Chương 33

Cả hai cùng lúc xoay người và đi về hai hướng hoàn toàn khác nhau.

Mạnh Tinh Linh cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh, luôn cảm thấy không lâu trước đây, Trình Kỵ Ngôn còn là một tên quỷ đáng ghét, miệng toàn lời cay độc, nhưng chỉ trong nháy mắt, anh đã biến thành một Giang Biệt tài hoa xuất chúng.

Còn nói rằng anh ấy thích mình.

Nếu không phải mặt cô vẫn như cũ nóng bừng đến vô cùng chân thật trong đêm khuya mát mẻ này, cô đã nghĩ rằng bản thân mình đang nằm mơ.

"Mạnh Tinh Linh."

Có ai đó gọi tên cô.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy Mạnh Tự.

Vẻ mặt anh vô cùng nghiêm túc nhìn cô, sau đó đem bức ảnh vừa mới chụp được đưa tới trước mặt Mạnh Tinh Linh.

"Làm sao em biết người này?"

Mạnh Tinh Linh nhìn xuống.

Mạnh Tự chụp lại bức ảnh lúc nãy cô đang nói chuyện với Trình Kỵ Ngôn, giữa hai người chỉ có một khoảng cách nhỏ, cô cúi đầu xuống, còn ánh mắt của Trình Kỵ Ngôn luôn rơi trên người cô.

"Anh, sao anh lại thế này! Anh đến mà không nói trước một tiếng thì cũng thôi đi, anh lại còn dám chụp lén!"

Mạnh Tinh Linh vẫn chưa nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, mãi cho đến khi Mạnh Tự lạnh lùng hỏi cô, "Làm sao em biết anh ta?"

"Anh ấy là người nuôi mèo cùng với em."

Mạnh Tinh Linh lướt qua Mạnh Tự, đi về phía nhà mình.

Mạnh Tự thở dài.

Dạo gần đây anh không gặp Mạnh Tinh Linh, anh cũng đã sâu sắc suy ngẫm về thái độ bình thường của mình đối với em gái, lần này anh quyết định thay đổi thái độ nói chuyện của bản thân với cô.

Anh đi theo phía sau.

"Anh biết người đó." - Anh cố gắng giữ giọng mình thật bình tĩnh.

Mạnh Tinh Linh quả thật dừng bước, quay lại nhìn Mạnh Tự, vô cùng hiếu kỳ mà nhìn anh.

"Làm sao hai người lại quen nhau?"

Hai người này trông cứ như người đến từ hai thế giới khác nhau, hẳn là không có chuyện cùng nhau hợp tác, làm sao mà quen biết nhau cho được.

"Vào trước đã, vào trong rồi nói chuyện."

---

Mạnh Tinh Linh cảm thấy hôm nay anh trai cô trông rất khác, không giống như trước đây cứ mở miệng là lại trách cô.

"Anh, làm sao anh biết anh ấy?"

Mạnh Tự cầm cốc lên uống một ngụm nước rồi mới chậm rãi mở miệng: "Anh biết anh ta ở trong chùa."

"Hả?!" - Mạnh Tinh Linh kinh ngạc kêu lên, "Trong chùa?"

"Không chỉ vậy, anh ta còn ở chung phòng với anh."

Mạnh Tinh Linh: ?!

Cú sốc thứ hai.

"Anh ta còn cùng anh... cũng không hẳn là cãi nhau, dù sao thì bọn anh cũng đã có một cuộc trao đổi không mấy vui vẻ."

Ba lần đả kích liên tiếp.

"Còn nữa,..." - Mạnh Tự nghiêm mặt nhìn cô, "Anh ta còn từng ly hôn."

Bốn lần đả kích.

Hai mắt của Mạnh Tinh Linh gần như sắp bay ra ngoài rồi.

Anh ấy đã từng ly hôn?

Mạnh Tự uống thêm một ngụm nước rồi mới tiếp tục nói: "Anh ta còn có một đứa con."

Mạnh Tinh Linh hoàn toàn chết lặng.

Năm lần đả kích.

Cái sau so với cái trước càng dữ dội hơn.

"Anh, có gì muốn nói có thể nói hết một lần không? Anh đừng có nói một câu lại dừng một câu như thế nữa.”

Suýt nữa thì dọa cô sợ chết khϊếp.

Cô không phân biệt đối xử với bất kỳ người mẹ hay người cha đơn thân nào, chỉ là cách đây không lâu Trình Kỵ Ngôn còn xin cô đừng không để ý đến anh, đột nhiên lại nhiều thêm một đứa con, điều này ít nhiều cũng khiến cô có chút kinh ngạc.

Anh chưa từng nói cho cô biết điều này.

Đừng tin vào những lời đồn đại, đừng tung tin đồn thất thiệt, đừng gây ra những hiểu lầm không đáng có.

Cô ngồi xuống đối diện Mạnh Tự.

"Anh, anh nghe ai nói vậy? Chính anh ấy nói sao?"

Mạnh Tự không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô, mà thay vào đó là tức giận: "Nhìn xem, anh ta không nói với em, thậm chí em còn không biết mình bị lừa."

Mạnh Tinh Linh không muốn cùng anh giằng co, trực tiếp lặp lại câu hỏi: "Anh ấy tự nói?"

