Chương 11

Tiểu Diệu Tiên không hổ là người diễn Côn Khúc nổi danh nhất Việt quốc, dáng người lay động, sóng mắt đa tình, giọng hát hoa lệ. Diệp Hi Ảnh vốn rất hồi hộp khi ngồi bên cạnh Tiêu Tử Vận, nhưng tình tiết kịch rất nhanh làm cho Diệp Hi Ảnh xem say mê, bất tri bất giác chìm vào giọng hát triền miên uyển chuyển, chậm rãi dịu dàng. Còn Tiêu Tử An thì mơ màng đi vào giấc ngủ, chẳng qua không tiện nói thẳng, dù ánh mắt nhìn lên đài nhưng tâm hồn đã sớm dạo chơi khắp bốn phương.

Một khúc [ Điểm Giáng Thần ] vừa xong, Tiêu Tử Vận nhìn hai người bên cạnh với biểu hiện hoàn toàn bất đồng mà thấy buồn cười, với cá tính Tiêu Tử An, có thể ngồi xuống nghe xong một khúc đã tốt lắm rồi.

"Tử An nghe không thấy thú vị sao?" Tiêu Tử Vận uống một ngụm hoa quế nhưỡng, cười hỏi, hương rượu thuần khiết mang theo mùi hoa quế thơm ngát từ đầu lưỡi tiến vào cổ họng khiến cõi lòng thật sảng khoái, đúng là rượu ngon!

"Không phải, ta chỉ là nghe không hiểu lắm." Tiêu Tử An xấu hổ cười cười, hắn thấy hoàng tỷ cùng Diệp Ảnh đều rất tận hưởng, cho nên ngại nói ra mình không thích.

"Diệp Ảnh cảm thấy thế nào?" Tiêu Tử Vận nghiêng đầu hỏi Diệp Hi Ảnh, hương rượu từ môi nàng phát ra, vừa nghe đã say. Tiêu Tử Vận không giỏi uống rượu, lúc này có chút men, ánh mắt mông lung làm giảm đi vẻ rạng rỡ, so với ngày thường thiếu đi một phần khí thế cao ngạo, lại nhiều hơn phần quyến rũ câu hồn người.

"Rất đặc sắc, giọng hát uyển chuyển du dương, phối nhạc tiết tấu nhanh mạnh ngừng ngắt hợp lý, ca từ tao nhã có thể sánh ngang thơ từ, diễn ra được một khúc thanh cao, quả nhiên tuyệt hảo". Diệp Hi Ảnh không dám nhìn thẳng ánh mắt Tiêu Tử Vận, đành nhìn về hướng cổ trơn bóng, phía dưới cổ là xương quai xanh duyên dáng, da thịt như tuyết rất biết trêu người, Diệp Hi Ảnh chỉ cảm thấy trong đầu "Oanh" một tiếng, bùng nổ, một dòng nước ấm tuôn trào ở dưới thân, còn kéo theo cơn đau nhè nhẹ.

"Chiêu quốc rất ít người có thể thưởng thức được Côn Khúc, bản cung coi như tìm được tri âm rồi". Tiêu Tử Vận nhìn khuôn mặt tuấn tú của Diệp Ảnh bất chợt chuyển sang đỏ hồng, nàng cảm thấy rất thích thú, hắn hình như không uống rượu, sao mà cũng say?!

"Chịu ơn công chúa ưu ái mời về quý phủ, may mắn nghe được một khúc đã là vinh hạnh rất lớn của Diệp Ảnh, công chúa là cành vàng lá ngọc, Diệp Ảnh kém cỏi không dám trèo cao cùng công chúa làm tri âm". Diệp Hi Ảnh nhẹ giọng nói, nàng tự biết thân phận, tuy đã trấn định tâm tình nhưng dưới thân vẫn ẩn ẩn thấy đau, thứ nước ấm trào ra thật giống cảm giác khi đi tiểu.

