Chương 25

Trình Kỵ Ngôn vẫn không thể tin được, suốt mười ngày ở trong chùa, anh ăn chay niệm Phật, chép kinh, ngồi thiền, còn cầu phúc cho cô mỗi ngày.

Còn cô vậy mà đã tìm được công việc mới rồi.

Có đúng là trong mười ngày này mới tìm được? Hay là cô đã có sẵn kế hoạch này từ trước nhưng không nói cho anh biết?

Trình Kỵ Ngôn không có ý định giả làm người câm một lần nữa.

Anh liền gửi cho Mạnh Tinh Linh một tin nhắn.

"Trình Kỵ Ngôn: Em đang ở đâu? Tôi đến tìm em."

"Mạnh Tinh Linh: ? Có việc gấp gì sao?”

"Mạnh Tinh Linh: “Tôi vừa mới tan làm, đang chuẩn bị về nhà, cứ trực tiếp gặp ở cổng tiểu khu đi.”

---

Từ đây về đến tiểu khu phải mất hơn một giờ, đến nơi, anh vốn định trực tiếp đợi trước cửa nhà cô, nhưng nghĩ tới bộ dạng hiện tại của bản thân không có chút hình tượng nào, vì vậy anh liền quay đầu đi về nhà mình.

Về tới nhà đầu tiên là đi tắm, thay quần áo rồi soi gương xem mình đã tươm tất chưa.

Bản thân anh cảm thấy không có chỗ nào không ổn, nhưng không biết trong mắt Mạnh Tinh Linh anh như thế nào.

Có vẻ như càng kín đáo cô sẽ càng có thiện cảm hơn.

---

Mạnh Tinh Linh đã ở trước cửa đợi anh từ lâu, thấy anh đến, nhịn không được trách một câu: "Tới tìm tôi còn bắt tôi đợi anh."

Ngữ khí của cô đã trở lại tự nhiên giống như trước, ánh mắt cũng rất thẳng thắn mà nhìn anh, không còn né tránh nữa.

Trình Kỵ Ngôn cười cười.

Anh không biết có phải là mười ngày này đã xóa tan sự xấu hổ của cô rồi không, hay chỉ đơn giản là cô đã quên.

Trình Kỵ Ngôn mỉm cười, bắt gặp ánh mắt của cô, hỏi: "Em không hỏi tôi đã ở đâu trong mười ngày qua sao?"

Mạnh Tinh Linh chớp chớp mắt, sau đó lại chậm rãi nheo mắt, nghiêm túc nhìn anh, cuối cùng đưa ra kết luận: "Anh vừa mới xuất viện hả?"

Trình Kỵ Ngôn: ?

"Em lấy căn cứ ở đâu cho rằng tôi vừa nằm viện?"

"Tự anh không cảm thấy mình gầy đi nhiều sao?" - Ánh mắt Mạnh Tinh Linh rời xuống một chút.

Dưới lớp áo khoác, anh mặc một chiếc áo phông cổ tròn với đường viền cổ áo hơi lớn, xương quai xanh nhìn càng rõ rệt.

Mặt anh cũng ốm đi nhiều, các đường nét trên khuôn mặt càng thon gọn và sắc nét hơn, ngũ quan góc cạnh.

"Anh phải làm phẫu thuật gì?"- Mạnh Tinh Linh hỏi.

Trình Kỵ Ngôn sững sờ.

Mạnh Tinh Linh thấy anh không muốn nói thêm, cho rằng anh ẩn tình gì khó nói nên đành thôi, "Không sao, nếu không tiện thì có thể không nói. Đúng rồi, anh tìm tôi muốn nói chuyện gì?”

"Em ăn cơm chưa? Chúng ta đi ăn trước đã." - Trình Kỵ Ngôn nói rồi sờ túi áo khoác tìm chìa khóa xe.

Bây giờ là giờ cơm tối, theo lẽ thường thì chắc cô vẫn chưa ăn, sau đó anh có thể mời cô bữa tối. Lúc ăn cơm, bầu không khí sẽ vô thức mà dễ chịu hơn rất nhiều.

"Tôi ăn rồi." - Cô trả lời.

Khóe miệng Trình Kỵ Ngôn cứng lại.

