Chương 32

Mạnh Tinh Linh hỏi xong, cảm thấy câu hỏi của mình không thích hợp cho lắm, cúi đầu lẩm bẩm một mình: "Ồ, anh là Giang Biệt, Giang Biệt là ai vậy, cái tên này nghe rất là quen nha…”

Thực sự rất quen thuộc.

Chỉ là không thể nhớ ra mà thôi.

Trình Kỵ Ngôn ở một bên nghiến răng, cứ như một tên ngốc đứng yên tại một chỗ.

Anh vừa trải qua một đợt diễn biến tâm lý phức tạp nhất trong đời, anh đang nghĩ cách giải thích với cô rằng anh không cố ý lừa dối cô, nhưng anh không ngờ rằng cô lại quên Giang Biệt nhanh như vậy.

Là do anh quá coi trọng bản thân, cuối cùng, người xấu hổ cũng là chính anh.

Trình Kỵ Ngôn cười cười tự giễu chính mình, nói ra hai từ khóa: "Tây Song Bản Nạp và Shangri-La, em quên rồi sao?"

Mạnh Tinh Linh sững sờ hai giây, sau đó đột nhiên dùng tay còn lại vỗ vỗ đầu: "Ồ, tôi nhớ ra rồi! Giang Biệt, vị đạo diễn đó?"

Mạnh Tinh Linh thực sự đã xem hết phim của anh ta nhưng không tìm hiểu sâu về cái người đạo diễn này, vì vậy liền nhanh chóng quên tên của anh ta.

"Vậy… anh là đạo diễn?" - Giọng điệu của Mạnh Tinh Linh không có gì đặc biệt kinh ngạc, giống như một câu hỏi bình thường, "Cũng có nghĩa là, sự thực anh không phải là người vô công rồi nghề sao?"

Trình Kỵ Ngôn gật đầu.

Nhưng ngay sau đó, anh liền cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ.

Cô dường như không chút ngạc nhiên về danh tính thật của anh, ngược lại thứ cô quan tâm đến hơn cả lại là việc anh có phải một người vô công rồi nghề hay không.

Tại sao lại khác với những gì anh tưởng tượng đến vậy?

"Em không thắc mắc tại sao bây giờ tôi mới nói với em sao?" - Trình Kỵ Ngôn ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn cô với ánh mắt sáng rực.

"Có phải là do anh không đủ tự tin? Anh cảm thấy tác phẩm của mình không đủ tốt, xấu hổ khi nhận mình là Giang Biệt. Hơn nữa, tôi còn nói xem không hiểu được phim của anh nên anh mới không nói cho tôi biết? "

Mạnh Tinh Linh ban đầu không nghĩ đến điều này. Nhưng sau khi phân tích, cô chợt nhớ ra rằng mình đã phàn nàn với anh rằng mình không hiểu phim của Giang Biệt, thậm chí còn ngủ quên khi xem nó. Cô liền trở nên xấu hổ.

Trình Kỵ Ngôn hoàn toàn không biết nói sao, cách tư duy của cô sẽ không bao giờ giống như người bình thường.

"Vậy là lúc đó anh vẽ cho tôi sơ đồ tư duy, tôi còn tưởng là anh hiểu rất rõ đạo diễn, không ngờ anh lại chính là đạo diễn."

Mạnh Tinh Linh nói từng chữ một, trong khi Trình Kỵ Ngôn cứ nhìn cô mà không nói lời nào.

Mạnh Tinh Linh bị nhìn đến mất tự nhiên.

Có phải biểu hiện của cô quá mức bình tĩnh rồi không? Có phải cô nên phản ứng mạnh một chút?

Ví dụ như che miệng nhìn chằm chằm hét lên anh vậy mà là Giang Biệt?

Không được, không được, giả quá.

"Là lỗi của tôi. Lúc đầu, tôi nghĩ rằng thân phận của mình sẽ thành trở ngại giao tiếp của chúng ta.”

