Chương 12

Thời gian qua thật mau, hiện tại đã là tháng tám, giữa hè nắng kinh khủng, nóng như thiêu đốt.

Hoa sen trong hồ đua nở, màu trắng màu hồng đan xen thành một dải nối nhau không dứt, lá sen kết liền tạo ra một mảnh lớn, chiếm gần đầy cả hồ, cảnh đẹp đến choáng ngợp, tựa như bầu trời xanh biếc có đầy các ngôi sao nhỏ.

Diệp Trường Viễn sau khi trải qua tháng ngày tương tư thống khổ, đã học được cách đem tưởng niệm đặt ở trong lòng, chỉ mong thường xuyên thấy được thân ảnh người kia từ xa là đủ rồi.

Hôm nay vận khí của hắn rất tốt, trưởng công chúa cùng nhóm cung nữ vây quanh cũng đi tới hồ hoa sen.

Tiêu Tử Vận mặc sa y* màu hồng nhạt, tóc được búi lên đơn giản, cài trâm ngọc lục, phục trang ngày hè có vẻ nhẹ nhàng thoải mái. Thái giám cầm theo cái ô thật to để che nắng, các cung nữ thì đi phía sau nhẹ phất quạt hương bồ, đoàn người chậm rãi bước thong thả lại đây.

<* dệt bằng tơ mỏng, thưa để mặc cho mát ~ lụa mỏng ~ vải muslin >

"Tham kiến trưởng công chúa điện hạ." Diệp Trường Viễn đứng nghiêm hành lễ với công chúa.

"Diệp thống lĩnh vất vả rồi". Tiêu Tử Vận nhìn Diệp Trường Viễn một thân áo giáp, ánh mặt trời chiếu vào bộ giáp đen bóng phản xạ ra nhiều tia sáng, không thể tưởng nổi bộ giáp này nóng đến cỡ nào mà tinh thần Diệp Trường Viễn vẫn hăng hái như cũ, dáng người cao ráo rắn rỏi, không hổ là tướng sĩ chiến đấu ngoài xa trường.

"Đó là trách nhiệm của ti chức*, không dám than khổ". Diệp Trường Viễn thật sự không nóng sao? Không, hắn quả thực nóng chết rồi, lớp áo trong đã bị thấm ướt đẫm, mồ hôi chảy dọc từ trên trán xuống, thiếu nước làm mắt hắn muốn sinh ra ảo giác, nhưng khi nhìn thấy Tiêu Tử Vận, dường như có một dòng suối mát lạnh thấm nhập vào tim, rót vào linh hồn hắn, cả người nhất thời tỉnh táo sảng khoái.

<* ti chức ~ cách tự xưng của viên quan nhỏ, có địa vị thấp hơn >

"Bản cung mới từ chỗ phụ hoàng đi ra, nhàn rỗi không có việc gì, muốn cùng Diệp thống lĩnh nói chuyện phiếm vài câu, không biết có quấy rầy ngươi không?" Tiêu Tử Vận nhìn hồ sen bát ngát giống cảnh tượng thiên quân vạn mã, không khỏi âm thầm tán thưởng.

"Công chúa quá lời, đây là vinh hạnh của ti chức, cớ sao nói là quấy rầy." Tâm tư Diệp Trường Viễn bắt đầu nhộn nhạo, hắn nghe nói công chúa đã đuổi phò mã về phủ riêng, vài tháng nay cũng không triệu kiến, công chúa luôn lãnh đạm với người khác vậy mà chủ động cùng hắn nói chuyện phiếm, chẳng lẽ nàng coi trọng hắn tuấn lãng bất phàm*?

<*anh tuấn tài giỏi phi phàm>

"Ta nghe nói Diệp thống lĩnh là trưởng tử của Trấn Viễn hầu, lại lớn lên ở quân doanh từ nhỏ, vì cớ gì??" Tiêu Tử Vận hỏi, kỳ thật nàng rất muốn vào thẳng vấn đề, hỏi trong nhà hắn có bao nhiêu muội muội, lớn lên thế nào, nhưng nàng không muốn để Diệp Trường Viễn phát hiện mục đích của mình, đành phải giả vờ quan tâm bản thân hắn trước đã.