Diễn biến này hoàn toàn khác với những gì anh tưởng tượng.

"Anh vẫn chưa ăn? Vậy thì đừng trì hoãn nữa. Anh có chuyện gì muốn nói thì mau nói đi còn đi ăn cơm nữa."

Trình Kỵ Ngôn: …

Lần này không chỉ khác với những gì anh tưởng tượng, mà còn hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo.

"Em đi cùng tôi đi." - Trình Kỵ Ngôn bắt đầu ăn nói hàm hồ: "Em nhìn tôi ăn."

?

Mạnh Tinh Linh lập tức cau mày nhìn anh như đang nhìn một kẻ ngốc: "Tôi nhìn anh ăn? Anh có bệnh à…?"

Không phải người này đến bệnh viện để khám não chứ? Nhìn có vẻ còn chưa khỏi bệnh.

"Anh xem lời anh nói có giống tiếng người không, tôi nhìn anh ăn?"

Trình Kỵ Ngôn nhìn biểu tình của cô, biết chắc cách này không được.

Cô thực sự coi anh là người có đầu óc không bình thường.

"Vậy em có muốn đến nhà tôi thăm Green một lát không? Bây giờ nó đã lớn hơn nhiều, vô cùng dễ thương."

Nói xong, anh thấy mắt Mạnh Tinh Linh sáng lên trong giây lát.

"Có thể không? Nhưng mà anh còn chưa ăn nữa."

"Không sao, đi thôi."

Nói xong anh liền xoay người đi về hướng ngược lại.

Còn Mạnh Tinh Linh thực sự ngoan ngoãn đi theo phía sau.

Anh ở phía trước bí mật cong môi.

Cô vẫn thật ngốc, dễ lừa như vậy. Cũng may đối phương là anh, nếu không cô phải làm sao đây?

*

Về đến cửa nhà, anh mở cửa đi vào trước. Mạnh Tinh Linh đứng trước cửa, nghiêng đầu nhìn vào trong, nhưng cứ chậm chạp không bước vào.

"Nếu em còn không chịu đóng cửa lại, cẩn thận Green chạy ra ngoài đó." - Trình Kỵ Ngôn cười nói.

Lời này đối với Mạnh Tinh Linh rất hữu dụng, cô lập tức bước vào, đứng ở cửa như một đứa trẻ vô cùng lễ phép, nắm tay hỏi anh có cần thay giày không.

"Em thì có thể không cần, cứ trực tiếp vào đi."

Lúc này Mạnh Tinh Linh mới yên tâm bước vào, hoàn toàn không nhận ra câu ‘Em thì có thể không cần’ mà anh nói còn mang ý nghĩa khác.

Trước đây cô từng đến nhà anh hai lần, nhưng chỉ đứng ở cửa, chứ chưa từng bước vào bao giờ.

Nhà của anh lớn hơn cô tưởng tượng rất nhiều, có lẽ vì trang trí tương đối tối giản nên nhà trông rộng hơn.

"Anh một mình sống trong căn nhà rộng như này có thấy trống trải không vậy?" - Mạnh Tinh Linh nhìn xung quanh, hỏi một câu.

Màu sắc chủ đạo trong nhà anh cũng là hai màu đen trắng, phòng khách bài trí rất ít đồ, sàn nhà sạch không tì vết, Mạnh Tinh Linh có chút hối hận vì đã mang giày vào, bước lên sàn nhà sạch như vậy làm cô thấy không thoải mái.

Đẹp thì rất đẹp, nhưng trông không giống như một ngôi nhà, giống như những mẫu trang trí ở trên mạng hơn.

"Cũng ổn." - Trình Kỵ Ngôn mở tủ lạnh hỏi cô: "Em muốn uống gì?".

"Nước lọc được rồi." - Mạnh Tinh Linh không thấy Green đâu liền hỏi: "Green đâu rồi?"

"Ở ngoài ban công." - Trình Kỵ Ngôn đi tới, mở cửa cho cô: "Lúc tôi không ở nhà, nó thường ở ngoài ban công, nếu không thì nó sẽ chạy lung tung."

"Tại nhà anh rộng quá đó." - Mạnh Tinh Linh mỉm cười, đi theo anh ra ban công.