“Do tôi suy nghĩ chưa thấu đáo. Lúc mới quen biết chúng ta còn chưa thân thiết, tôi không thú nhận thân phận của mình vì nghĩ rằng thân phận của tôi sẽ gây áp lực cho em."

Trình Kỵ Ngôn đã ở trong vòng vây đó từ rất lâu rồi, đa phần anh là người có vốn liếng và quyền lực nhất, mọi người tiếp cận anh đều có mục đích, nịnh hót anh cũng chỉ vì vụ lợi.

Về lâu dài, anh từ lâu đã thấy rằng tất cả mọi người đều giống nhau: cực kỳ đạo đức giả.

Là anh, anh mới là người không thành thật ngay từ đầu.

Không rõ vì lý do gì, Mạnh Tinh Linh cảm thấy vẻ mặt của Trình Kỵ Ngôn có chút cô đơn không thể giải thích được, sau khi nói xong anh liền cười khổ.

Cô cảm thấy áp lực…

Điều này rất khó xảy ra, vì cô không biết gì về Giang Biệt cả.

"Chờ đã." - Mạnh Tinh Linh lấy điện thoại ra, "Tôi kiểm tra Baidu đã."

Cảnh tượng này kể cũng khá lạ, người ở ngay bên cạnh cô, nhưng cô vẫn cần lên Baidu.

Cô gõ tìm kiếm "Giang Biệt".

Mục đầu tiên hiện lên chính là Bách khoa toàn thư Baidu của anh.

"Bức ảnh này cũng không giống anh nha..."

Bức ảnh chụp anh trên Bách khoa toàn thư Baidu do một quan chức chụp, ăn mặc rất chỉnh tề, vuốt keo xịt tóc kỹ càng. Tuy vẫn đẹp trai, nhưng già đi mấy tuổi.

Điều duy nhất không thay đổi là vẻ mặt cau có, như thể ai đang nợ anh mấy triệu vậy.

Mạnh Tinh Linh từ từ kéo xuống, kéo đến các tác phẩm chính. Chỉ có năm tác phẩm, không tính là quá nhiều.

Nhưng khi kéo đến trang trao giải, miệng cô không thể ngậm lại được nữa.

Anh có thể giành được nhiều giải thưởng như vậy chỉ với năm bộ phim?

Mặc dù cô không biết nhiều về các giải thưởng trong lĩnh vực điện ảnh, có khá nhiều giải thưởng cô không biết, nhưng những giải thưởng nổi tiếng vẫn có chút hiểu biết.

Cô cũng biết rằng những đạo diễn như anh đạt được những giải thưởng này khi tuổi đời còn trẻ như vậy không chỉ ở Trung Quốc, sợ là trên toàn thế giới cũng hiếm tới đáng thương.

Mạnh Tinh Linh đột nhiên có chút hiểu được lý do tại sao anh lại che giấu thân phận của mình rồi, cái này thực sự có chút dọa người, hơn nữa không phải ai cũng như cô suốt ngày không nhớ nổi ai.

"Có trách tôi giấu em không?"

Giọng nói đột ngột của Trình Kỵ Ngôn khiến cô run lên.

Mạnh Tinh Linh nhấn nút khóa màn hình, nghiêm túc suy nghĩ một chút.

Thực ra cô cũng không nghĩ đó là chuyện gì to tát, đúng là Trình Kỵ Ngôn có chỗ không đúng, nhưng nghĩ kỹ lại, cô cũng không muốn truy cứu.

Bây giờ xã hội xô bồ quá, người trưởng thành, nhất là sau khi bước chân ra ngoài đi làm, mối quan hệ giữa người với người vốn đã là đạo đức giả. Nhiều người mang mặt nạ cho mình, thậm chí có người còn ngụy trang như một con búp bê Matryoshka che đậy hết lớp này đến lớp khác.