"Bẩm công chúa, tuy ti chức là trưởng tử, nhưng gia mẫu* thân phận thấp kém, sau khi sinh ti chức thì bị nãi nãi <bà nội> đuổi đi. Gia phụ* hy vọng ti chức có thể kế thừa truyền thống Diệp gia, cho nên từ nhỏ đã đưa vào quân doanh rèn luyện". Diệp Trường Viễn giải thích, lòng hân hoan vui mừng, 'nàng bắt đầu quan tâm xuất thân của ta, còn gì khác ngoài có ý với ta?'.

<*cách xưng hô cha/mẹ mình với người ngoài>

"Thời thơ ấu của Diệp thống lĩnh nhất định rất gian khổ, có ước ao được như đệ đệ muội muội lớn lên dưới sự che chở của phụ mẫu hay không?" Tiêu Tử Vận ôn nhu hỏi, thanh âm êm ái dịu dàng, như làn gió mát tiến vào cõi lòng Diệp Trường Viễn, thổi đi hết thảy khô nóng.

"Chịu được khổ nhọc mới là khí khái nam nhi, ti chức là trưởng tử nên kế thừa truyền thống Diệp gia, bảo vệ đệ đệ muội muội là trách nhiệm của ti chức." Diệp Trường Viễn hùng hồn đáp, chắc chắn là công chúa cảm thấy phò mã quá văn nhược <nho nhã yếu đuối> nên không thích, hắn phải tỏ ra biết gánh vác mới được.

"Làm muội muội của Diệp thống lĩnh chắc rất hạnh phúc, không biết Diệp thống lĩnh có mấy người muội muội?" Tiêu Tử Vận rốt cuộc đi vào đề, đứng nói chuyện dưới nắng chói chang cũng không phải quyết định sáng suốt cho lắm, nàng bắt đầu cảm thấy người bị khô nước rồi, trên trán toát ra một tầng mồ hôi mỏng.

"Hai muội muội, một người là đại nương sinh ra, một người thì do nhị nương". Nàng còn quan tâm đến tình hình trong nhà, chẳng lẽ là thật sao? Diệp Trường Viễn mênh mông nhiệt huyết, ngọn lửa kích động như muốn thiêu đốt thân thể.

"Muội muội của Diệp thống lĩnh hẳn là quốc sắc thiên hương, thiên kiều bá mị đi." Tiêu Tử Vận cong khóe miệng, Diệp Ảnh, rốt cuộc ngươi là nữ nhi nào của Trấn Viễn hầu. Nàng cảm thấy chỉ có Trấn Viễn hầu mới có thể dạy ra được một nữ nhi xuất sắc như thế, cái gọi là gia thần chi tử <con bề tôi> chẳng qua là che giấu mà thôi.

"Mặc dù nhị muội Diệp Hi Nhiên cùng tam muội Diệp Hi Ảnh rất có tư sắc, nhưng chỉ có thể xem như tiểu gia bích ngọc*, không thể bằng một phần nhỏ nhoi của công chúa". Diệp Trường Viễn nhanh chóng nịnh hót, bất quá đây cũng là lời nói thật, Tiêu Tử Vận chính là nữ thần trong lòng hắn.

<* Tiểu gia Bích Ngọc là một điển cố, ngắn gọn là chỉ những thiếu nữ xinh đẹp ở nhà bình thường, hoặc thường nói về những cô gái dễ gần hoạt bát, không có phong phạm tiểu thư khuê cát. Bích Ngọc là thϊếp của Nhữ Nam Vương Tư Mã Nghĩa triều Tấn. Ông có mời Tôn Xước làm thơ đặt tên là "Bích Ngọc ca". Nàng không quá xinh nhưng có ý vị rất được sủng ái, ca hát vô cùng tốt. Gia cảnh nàng không cao nên tự xưng là tiểu gia nữ.>

"Cùng Diệp thống lĩnh nói chuyện phiếm thật sự rất vui vẻ, bản cung không quấy rầy Diệp thống lĩnh đi tuần nữa, lần sau có cơ hội tái kiến!" Diệp Hi Ảnh? Diệp Ảnh? Quả nhiên là tiểu thư nhà Trấn Viễn hầu, thú vị lắm. Tiêu Tử Vận thu được tin tức muốn biết, lập tức xoay người bước đi, khóe miệng mang theo ý cười nồng đậm, lưu lại Diệp Trường Viễn đứng đó phơi phới một mình.

