Chương 1

Diệp Hi Ảnh vô cùng thống khổ nhìn cái bánh bao vừa cứng vừa lạnh trong tay, tại sao đại nương luôn xử phạt nàng trước giờ cơm chiều chứ, nàng không sợ bị nhốt ở phòng chứa củi lạnh lẽo tối đen, cũng không sợ quản gia lưu lại vết thương trên người mình, nhưng nàng sợ nhất là chịu đói. Cái loại tư vị đói đến cùng cực đó thật quá khó chịu, khó chịu đến độ nàng mau quên mất bộ dáng của mẫu thân.

Ba năm trước đây, một ngày trước khi lâm chung, mẫu thân Diệp Hi Ảnh đã nắm tay nàng, nhẹ nhàng nói:"Ảnh nhi, nương đã đi đến điểm dừng rồi, không cần thương tâm, đời này nương có thể gặp được cha con, có con thì nương đã muốn là người hạnh phúc nhất trên đời, nương sợ nhất chính là để lại một mình con ở cõi đời này. Đại nương con vẫn ghen ghét vì ta đoạt hạnh phúc của nàng, nương lo lắng con sẽ rất gian nan những ngày về sau, tuy rằng phụ thân thương con nhưng hàng năm chinh chiến bên ngoài không thể nào che chở con được, con nhất định phải học được nhẫn nại, khi còn nhỏ yếu ớt con chỉ có thể nhường nhịn thì mới có khả năng bình an lớn lên, nương chỉ cầu cho con bình thản an ổn cả đời".

Khi đó Diệp Hi Ảnh mới tám tuổi, lớn lên dưới sự che chở của cha mẹ, căn bản không biết lời mẫu thân nói là ý tứ gì. Diệp Hi Ảnh chỉ nhớ rõ ánh mắt mẫu thân trước khi ra đi, cô đơn, bất đắc dĩ, đầy tiếc nuối cùng nỗi nhớ nhung sâu sắc. Nàng nhìn Diệp Hi Ảnh một cái rồi nhắm hai mắt lại, phụ thân thì lớn tiếng hô tên mẫu thân:"Vân Nhu, Vân Nhu". Nước mắt phụ thân từng giọt từng giọt lăn trên gương mặt cương nghị, rơi xuống đôi môi tái nhợt của mẫu thân.

Diệp Hi Ảnh cho tới bây giờ chưa thấy qua phụ thân như vậy, ở trong mắt nàng, phụ thân chính là một anh hùng đỉnh thiên lập địa, là một ngọn núi cao to hùng vĩ, mà khi đó phụ thân lại nhào vào người mẫu thân, khóc lóc cực kỳ bi thương tựa như ngọn núi đang ầm ầm đổ sập.

Diệp Hi Ảnh tám tuổi rất mơ hồ về khái niệm cái chết, phụ thân nói, mẫu thân đã đi đến một địa phương rất xa, không bao giờ trở về nữa. Nàng nghe tới tai liền oa oa khóc thật lớn, ấn tượng về mẫu thân cũng dừng lại từ lúc đó, gương mặt xinh đẹp tái nhợt tiều tuỵ kia không hề mang một tia tức giận nào. Mặc kệ qua bao nhiêu năm sau, mỗi khi nhớ tới dáng vẻ cuối cùng của mẫu thân, lòng nàng đều nhè nhẹ đau đớn, đau đến không thể hô hấp.

Diệp Hi Ảnh mười một tuổi rốt cuộc chậm rãi hiểu được ý tứ trong lời mẫu thân nói. Trước tám tuổi, Diệp Hi Ảnh là tam tiểu thư của Trấn Viễn* tướng quân, được cha mẹ yêu thương, sống an nhàn sung sướиɠ. Sau tám tuổi, chỉ đến khi phụ thân hồi phủ, Diệp Hi Ảnh mới được hưởng thụ những đãi ngộ dành cho tiểu thư như trước kia, nhưng mấy năm nay bạo loạn liên miên, hằng năm đều chiến tranh, phụ thân còn có thể trở lại kinh thành một năm một lần sao?! Cho nên hiện tại nàng chỉ là một cái nha đầu bị sai vặt ở phủ tướng quân, có lẽ ngay cả nha đầu cũng không bằng, ít nhất nha đầu còn có ba bữa cơm no, có cái giường nhỏ, cũng sẽ không vô duyên vô cớ bị quản gia đánh bằng roi.

<* không phải tên, là chức danh, trấn giữ nơi xa xôi như vùng biên giới>

Gian phòng thoải mái tinh xảo của tam tiểu thư đã thật lâu không được dọn dẹp, phòng củi vừa tối vừa lạnh chỉ có một tấm thảm mỏng manh. Lúc này Diệp Hi Ảnh đang an vị trên tấm thảm ấy mà ngẩn người, không biết cuối cùng là ăn hay không ăn cái bánh bao cứng như đá này.