Mạnh Tinh Linh sắp xếp từ ngữ một chút, điều chỉnh giọng điệu của mình, cố gắng làm cho bản thân tỏ ra nghiêm túc nhất có thể.

"Tôi vừa mới kiểm tra thông tin của anh. Anh quả thực rất lợi hại. Đứng ở phương diện của anh mà nói, anh thận trọng cũng là việc dễ hiểu. Nhưng theo quan điểm của tôi, ban đầu anh tưởng rằng nếu tôi biết thân phận của anh, sẽ cố ý tiếp cận anh hoặc là tránh xa anh. Trong lòng anh đã định sẵn như vậy, mà con gái bọn tôi không thích con trai tự ái như vậy. Nhưng tôi hiểu anh, anh không phải kiểu người như vậy, chỉ là tâm anh tốt nhưng miệng anh hơi hỗn mà thôi."

"Nhưng không phải ai kết bạn với anh đều có mục đích, ít nhất tôi không như vậy. Chỉ cần anh thực sự muốn làm bạn với tôi, anh thành thật đúng lúc, cũng không giấu giếm nữa, miễn là anh không làm tổn thương tôi một cách ác ý, tôi sẽ cố gắng thử hiểu cho anh.”

“Lần sau đừng làm như vậy nữa."

Mỗi người đều có một bí mật.

Cô cũng không phải ngoại lệ.

Cô sẽ cố gắng hiểu.

"Nhưng tôi không muốn chỉ là bạn của em."

Giọng nói trầm thấp có một không hai của anh rơi vào tai cô, mỗi một chữ một từ, dường như đều mang theo nhiệt độ, vô cùng nóng.

Quay đầu lại, bắt gặp đôi mắt đen nhánh của anh.

"Nhưng tôi không muốn làm bạn với em."

Anh lại lặp lại một lần nữa.

Dưới bầu không khí như vậy, thứ mà Mạnh Tinh Linh nghĩ lại là...

Vừa rồi hai người đã thảo luận về một chủ đề khác rất lâu, cô đã quên mất việc Trình Kỵ Ngôn nói rằng anh thích cô.

"Tôi..."

Cô đột nhiên không biết phải nói gì.

Cô quay đầu tránh nhìn anh.

Bầu không khí đột nhiên trở nên rất yên tĩnh, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng hít thở của anh.

Rất nặng.

Mạnh Tinh Linh chậm rãi nói: "Nhưng tôi... không thích anh. Ít nhất thì hiện tại, tôi đối với anh không có kiểu thích đó.”

Cô nói đều là sự thật.

Nhắc đến thái độ trước đây của cô đối với La Thư Bằng, nếu cô không thích thì chính là không thích, đối với Trình Kỵ Ngôn cũng không ngoại lệ.

"Bây giờ chưa phải, có nghĩa là sẽ có cơ hội trong tương lai không?"

Trình Kỵ Ngôn nâng mắt lên, cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

"Vậy là đủ rồi."

---

Trên đường trở về, bầu không khí rõ ràng đã thay đổi.

Chỉ cần anh không chủ động mở miệng, Mạnh Tinh Linh cũng sẽ nhất quyết im lặng. Khi anh nói, cô cũng chỉ lơ đãng tiếp đôi câu, nhất thời nhìn ra ngoài cửa sổ, không giống như trước đây cô có vô số điều muốn nói.

Đây cũng là một trong những lý do trước kia khiến Trình Kỵ Ngôn không nói trước.

Điều anh lo lắng vẫn xảy ra.

"Trình Kỵ Ngôn." - Cuối cùng cô chủ động lên tiếng, "Tôi có thể cần chút thời gian để làm quen, không phải cố ý lạnh nhạt phớt lờ anh, tôi…”

"Tôi hiểu."

Trình Kỵ Ngôn hai mắt đen sầm, siết chặt tay lái.

Mạnh Tinh Linh nhẹ gật đầu.