Vừa mới hàn huyên mấy câu đã xong rồi? Diệp Trường Viễn ngây người nhớ lại, chẳng lẽ nói tới muội muội làm công chúa khó chịu, là hắn khen không đúng? Bất quá, nếu công chúa nói lần sau, có lần này thì sẽ có lần khác, mùa hè đã đến rồi, cách mùa xuân còn xa sao? Lòng hắn hạnh phúc đến nở hoa, không biết rằng Tiêu Tử Vận cất công nói nhiều với hắn chỉ vì muốn lôi ra được ba chữ Diệp Hi Ảnh, về phần mấy lời hắn khen mình, Tiêu Tử Vận căn bản không có nghe tới, cho dù nghe thấy cũng không cảm giác gì, bởi vì người khen nàng xinh đẹp thật sự có nhiều lắm.

Hôm nay Tề Tông nói cho Tiêu Tử Vận biết, Quân Lâm Thiên gửi đến quốc thư đồng ý chuyện đại hoàng tử Tiêu Tử Ngôn lấy Kiêu Dương công chúa làm chính phi và hy vọng có thể để Kiêu Dương công chúa ở Việt quốc qua sinh nhật mười tám tuổi mới cử hành đại hôn, nói cách khác phải đợi tháng mười năm sau mới thu xếp hôn lễ, nên nàng cũng không cần chuẩn bị lễ vật sớm. Mười tám tuổi thì đúng là một cô nương già dặn rồi, nàng biết Quân Lâm Thiên muốn chọn chàng rể hiền tài cho muội muội, nhưng sao lại đưa đến Đại Chiêu. Tiêu Tử Vận không thể lý giải, sang năm thì cứ sang năm, dù sao không liên quan chuyện của nàng. Có điều nghe nói Kiêu Dương công chúa ngang ngạnh tuỳ hứng, không biết đại hoàng huynh nho nhã làm sao chịu được mỹ nhân này đây.

**************

Chiêu quốc, hoàng cung, chất tử điện, khu vực săn bắn.

Chiều tà luôn chứa nhiều lớp màu thật huy hoàng, màu đỏ hồng nhiễm khắp bầu trời, một bạch y thiếu niên đang cưỡi tuấn mã lông đỏ giương cung bắn tên. Khuôn mặt tuấn tú của Diệp Hi Ảnh đã tràn đầy mồ hôi, ánh mắt không còn sáng ngời, cái bia cắm đầy tên chi chít, nhưng chính giữa hồng tâm chỉ có một hai mũi tên.

Vũ Văn Liệt mặc phục trang màu xanh da trời ngồi trên bãi cỏ, nhìn Diệp Hi Ảnh chấp nhất mà tâm sinh cảm động, cả tháng nay mỗi ngày Diệp Hi Ảnh đều đến luyện tập kỵ xạ, bất đắc dĩ thể lực cơ bản quá kém nên tiến bộ rất chậm.

Vũ Văn Liệt đột nhiên vọt người nhảy lên, bay đến phía sau Diệp Hi Ảnh, hai tay vòng qua người nàng, cầm tay Diệp Hi Ảnh, cài tên, kéo cung.

"Làm theo ta, kéo dây cung không cần xuất lực toàn thân, chỉ dùng sức hai tay mở rộng, thả lỏng bả vai, lúc bắn tên thì điều chỉnh hô hấp. Sau khi hít vào, đem khí đè xuống, chìm vào đan điền <vùng dưới rốn>, hơi thở chậm mà ổn, một hơi thở ra. Nhẹ duỗi thân về sau tới khi cung hoàn toàn kéo căng". Thân thể nóng rực của Vũ Văn Liệt dán sát vào lưng Diệp Hi Ảnh, hơi thở nóng ấm lúc nói chuyện không ngừng phả vào lỗ tai Diệp Hi Ảnh, thanh âm hắn trầm ổn có lực, làm cho Diệp Hi Ảnh có cảm giác rất an tâm, mũi tên này mạnh mẽ bắn thẳng hồng tâm, chuôi tên rung bần bật.

"Bắn tên phải chuyên tâm, cần lý trí, tập trung vào mục tiêu. Hôm nay tới đây thôi, dục tốc bất đạt*, từ từ sẽ được." Vũ Văn Liệt nói xong liền tiêu sái xoay người xuống ngựa.

<*nóng vội khó thành công>

"Vũ Văn đại ca, ta không phải quá ngốc, thế mà luyện tập đã lâu vẫn không bắn chính xác được". Diệp Hi Ảnh uể oải nói, hàng lông mi dài rủ xuống, ánh mắt ảm đạm, khiến tâm Vũ Văn Liệt thoáng đau.

