi làm, công ty mới thật đẹp quá đi!"

“Mèo cũng thêm được một tảng mỡ rồi, Phi Phi tăng hai cân, mập thành heo con rồi. (Hình ảnh.)”

Trình Kỵ Ngôn dừng bước.

Chỉ mười ngày ngắn ngủi mà thôi, không có sự tồn tại của anh, hình như cô cũng không có chút gì là không thích ứng, thậm chí trong mười ngày ngắn ngủi này cô đã tìm được công việc mới, tiến thêm cả một bước dài.

Ngay cả mèo cũng quên anh rồi, không bị ảnh hưởng một chút nào, lại còn tăng cân cơ.

Cho nên nói, anh mới là sự tồn tại dư thừa, có anh hay không có anh, đều giống nhau.