"Diệp Ảnh đừng tự coi nhẹ mình, ta nói sao thì là vậy". Tiêu Tử Vận cong khóe miệng, nàng muốn bồi dưỡng Diệp Ảnh thật tốt, tương lai nhất định là thừa tướng đầy tài năng. Hiện tại tuy nàng được Tề Tông cưng chiều, nhưng cũng sẽ đến ngày thái tử kế vị, nàng và thái tử luôn bất hoà, bồi dưỡng lực lượng của mình ở triều đình mới là hữu bị vô hoạn*.

<* thành ngữ ~ có chuẩn bị đề phòng trước thì không phải lo >

"Diệp Ảnh....Diệp Ảnh tạ công chúa nâng đỡ." Diệp Hi Ảnh cảm kích nói, có thể được công chúa xem trọng, trong lòng kích động một trận.

"Phần diễn kế tiếp, là cố ý vì ngươi,[ Trường Sinh Điện ], chậm rãi thưởng thức đi." Thu phục lòng người là chuyện Tiêu Tử Vận am hiểu nhất, có điều bản thân nàng luôn khinh thường không muốn làm, Diệp Ảnh lại đúng ngay khẩu vị của nàng, tuổi còn trẻ đã đầy bụng kinh luân, tài văn chương đáng kinh ngạc, tuyệt đối không phải vật trong ao*.

<*Phi trì trung vật (điển tích): không phải là các loại động vật nhỏ bé trường kỳ ẩn mình trong ao hồ, so sánh với người ôm chí lớn, không cam lòng với hiện tại, một khi gặp được cơ hội liền thăng tiến rất nhanh. Điển cố xuất phát từ Tam Quốc Chí - Ngô Thư - Chu Du truyện>

[ Trường Sinh Điện ] rung động đến tâm can, đầy đau thương trắc trở, đặc biệt bối cảnh cung trăng phân đoạn cuối đẹp rực rỡ, một vòng trăng tròn treo cao ở giữa, mây ngũ sắc trôi ngập ở trên đài, có hằng nga, còn có thỏ ngọc dưới tàng cây. Một màn lụa từ bên trên thả xuống che cách sân khấu, mấy chòm sao chậm rãi dâng lên phía sau bức màn, hơn mười vị cung nữ cầm đèn cung đình trên tay ẩn hiện dưới làn lụa mỏng, giống hệt cảnh thần tiên ảo mộng.

Khúc [ Trường Sinh Điện ] làm cho Diệp Hi Ảnh xem thoả mãn đến quên cả bản thân, cơn đau ở bụng cũng dần dần mất đi, thẳng đến khi khép màn xong nàng mới bừng tỉnh, bụng đã hết đau, chỉ là cảm giác phía dưới ướt sũng rất khó chịu.

"Xong rồi sao? Màn cuối hoa lệ quá." Tiêu Tử An duỗi người ngáp một cái, hắn cũng chỉ xem được màn cuối cùng của tuồng diễn.

"Thời gian cũng không sớm, Tử An đưa Diệp Ảnh hồi phủ trước đi. Sáng mai các ngươi còn phải đến thượng thư phòng." Buỗi diễn kết thúc, Tiêu Tử Vận đã uống gần hết ba bình hoa quế nhưỡng, men say làm đầu hơi đau, ngực có chút nặng nề khó thở.

"Cảm tạ tấm thịnh tình của công chúa điện hạ, màn diễn này thật đặc sắc không gì sánh được, Diệp Ảnh cáo từ." Diệp Hi Ảnh đứng dậy ôm quyền cáo từ, nàng vẫn không dám đối diện ánh mắt cùng Tiêu Tử Vận, dưới thân lại có một dòng ấm nóng chảy ra.

"Đại hoàng tỷ, ngươi sớm nghỉ ngơi, ta cùng Diệp Ảnh trở về." Tiêu Tử An muốn chạy từ lâu, Côn Khúc này chán đến chết được.

Tiêu Tử Vận khẽ gật đầu, sắc mặt phấn hồng, ánh mắt mờ sương, nhưng đầu óc vẫn cực kỳ thanh tỉnh. Khi nàng nhìn đến bóng lưng Diệp Ảnh, có chút ngây người, bởi vì nàng thấy trên y phục trắng của Diệp Ảnh có nhiễm một vệt máu đỏ tươi.