"Tiểu Ảnh, thân thể của ngươi vốn yếu kém, có thể ngồi ổn trên ngựa, kéo cung cũng đã tiến bộ lắm, huống chi còn bắn trúng bia, thế gian nào có chuyện gì một lần là xong đâu, hai tháng nữa mới tới cuộc thi săn bắn, chúng ta vẫn có thời gian." Vũ Văn Liệt duỗi tay về phía Diệp Hi Ảnh, muốn đỡ nàng xuống ngựa.

Diệp Hi Ảnh chần chờ, dù sao nam nữ khác biệt, khi nãy bị Vũ Văn Liệt dán vào lưng, nàng đã hơi xấu hổ chẳng qua nhìn ánh mắt Vũ Văn Liệt chân thành tha thiết, cuối cùng vẫn nắm lấy bàn tay to ấy. Sau khi xuống ngựa, Vũ Văn Liệt còn giúp nàng sửa sang lại y phục hỗn độn, động tác săn sóc làm Diệp Hi Ảnh rất cảm động, tuy nàng có đại ca nhưng cơ hồ rất ít khi nhìn thấy, chứ đừng nói tới chuyện được chăm sóc cẩn thận như vậy.

"Vũ Văn đại ca, nếu ngươi thật sự là đại ca của ta thì thật tốt." Diệp Hi Ảnh cảm thán nói.

"Ta vĩnh viễn là đại ca của Tiểu Ảnh." Vũ Văn Liệt tươi cười, nắng chiều hằn đậm từng đường nét trên gương mặt, con ngươi sáng màu nâu hổ phách. Không nghĩ tới vài câu ngắn ngủi này lại thành lời hứa hẹn mà Vũ Văn Liệt hết lòng tuân thủ cả đời.

Chất tử điện vốn lạnh lùng không có hơi người, càng khỏi nói tới khu vực săn bắn. Nhưng gần đây luôn có một thiếu niên ăn mặc hoa lệ đến gần, binh lính thủ vệ nhìn thấy hắn đều cung kính hành lễ, trong lòng lại âm thầm kinh ngạc, sao thái tử điện hạ xuất hiện ở nơi này.

Đúng vậy, đó chính là thái tử Tiêu Tử Huyền. Hắn đã theo dõi Diệp Ảnh một tháng, mỗi ngày đều trốn trong rừng cây xem Diệp Ảnh luyện kỵ xạ, đến lúc tập xong, hắn mới lặng lẽ rời đi.

Nhìn thấy Diệp Ảnh xém ngã xuống ngựa, tim hắn giật nảy lên, đến khi người ấy ngồi dậy vững vàng, Tiêu Tử Huyền mới nhẹ nhàng thở ra.

Nhìn thấy Diệp Ảnh bắn trúng giữa hồng tâm, hắn cao hứng suýt nữa nhảy dựng lên, hình như còn vui vẻ hơn khi được phụ hoàng khen thưởng.

Nhìn thấy Diệp Ảnh bắn trượt lên trời, ngay cả bia cũng không trúng, hắn còn muốn tức hơn Diệp Ảnh, có mấy lần thiếu chút nữa không khống chế được bản thân, muốn chạy qua tự mình dạy Diệp Ảnh kéo cung thế nào. Khổ thay hắn không thể, bởi vì hắn là thái tử, một thái tử cao cao tại thượng, huống chi đối phương còn là giống đực như hắn, cảm tình nghịch luân đành đè nén thành áp lực trong lòng, thân ảnh kia luôn ẩn hiện trong mỗi giấc mơ nhưng điều hắn có thể làm cũng chỉ là lặng lẽ nhìn Diệp Ảnh.

Hôm nay hắn thấy Vũ Văn Liệt thân mật ôm người trong mộng, dù chỉ là dạy bắn tên cũng đủ làm lòng hắn hỗn loạn, tức giận ghen tuông hợp thành ngọn lửa cháy bùng, biểu tình âm trầm lạnh lẽo trở nên méo mó thậm chí có chút dữ tợn. Vũ Văn Liệt? Thái tử Yến quốc thì sao chứ, ngươi dựa vào cái gì mà dám đυ.ng chạm, dám nắm tay người của ta, chẳng qua là tù binh đến từ quốc gia bại trận, tuy không thể khiến ngươi chết không minh bạch ở Chiêu quốc, nhưng làm cho ngươi sống dở chết dở thì dễ như trở bàn tay.