Vừa bước ra, cô đã rất ngạc nhiên, không phải ngạc nhiên vì ban công của anh rộng như một căn mà là anh đã bố trí ban công thành khu vực dành riêng cho Green.

Để ngăn mèo con không rơi khỏi tòa nhà, ban công đã được bịt kín. Dưới đất không chỉ có hộp cát vệ sinh, bát đựng nước và bát đựng thức ăn cho mèo mà còn có cả khung leo núi loại dành cho nhiều con.

Có một ổ cho mèo ở góc xa, hình dáng một cái lều nhọn, lại còn là màu hồng, bên trong có quả bóng len treo phía trên để mèo con ở trong ổ có cái chơi.

Bên cạnh còn có một tủ đựng đầy đồ khô đóng hộp cùng một số loại thuốc và sản phẩm dinh dưỡng.

"Thường ngày nó ở đây cũng có thể tắm nắng, chừng nào về tôi sẽ để nó vào nhà chơi." - Trình Kỵ Ngôn nói: "Em tìm Green trước đi, tôi vào bếp đã."

Mạnh Tinh Linh gật đầu.

Giây tiếp theo, một cái đầu nhỏ ló ra khỏi ổ mèo.

Green ngáp một cái dài, chớp chớp mắt nhìn cô.

Mạnh Tinh Linh vui vẻ chạy đến trước mặt nó, ngồi xổm xuống, sờ sờ cái đầu nhỏ của nó: "Green, lâu rồi không gặp! Mày ở đây có phải rất hạnh phúc không?"

Green lim dim mắt với vẻ thích thú, dụi đầu vào lòng bàn tay cô.

Mạnh Tinh Linh thấy nó thực sự đã lớn hơn rất nhiều, lông cũng đã trở nên mềm mại, còn rất bám người.

"Có vẻ như anh ấy chăm sóc mày rất tốt ha." - Mạnh Tinh Linh sờ sờ râu của nó, cười nói.

---

Mạnh Tinh Linh cầm đồ chơi chơi với Green một lúc, còn chụp rất nhiều ảnh cho nó. Thời gian bất tri bất giác trôi qua rất nhanh.

Green chơi mệt rồi về ổ nằm ngủ. Mạnh Tinh Linh không làm phiền nó nữa, bước vào nhà.

Vừa mở cửa, cô đã ngửi thấy một mùi thơm nức mũi.

Lần theo mùi hương kia vào tới bếp, cô thấy Trình Kỵ Ngôn đang nấu ăn.

Dù gương mặt trông có vẻ không biết chuyện bếp núc nhưng anh nấu ăn nhìn rất ra gì nha. Ít nhất thì tốt hơn nhiều so với việc cô làm một bước lại quên một bước.

"Anh còn biết nấu ăn à?"

Dứt lời, cô thấy vai của Trình Gia Ngôn khẽ run lên.

Vậy là anh không chú ý tới cô đã vào đây rồi?

"Làm anh giật mình hả? Xin lỗi." - Mạnh Tinh Linh xin lỗi.

Không ngờ anh lại tập trung nấu nướng đến vậy.

"Không sao." - Một nụ cười nhàn nhạt hiện lên trên mắt Kỵ Ngôn: "Sao em lại vào đây?"

"Mèo con ngủ rồi." - Mạnh Tinh Linh nghĩ đến cách bài trí ngoài ban công, lại nói tiếp: "Anh là người đàn ông biết chăm sóc mèo tốt nhất mà tôi từng gặp đó."

Trình Kỵ Ngôn nhướng mày: "Tại sao lại nói như vậy?”

Mạnh Tinh Linh biết rằng có rất nhiều chàng trai thích nuôi mèo, nhưng không phải cô có thành kiến

hay khó chịu gì, nhưng quả thực so với con gái, rất nhiều người con trai nuôi mèo thường qua loa hơn một chút.

Giống như việc bố trông con vậy, nói đùa thì chính là còn sống là được.

"Không biết nói như nào nữa, mà nó chính là như vậy đấy." - Mạnh Tinh Linh dựa vào khung cửa nói chuyện phiếm với anh: "Anh cũng làm như vậy với Phi Phi à?"