"Thú vị, quả thật thú vị". Ý cười trên môi Tiêu Tử Vận càng đậm.

"Cái gì thú vị a?" Tri Kiều nhìn công chúa đang đăm chiêu nghĩ gì đó trông có vẻ rất hứng thú, đoán công chúa nhà nàng khẳng định say rồi, làm gì nhìn bóng lưng người khác mà cười đến hưng phấn như thế, đúng vậy, cái cười đó vô cùng hưng phấn.

Sau khi Diệp Hi Ảnh trở về phòng, nàng nhanh chóng cởϊ qυầи xem xét, phát hiện toàn là máu, sợ tới mức hoang mang lo lắng, không phải bị bệnh gì kỳ quái đó chứ. Mẫu thân Diệp Hi Ảnh sớm qua đời, nàng không đi học nữ hồng*, hoàn toàn không biết gì về phương diện này, hiện tại nhìn đến máu tràn đầy liền thất kinh.

<*nữ hồng hay là nữ công bao gồm các việc thêu thùa, may vá, làm đồ thủ công,...có thể dạy thêm mấy chuyện riêng của con gái>

"Ảnh nhi, về rồi sao?" Lúc này Diệp Hi Nhiên ở bên ngoài gõ cửa. Nàng biết hôm nay trưởng công chúa mời Hi Ảnh đến phủ nghe diễn, cũng rất tò mò không biết trưởng công chúa có phong thái ra sao, vừa biết muội muội hồi phủ, liền lại đây tìm nàng.

"Về rồi, tỷ tỷ chờ một chút". Diệp Hi Ảnh mặc lại y phục rồi mới ra mở cửa cho Diệp Hi Nhiên.

"Ảnh nhi bị khi dễ a? Như thế nào sắc mặt không tốt đến vậy?" Diệp Hi Nhiên thấy muội muội tái nhợt, ánh mắt tràn đầy kinh hoảng, thắc mắc hỏi.

"Không có, công chúa và nhị hoàng tử đều đối đãi Ảnh nhi vô cùng tốt, Ảnh nhi chỉ là có chỗ không thoải mái." Nhìn vào đôi mắt quan tâm của tỷ tỷ, Diệp Hi Ảnh thấy lo lắm, cho dù bị bệnh quái ác lìa đời sớm nhưng có tỷ tỷ thương nàng, yêu nàng, đời này cũng không uổng phí, nàng tự cảm thán trong lòng.

"Chỗ nào không thoải mái, ta đi kêu đại phu đến xem." Diệp Hi Nhiên đưa tay sờ lên trán nàng, dò thử nhiệt độ, không có phát sốt.

"Tỷ tỷ, ta chảy máu, chảy thiệt nhiều, Ảnh nhi có lẽ không sống lâu được". Diệp Hi Ảnh thương tâm nói, nước mắt muốn trào ra.

"Nói bừa, chỗ nào chảy máy, là té bị thương sao?" Diệp Hi Nhiên thấy tay chân nàng lành lặn, quần áo sạch sẽ, không giống bộ dáng ra rất nhiều máu.

"Chính là...chính là...ở phía dưới." Diệp Hi Ảnh ấp úng nói.

Diệp Hi Nhiên ban đầu không phản ứng kịp, sau nhìn bộ dạng muội muội thẹn thùng mới hiểu là chuyện gì xảy ra, xoay người muội muội lại, quả nhiên ở mông phát hiện kha khá vết máu.

"Nha đầu ngốc, đây không phải bệnh, đây là kinh nguyệt, nữ tử lớn lên đều có, Ảnh nhi của ta trưởng thành rồi." Diệp Hi Nhiên khẽ cười nói, thấy muội muội mang vẻ mặt nửa tin nửa ngờ, nàng cần giải thích lại kinh nguyệt là gì mới được.

Diệp Hi Ảnh rốt cuộc hiểu được đấy là chuyện gì, ngượng ngùng trốn vào lòng tỷ tỷ, tim đập cuồng loạn, cảm thấy vừa thẹn vừa sợ với sự thay đổi của cơ thể.