Cô lướt Weibo, cố gắng chuyển hướng ánh mắt của mình, nhưng cô lại gõ tên "Giang Biệt" vào thanh tìm kiếm.

Tên người dùng đầu tiên nhảy ra chỉ có một chữ v màu vàng, cô nhấp vào để xem.

Đó là một Weibo trống rỗng, không có nội dung gì cả.

Cô lại nhấp vào thời gian thực.

Đa phần đều là nhắc đến phim của anh, có những chia sẻ ngắn, có những review phim dài và phổ biến nhất là những lời khen thẳng thắn nhất như "Phim của Giang Biệt mãi mãi là thần.", nhưng rất ít người nhắc đến thông tin cá nhân của anh.

Cứ như là hai người khác nhau vậy.

Ít nhất những ngày này, trong mắt cô, anh là Trình Kỵ Ngôn, không có bóng dáng của một người khác.

"Thực ra tôi nghĩ anh cũng khá đặc biệt. Hầu hết mọi người có danh tiếng như vậy đều hận không thể để cho cả thế giới biết bản thân mình là ai. Hơn nữa sơ tâm ban đầu cũng thay đổi, nhưng anh thì lại khác."

Cô nhớ đến một đạo diễn khá nổi tiếng nhưng lại mang tiếng xấu, toàn phim dở lại rất cao ngạo, mỗi khi phim bị nhiều người đánh giá quá tệ là lại đổ lỗi cho khán giả, bóng gió rằng khán giả không đủ tốt, không biết thưởng thức.

Cũng có những đạo diễn, chưa làm được bao nhiêu bộ phim chất lượng cao, nhưng mức độ tìm kiếm trên hot search lại vô cùng cao.

Tựu chung lại, mặc dù họ không phải là ngôi sao, nhưng họ là những người trong vòng xoáy đó, họ sẽ được biết đến ở một mức độ nào đó.

Nhưng Trình Kỵ Ngôn lại hoàn toàn khác.

"Anh và Giang Biệt, cứ như hai người khác nhau vậy."

Trời tối dần.

Mạnh Tinh Linh mở cửa kính xe một chút, khi gió thổi vào, cô cảm thấy lòng mình nhẹ đi rất nhiều.

Đèn đỏ sáng lên.

Trình Kỵ Ngôn dừng lại, nhân lúc này, anh quay đầu nhìn Mạnh Tinh Linh.

Thời gian gần đây cô dường như đã sụt cân, đường nét gương mặt cũng trở nên rõ ràng hơn. Anh nhớ khi anh gặp cô lần đầu tiên, Trình Kỵ Ngôn còn cười khi thấy cô giống Shin - Cậu bé bút chì.

Anh thích cô từ khi nào vậy?

Bản thân anh cũng không biết là từ lúc nào..

Có lẽ ngay từ đầu, cô đã là một tồn tại khác đối với anh, chỉ là khi đó, anh không nghĩ rằng đó chính là thích.

---

Ánh trăng đêm nay vô cùng hoàn hảo, nhưng khi hai người tạm biệt, dường như không được trọn vẹn như ánh trăng này.

Trình Kỵ Ngôn thấy Mạnh Tinh Linh tránh nhìn thẳng vào mình, hai tay bất an đến mức không biết đặt ở đâu mới tốt, mấy lần định nói lời tạm biệt nhưng anh đều không nỡ.

"Mạnh Tinh Linh."

Trình Kỵ Ngôn gọi tên cô, ánh mắt thâm trầm, tim đập rất nhanh.

Anh nhẹ giọng mở miệng, thanh âm cuối cùng trôi trong gió: "Nếu như em thực sự cảm thấy phiền muộn thì hãy cứ quên mấy lời hôm nay tôi nói đi.”

“Cứ giống như việc em quên mất Giang Biệt là ai.”

“Chỉ cần em đừng không để ý đến tôi."

Anh sẽ chịu không nổi.