"Anh ta tự nói, anh ta nói với một cô cũng đến chùa thiền tu, là tự anh ta mở miệng ra nói, ly hôn còn mang theo con, anh lừa em làm gì."

Giọng nói của Mạnh Tự lớn hơn một chút, thấy Mạnh Tinh Linh cúi đầu không nói chuyện, anh cho rằng đang làm em gái sợ hãi nên cố ý làm dịu ngữ khí xuống rồi mới tiếp tục nói.

"Mấy ngày này anh đã nghĩ rồi, em hai mươi ba tuổi rồi, quả thật là có quyền tự do kết bạn. Anh không ngăn cấm em. Nhưng chuyện yêu đương, em tuyệt đối không thể cùng cái kiểu người đã ly hôn còn mang theo con như kia được, giống cái người vừa rồi, tên cái gì Trình ấy?"

"Trình Kỵ Ngôn."

"Ồ, phải, là hắn ta."

Anh trai cô thuộc dạng gia trưởng phong kiến

điển hình, trong miệng chẳng có lời nào tốt đẹp cả, còn thích quản chuyện của người khác, chuyện gì cũng muốn quản, đến cả đối tượng yêu đương của cô cũng muốn quản.

Nếu như anh biết được Trình Kỵ Ngôn đã tự thú với cô không lâu, vậy thì khả năng là anh sẽ bùng nổ ngay tại chỗ, sau đó liền xắn tay áo lên đi tìm Trình Kỵ Ngôn lý luận.

"Sao anh lại có định kiến

mạnh mẽ như vậy? Nếu như anh sau này không may ly hôn còn mang theo con nhỏ rồi tìm được bạn gái mới, đến giai đoạn gặp bố mẹ rồi, bố mẹ người phụ nữ ấy cũng không đồng ý cho hai người ở bên nhau vì lý do này, anh định sẽ làm gì? Nên đừng có mà tiêu chuẩn kép."

"Chẳng lẽ em đối với anh ta thật sự có ý đó?"

Mạnh Tinh Linh rũ mắt xuống tránh nhìn thẳng vào anh, cảm thấy có chút áy náy, ngón tay giật giật mất tự nhiên: "Em đâu có nói như vậy, là đang nói suy nghĩ của anh không đúng.”

“Nếu trong tương lai người em thích thực sự ly hôn lại đã có con, em cũng vẫn sẽ thích anh ấy, chỉ cần anh ấy đối xử tốt với em là được. Có con sau khi ly hôn chẳng phải cái gì ghê gớm, tại sao lại bị kỳ thị?"

Mạnh Tự không nói nổi cô, trực tiếp đứng dậy rời khỏi bàn.

"Anh về trước đây, em tự liệu mà làm đi."

…..

Buổi tối, trước khi Mạnh Tinh Linh đi ngủ, cô không ngừng suy nghĩ về những gì Mạnh Tự đã nói với mình.

Vậy là, mười ngày anh biến mất đó là đi vào chùa ở hả.

Anh trai cô từng nói rằng, thường những người trẻ tuổi đến chùa thiền tu đều là vì đoạn thời gian đó có chuyện lo âu phiền muộn, cần phải thay đổi một phương thức sinh hoạt mới để tĩnh lại tâm.

Vậy trong thời gian đó anh ấy có điều gì phiền lòng sao?

Cũng không có gì kỳ lạ, anh đã đạt được rất nhiều thành tựu cao trong lĩnh vực của chính mình rồi, những tác phẩm tiếp theo áp lực chắc chắn rất lớn.

Về việc anh đã từng ly hôn và có con... Mạnh Tinh Linh vẫn là không quá tin chuyện đó.

Cô lên mạng tra qua rồi nhưng thực sự không tìm thấy thông tin gì về đời tư của anh cả.

Mạnh Tinh Linh đột nhiên nhớ tới trước đây trong hộp cơm anh đưa cho mình, cà rốt được cắt tỉ mỉ, còn cơm được nặn thành hình con thỏ… Thật sự giống như nấu những món ăn cầu kỳ để dỗ con ăn.

Có điều nếu chỉ nhìn vào ngoại hình với tính cách của Trình Kỵ Ngôn thì anh không giống kiểu người sẽ làm loại chuyện này cho lắm.

Nếu như là anh có con rồi thì tất cả những việc này đều trở nên hợp lý.

Hay là cứ đến hỏi trực tiếp anh xem? Nhưng lúc tạm biệt bầu không khí giữa hai người khó xử như vậy, bây giờ cô lại chạy đến hỏi có phải anh đã từng ly hôn và có con hay không, có phải rất kỳ lạ không?

Mặc kệ đi, có gì phải hỏi ngay, nói gì cũng phải thẳng thắn rõ ràng ra.

Nếu Trình Kỵ Ngôn nói dối cô một lần nữa, cô sẽ triệt để chặn anh, không bao giờ gặp lại anh nữa.

Cô mở khung chat với anh.

"Mạnh Tinh Linh: Anh có con à?"

Cô muốn hỏi thẳng anh, không cần vòng vo tam quốc, nhưng không ngờ sau khi gửi đi, cô lại phát hiện mình quên gõ hai chữ "ly hôn".

Nhưng đã quá muộn rồi, Trình Kỵ Ngôn đã đáp lại cô.

"Trình Kỵ Ngôn: Ừm."