"Vậy tỷ tỷ có khi nào?" Diệp Hi Ảnh e ngại hỏi.

"Lúc mười ba tuổi, ban đầu ta cũng rất sợ hãi, về sau quen thì ổn, mỗi tháng đều có vài ngày như vậy. Điều này đại biểu về sau có thể lập gia đình sinh con." Diệp Hi Nhiên khẽ cười, muội muội đã thật sự trưởng thành.

"Tỷ tỷ sẽ lập gia đình sao?" Nghe đến việc lập gia đình, tâm lý Diệp Hi Ảnh đột nhiên khủng hoảng, tỷ tỷ có phải rất nhanh sẽ thuộc về người khác hay không?!

"Nữ tử sau cập kê* là có thể lập gia đình, hai tháng sau chính là lễ cập kê của tỷ tỷ. Bất quá, hôn nhân đại sự đâu thể nào do chúng ta tự mình làm chủ, cũng không biết phụ thân đại nhân tính đem ta gả cho công tử nhà ai". Thiếu nữ nhà nào mà không mơ mộng, Diệp Hi Nhiên ảo tưởng bộ dáng phu quân tương lai, hai đóa mây ửng đỏ trên khuôn mặt đẹp như ngọc, con ngươi sáng ngời khẽ chớp động xuân ý**.

<*cập kê ~ Đến lúc cài trâm, chỉ tuổi 15 thì cài trâm. Tục cổ Trung Hoa con gái tới tuổi 15 thì cài trâm, tức tới tuổi thành hôn.

**ý là nghĩ đến mấy chuyện tình yêu làm tâm tư vui vẻ>

Diệp Hi Ảnh nhìn tỷ tỷ thẹn thùng, đáy lòng giống như bị chọc thủng khiến máu từng giọt từng giọt nhỏ xuống, tay không còn sức lực ôm tỷ tỷ, chậm rãi trượt khỏi người. Nàng làm sao vậy? Tỷ tỷ lập gia đình nàng hẳn nên là người vui mừng nhất, thật lòng chúc phúc tỷ tỷ, cớ sao lại khó chịu đến thế, giống như mất đi thứ quý giá nhất trong cuộc sống.

Diệp Hi Nhiên giải quyết xong hết thảy cho muội muội, liền đến báo cho phụ mẫu biết chuyện. Ở thời này, nữ tử có kinh lần đầu là chuyện rất quan trọng, là dấu hiệu cho thấy nữ tử bắt đầu thành thục. Thu Liên nghe xong không có phản ứng gì, chỉ nói ngày mai để mệnh phụ* đến giảng kỹ hơn những chuyện cần kiêng dè khi có kinh nguyệt cho Diệp Hi Ảnh. Diệp Phụng Thiên thì cau mày, thân thể Ảnh nhi bắt đầu phát triển rồi, đã muốn không phải đứa nhỏ nữa, ở chung với các nam hài tử khác không phải chuyện tốt, một khi bị phát hiện, chính là tội khi quân rất lớn. Ngày mai trước cho Trường Đình đi xin nghỉ phép vài ngày với lý do bị cảm phong hàn, sợ lây bệnh cho các hoàng tử, dù sao đây là lần đầu tiên, nếu xử lý không khéo sẽ dễ bị phát hiện.

<*đàn bà đã có chồng chuyên dạy mấy chuyện nữ nhi ~ vợ của quan to được phong chức tước>

Cho nên ngày hôm sau, Diệp Trường Đình đi thượng thư phòng một mình.

Một ngày không có Diệp Hi Ảnh ở đây, lớp học không có gì bất đồng so với bình thường, chỉ là có vài người không yên lòng mà thôi.