Đột nhiên cọt kẹt một tiếng, cửa phòng củi bị mở ra, người tiến vào là một nữ tử độ tuổi dậy thì, duyên dáng yêu kiều, khuôn mặt như trăng, đôi mắt sáng như ánh sớm mai. Nàng chạy tới lấy đi cái bánh bao trên tay Diệp Hi Ảnh, rồi đưa trở lại hai bánh bao còn bốc hơi nóng.

"Nhị tỷ, tỷ đến rồi sao?" Diệp Hi Ảnh nhìn Diệp Hi Nhiên trước mặt, kinh hỉ nói, ánh mắt buồn bã bởi vì Diệp Hi Nhiên xuất hiện mà trở nên lấp lánh.

"Đói bụng rồi phải không, mau mau ăn bánh bao đi, tỷ vừa mới lấy ở phòng bếp". Diệp Hi Nhiên ôn nhu xoa đầu muội muội, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào mịn màng trước kia hiện tại gầy đến mức làm cho người ta đau lòng, cằm nhọn ra sắp sửa có thể đâm được người ta, thân thể đơn bạc gầy yếu nhìn không ra đã muốn mười một tuổi. Nàng không rõ vì sao mẫu thân nàng bình thường dịu dàng hiền lành vậy mà lại nhẫn tâm với tam muội như thế, mỗi lần nàng đề cập đến tam muội, mẫu thân cứ như thay đổi thành người khác, ánh mắt tràn ngập oán hận.

"Thơm quá a, còn có thịt nữa, cảm ơn nhị tỷ." Diệp Hi Ảnh cao hứng ăn bánh bao thơm ngon, tuy rằng cực kỳ đói nhưng cái miệng nhỏ vẫn từ tốn nhai nuốt.

"Uống chút nước ấm, đừng để nghẹn". Diệp Hi Nhiên lòng đầy chua xót nhìn muội muội mặt mày hớn hở, đường đường là tam tiểu thư tướng quân phủ mà ăn được một miếng bánh bao nóng lại là chuyện xa xỉ vậy sao? Ba năm này Diệp Hi Nhiên thường giúp nàng xử lý vết thương bị quất trên người, mùa đông thì ôm chăn ấm và bếp lò đến, mùa hè thì thay chiếu. Ít nhiều có Diệp Hi Nhiên vụиɠ ŧяộʍ chiếu cố muội muội, bằng không đứa nhỏ đáng thương này đã sớm bị miệng vết thương gây nhiễm trùng đi gặp mẫu thân mất rồi. Có lẽ Thu Liên - phu nhân tướng quân còn một chút lòng nhân từ, cũng có lẽ cảm thấy còn chưa tra tấn đủ nữ nhi của Hạ Lan Vân Nhu, cho nên đối với việc thân nữ nhi* ngầm chiếu cố vẫn mắt nhắm mắt mở không ngăn cản.

<*con gái ruột>

"Nhị tỷ, hôm nay ở phòng giặt y phục, muội nghe họ nói phụ thân sắp trở lại có phải không?" Diệp Hi Ảnh chuyển con ngươi đen láy, chờ mong nhìn tỷ tỷ.

"Ừ, lần này phụ thân lại làm cho quân đội Yến quốc* thất bại thảm hại một trận, nghe nói hoàng đế Yến quốc đã có ý định nghị hoà**. Nếu nghị hòa thuận lợi thì tháng sau phụ thân có thể hồi kinh." Diệp Hi Nhiên nhìn con ngươi toả sáng như ngọc lưu ly của muội muội, trong veo thuần khiết vô cùng giống nhị nương. Trong ấn tượng, nhị nương là một mỹ nhân ôn nhu hiền thục, đẹp như tiên nữ không vướng khói bụi nhân gian, có lẽ nhị nương chính là tiên tử trên trời cho nên mới sớm rời bỏ phụ thân trở về tiên giới.