Trình Kỵ Ngôn lắc đầu: "Không. Em có thấy tấm bảng cào trong phòng khách không? Đó chính là chỗ để đồ chơi với chỗ ngủ của nó."

Mạnh Tinh Linh nhớ lại, khi nãy đi ngang qua, hình như cô thực sự thấy một tấm bảng cào cho mèo.

"Anh cũng phân biệt đối xử quá đó?" - Mạnh Tinh Linh không nhịn được bật cười: "Vậy mà Phi Phi vẫn thích anh tới vậy?"

"Bây giờ hình như nó cũng không còn thích tôi nữa rồi. Mười ngày em không chịu liên lạc với tôi, cũng có nghĩa là cả mười ngày này nó đâu có nhớ đến tôi nữa, đúng không?”

Mạnh Tinh Linh: …

Lời này nghe cứ kì kì thế nào ấy, nhưng lại không biết nói ra thế nào.

Mạnh Tinh Linh cười ngốc, còn cố gắng nói thay Funafei: "Haizzz, nó chỉ là một con mèo thôi mà, nó thì hiểu cái gì chứ, anh đừng hơn thua với nó nữa.”

Khóe miệng Trình Kỵ Ngôn cong lên thành một nụ cười, tự nhủ: "Thật ngốc."

"Anh nấu sắp xong chưa? Mà này, hôm nay anh tìm tôi làm gì? Nếu không có việc gì thì tôi về trước đây.”

Không biết Trình Kỵ Ngôn đang nấu món ngon gì, chỉ thấy thật thơm, cô sợ nếu ở lại lâu thêm chút nữa sẽ không kìm được mà muốn ăn.

Trình Kỵ Ngôn tắt lửa, bày món ăn ra đĩa, bưng đĩa ra đặt lên bàn. Sau đó xoay người chậm rãi mở miệng: "Đã bảo là nhìn tôi ăn, em không nhớ sao?"

"Không phải anh đùa sao?" - Mạnh Tinh Linh trợn to hai mắt, tỏ vẻ không tin.

"Là đùa đấy." - Trình Kỵ Ngôn chịu thua cái đầu nhỏ của cô: "Ngồi xuống đi, đến cũng đến rồi, thử món tôi làm đi."

Nói xong, Trình Kỵ Ngôn quay vào bếp dọn chén đũa, còn mang ra hai thêm hai món nữa.

Tổng cộng có ba món, một món trông giống như súp nấm kem, một món như súp đậu nành và sườn xào chua ngọt.

"Lại còn là Trung với Tây kết hợp ha." - Mạnh Tinh Linh cầm chén đũa không biết có nên động đũa hay không, ngẩng đầu hỏi: "Vậy là mấy ngày này anh đến Tân Phương Đông học trù nghệ à?”

Ngay khi vừa nói xong, cô liền thấy hối hận.

Trình Kỵ Ngôn cũng đang nhìn cô như nhìn một kẻ ngốc.

Anh giàu như vậy, nếu muốn mở nhà hàng, cũng không đến mức phải tự mình làm đầu bếp chứ, anh có thể trả tiền thuê người về nấu mà.

Tay cô đang cầm đũa, không biết phải làm thế nào.

Trình Kỵ Ngôn: "Em không dám ăn? Sợ tôi hạ độc sao?"

Mạnh Tinh Linh đùa đùa đáp lại anh: "Đúng đó, sợ anh hạ độc, hay là anh mang cho tôi một cây kim bạc, tôi kiểm tra trước rồi ăn."

Trình Kỵ Ngôn cười cười, nói: "Em xem nhiều phim quá rồi đó."

Mạnh Tinh Linh gắp một cọng rau xanh, cho vào miệng, cau mày: "Hình như có hơi mặn."

Trình Kỵ Ngôn không tin.

Anh cũng thử một miếng, cũng làm ra biểu tình y như vậy.

"Quả thật là mặn."

"Tôi đâu có nói dối anh đâu." - Mạnh Tinh Linh đắc ý.

"Đó cũng là có nguyên do đấy." - Trình Kỵ Ngôn chịu thua, "Vừa nãy em đột nhiên xuất hiện, làm tôi giật mình, tay run nên lỡ tay cho nhiều muối."

Mạnh Tinh Linh: ...