Biểu ca thái tử, Văn Việt Tu, hắn nghe nói hôm qua trưởng công chúa mời nhị hoàng tử cùng Diệp Ảnh đến phủ nàng xem diễn xướng, cơn giận liền bộc phát. Tại sao? Bởi từ nhỏ hắn đã thầm mến biểu tỷ <chị họ> Tiêu Tử Vận, luôn ảo tưởng có thể làm phò mã, bất đắc dĩ tuổi quá nhỏ, phò mã không tới phiên hắn. Cho dù hắn là biểu đệ công chúa, là họ hàng thái tử, nhưng công chúa vẫn hờ hững với hắn. Được rồi, hắn nhẫn nại. Vì công chúa đối với ai cũng đều lạnh như băng ngoại trừ nhị hoàng tử, dù gì nhị hoàng tử là đệ đệ, hắn có thể chịu được. Nhưng nay dựa vào cái gì mà tên thảo dân đê tiện Diệp Ảnh lọt vào mắt công chúa, Văn Việt Tu căm hận, lửa giận trong lòng ngày càng cháy lớn.

Về phần thái tử Tiêu Tử Huyền, hắn cũng biết hôm qua Tiêu Tử Vận mời hai người kia đến phủ, chẳng qua hắn không hâm mộ bởi hắn chán ghét Tiêu Tử Vận. Nhớ tới Tiêu Tử Vận ra vẻ tài trí hơn người, hắn liền ghê tởm, hắn mới chân chính là trưởng tử, lý do gì mà phụ hoàng chỉ dành tình yêu cho Tiêu Tử Vận, chẳng lẽ chỉ tại Tiêu Tử Vận lớn lên giống mẫu hậu? Từ nhỏ đến lớn, vô luận hắn cố gắng thế nào, biểu hiện thế nào, phụ hoàng đều thản nhiên nói 'thái tử cần cố gắng nhiều hơn'. Trong khi Tiêu Tử Vận bất quá chỉ làm bài thơ đơn giản, phụ hoàng liền kích động nói 'Vận Nhi của Trẫm quá lợi hại'. Hắn luôn sống dưới cái bóng Tiêu Tử Vận, người đời chỉ có thể thấy một Tiêu Tử Vận tài giỏi tuyệt thế, chứ không nhìn tới một thái tử thông tuệ. Kỳ thật trong lòng Tiêu Tử Huyền còn có một bóng ma ám ảnh khác, đó là việc mẫu hậu vì sanh hắn khó khăn mà chết, nếu mẫu hậu không chết, hắn mới là viên minh châu được ngàn vạn yêu thương, khi nhìn hắn, lòng phụ hoàng cũng sẽ không có bất kỳ vướng bận gì. Hắn hận chính mình, càng hận Tiêu Tử Vận, loại hận thù này tạo nên tính cách lạnh lùng của thái tử. Nhưng đã có một người, khuôn mặt tươi cười như ánh mặt trời của người đó luôn có thể hoá giải khối băng lạnh nơi đáy lòng Tiêu Tử Huyền, giống như dòng sông băng dưới tia nắng ấm liền tan chảy thành nước, rất thoải mái. Người ấy chính là Diệp Ảnh, tuy ngay cả một câu bọn họ cũng chưa nói qua, nhưng chỉ cần có bóng dáng Diệp Ảnh, hắn liền cảm nhận được sự ấm áp, hôm nay Diệp Ảnh không có tới, tâm tư hắn tựa như tiến vào hố băng ngàn năm.

Tiêu Tử An thì không có nghĩ nhiều lắm, một mực lo lắng sức khoẻ Diệp Ảnh, có lẽ tối hôm qua phòng khách quá lạnh, khi ra ngoài lại nóng mà thân thể Diệp Ảnh vốn gầy yếu, chắc là phát sốt rồi?! Hắn nghĩ sau khi rời lớp vẫn nên đến thăm mới được.

Riêng Diệp Trường Đình vui như mở cờ trong bụng, cuối cùng hôm nay phu tử cũng khen hắn một câu, trước kia khi có Diệp Hi Ảnh, giống như hắn là thị đọc còn Diệp Hi Ảnh mới là thế tử Hầu phủ. Lúc tứ hoàng tử Tiêu Tử Tranh cùng hắn nói chuyện phiếm hỏi đến bệnh tình của Diệp Hi Ảnh, hắn cũng âm thầm khó chịu. Bất quá, không có Diệp Hi Ảnh bên người, hắn cảm thấy thật thoải mái thật tự tại, nếu Diệp Hi Ảnh vĩnh viễn không đến thì thật tốt.