<* nước Yên (Hà Bắc, Liêu Ninh, Trung Quốc)

** đàm phán hoà bình>

"Thật tốt quá, đã muốn gần một năm muội chưa thấy qua phụ thân, tỷ tỷ nói xem, phụ thân có còn nhận ra muội hay không. Năm ngoái phụ thân trở về đã không nhận ra muội, Ảnh nhi rất thương tâm". Diệp Hi Ảnh nhớ tới thời điểm phụ thân trở về lần trước, cái ôm ấm áp mà nàng mong chờ cũng không có, phụ thân nhìn nàng hồi lâu không nói gì, biểu tình trên mặt không biết là bị kinh động hay tức giận. "Phụ thân, là nữ nhi, là Tiểu Ảnh đây." Nàng nhắc nhở một chút, phụ thân mới gắt gao ôm lấy nàng, áo giáp phụ thân lạnh như băng làm xương cốt nàng phát đau, nhưng nàng không kêu ra tiếng, bởi vì nàng cảm nhận được da mặt phụ thân mặc dù thô ráp nhưng rất ấm áp.

"Sao lại như vậy được, trong bốn huynh muội chúng ta, phụ thân yêu thương nhất chính là muội đó". Diệp Hi Nhiên kéo muội muội vào lòng, xoa lên thân mình gầy yếu tất cả đều là xương, nàng thầm cầu nguyện phụ thân mau trở về, chỉ cần phụ thân về đây muội muội sẽ không chịu khổ thêm nữa. Diệp Hi Ảnh hạnh phúc dựa vào lòng tỷ tỷ, cánh tay nàng đυ.ng chạm đến khối nho nhỏ mềm mại trước ngực tỷ tỷ, tim đột nhiên đập mạnh, giống như nó sẽ nhảy ra ngoài. Nàng nghĩ nếu có thể thường xuyên dựa vào lòng tỷ tỷ thì nàng tình nguyện mỗi ngày đều bị quản gia đánh nàng mười bản.

Diệp Hi Ảnh không biết vì sao mình có loại ý tưởng này, ba năm nay người xuất hiện nhiều nhất trong mộng nàng không phải mẫu thân ôn nhu xinh đẹp mà là tỷ tỷ trước mặt, da trắng như tuyết, mặt mày như hoạ. Ở trong mộng tỷ tỷ luôn nhẹ nhàng vuốt ve nàng, có khi còn có thể hôn lên trán nàng, mỗi lần tỉnh dậy nàng đều mặt đỏ tim đập, miệng khô lưỡi khô.

Diệp Hi Nhiên hoàn toàn cũng không biết tâm tư khác thường của muội muội, nàng chỉ đơn thuần đau lòng vì muội muội, nàng khẽ vuốt mái tóc mềm mại kia, muốn cho Diệp Hi Ảnh ấm áp nhiều hơn một chút. Diệp Hi Nhiên mười bốn tuổi, đã muốn trổ mã tự nhiên trang nhã, dáng mạo như trăng như hoa, tiếp qua hai năm nữa thì nàng có thể xuất giá, nàng là trưởng nữ của Trấn Viễn tướng quân, không được quyền làm chủ hôn sự nên nàng cũng chưa bao giờ trông đợi loại tình yêu phong hoa tuyết nguyệt, nhưng nàng nghĩ nếu nàng xuất giá, phụ thân cùng đại ca luôn viễn chinh bên ngoài, muội muội về sau sẽ làm thế nào đây? Nàng nhìn Diệp Hi Ảnh đang dần ngủ say trong lòng mà đáy lòng tràn ngập chua xót, ngũ quan muội ấy thật rất giống nhị nương, như hoa lê đang chờ ngày nở rộ, thanh lệ vô song, chỉ có điều sắc mặt quá mức tái nhợt, cơ hồ không cảm giác được sức nặng cơ thể, vốn là một tiểu cô nương được ngàn vạn yêu thương thế mà ban ngày lại sống như một nha đầu, buổi tối thì ngủ ở phòng củi cũ nát, nghĩ đến những điều này, nàng thấy lòng đau như cắt. Khổ nỗi người tra tấn muội muội chính là mẫu thân nàng kính yêu nhất, tuy nàng biết một ít nguyên nhân nhưng không cách nào đồng tình với hành động của mẫu thân, muội muội rõ ràng là vô tội. Nàng cãi nhau với mẫu thân vô số lần vì muội muội, nhưng đổi lấy lại là hình phạt ngày càng nặng hơn, cuối cùng nàng đành thoả hiệp, chỉ có thể thừa dịp đêm dài nhân tĩnh mang đến chút ấm áp cho muội muội.

Diệp Hi Nhiên ôm đứa nhỏ gầy còm ấy, dựa lưng vào bức tường lạnh lẽo, ánh trăng sáng lạnh xuyên qua cửa sổ lẳng lặng đổ xuống người hai tỷ muội, cực kỳ giống hai đoá hoa sen nương tựa nhau nở rộ, xinh đẹp tao nhã, có điều Diệp Hi Nhiên hơi hơi cau mày, biểu tình ngưng trọng như vậy thật không tương xứng với tuổi xuân tươi đẹp của nàng chút nào.