Chương 20: Nhật kí Diệp Hi Ảnh [ ba ]

Năm Vĩnh Võ thứ 23, ngày 15 tháng 8, trời trong.

Hôm nay là tết trung thu, thời gian qua thật nhanh, trung thu năm trước hẳn là ngày có ý nghĩa nhất với tỷ tỷ, đó là ngày nàng cùng Ly Huyễn bất ngờ gặp gỡ lần đầu tiên, một lần kinh tâm động phách khiến họ ràng buộc đời nhau, hiện tại ngẫm lại lòng ta vẫn còn thấy sợ hãi.

Trung thu năm nay cũng là ngày chấn động nhất với ta, bởi vì ta đang ở phòng mình thì bị một hồng* y nam tử bắt cóc.

< màu đỏ >

Trong cung vẫn đang cử hành yến tiệc long trọng mừng trung thu, phụ thân, đại nương cùng Trường Đình vào cung dự tiệc, tỷ tỷ đã sớm trang điểm xinh đẹp cùng Ly Huyễn đi xem hoa đăng. Đương nhiên bọn họ có mời ta cùng đi nhưng nhìn đến hai người tình chàng ý thϊếp, ta tình nguyện một mình ở phòng đọc sách còn hơn, dù trong lòng vẫn nhè nhẹ đau.

Khi ta đang xem đến cuộc chiến lấy ít thắng nhiều nổi danh trong lịch sử thì một bóng người màu đỏ hiện ra trước mắt.

Một hồng y nhân khó phân biệt được là nam hay nữ đứng ở cửa, xét riêng từng nét thì ngũ quan của người này không có gì đặc biệt, nhưng tổ hợp cùng nhau cũng đủ khiến người ta động tâm, nếu dáng người hắn không cao gầy và ở cổ không có yết hầu, chắc ta sẽ khẳng định rằng đấy là nữ nhân.

"Ngươi chính là Diệp Ảnh?" Hắn đứng tựa vào cạnh cửa, hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt hẹp dài khẽ chớp, y phục đỏ nổi bật trong bóng đêm.

"Diệp Ảnh là ta." Hai năm nay vì che giấu thân phận, cho dù ở nhà ta cũng giả nam trang. Theo lý, một nam nhân xa lạ xuất hiện ở khuê phòng của mình, ta hẳn là thất kinh mới đúng, nhưng khi nhìn đến hắn, ta lại trấn định tự nhiên, giống như biết chắc hắn sẽ không thương tổn ta.

Đúng vậy, hắn không có gây tổn hại gì, chẳng qua bắt cóc ta đi mà thôi.

"Bộ dạng quả thực không tệ, có điều còn hơi non nớt. Khẩu vị của nàng thật là ngày càng nặng a, vị thành niên cũng có hứng thú." Hắn nhẹ giọng than phiền hai câu rồi lập tức điểm huyệt đạo ta, mắt ta bị chắn bởi một mảnh vải đen. Ta vất vả luyện võ công hai năm mà lại không chịu nổi một chiêu của hắn.

Hồng y nam tử vác ta lên vai, ta cảm giác được tiếng gió gào thét bên tai, dường như là đang phi thân bay trên cao, khi nào ta mới có thể luyện thành khinh công cao siêu như vầy. Ta thật sự quá mức bội phục dũng khí của mình, bị tặc nhân bắt đi giữa không trung, không những không khϊếp đảm kinh hồn, mà còn có tâm tình hâm mộ khinh công của hắn.

Hắn thô bạo ném ta xuống giường khiến ta bắt đầu khẩn trương, mặt ta áp vào lớp vải gấm mềm mại, một hương thơm quen thuộc truyền đến làm cho ta vô cùng an tâm, ta gần như đã đoán được đây là nơi nào.

"Ta đi đây, ngươi cứ chậm rãi hưởng dụng." Hồng y nam nhân lên tiếng nói.

"Giải huyệt đạo đi, thủ pháp điểm huyệt bí truyền của Hoa gia không ai giải được đâu." Thanh âm trưởng công chúa êm ái trầm bổng vang lên, tim ta lại có chút nhảy nhót.

Huyệt đạo ta rất nhanh được giải khai, khi ta ngồi dậy mở ra miếng vải đen, quả nhiên nhìn thấy dung nhan điên đảo chúng sinh của công chúa điện hạ, mà nơi ta vừa nằm đúng là chiếc giường lớn hoa lệ của nàng, hồng y nam nhân đã không thấy bóng dáng, tẩm điện công chúa giờ chỉ còn lại nàng và ta, đây rốt cuộc là tình huống gì??

"Đã lâu không gặp, bộ dạng Diệp công tử càng lúc càng khiến người ta thèm muốn khát khao a". Giọng điệu cợt nhã cùng với ánh mắt quyến rũ của nàng lần nữa làm ta tưởng mình đang ở trong mơ, nàng mặc phục trang màu đỏ hải đường yêu kiều xinh đẹp, nàng chỉ đơn giản ngồi dựa vào ghế lại có thể toát ra phong tình vạn chủng*.

<*~~phong thái/khí chất quyến rũ vạn lần>

"Công chúa điện hạ thật biết nói đùa, vừa mới tháng trước Hi Ảnh còn diện kiến công chúa ở khu vực gần chất tử điện". Ta nhắc nhở nàng, ta xác thực đã cố hết sức đi câu dẫn thái tử Yến quốc.

"Xem ra ta thật sự đã coi thường mị lực của Hi Ảnh, không chỉ có thái tử Yến quốc nhanh chóng bị thần phục mà ngay cả thái tử cũng bị ngươi làm cho say mê thần hồn điên đảo." Công chúa đứng dậy chậm rãi hướng về phía ta, một luồng hương hoa nhài thơm ngát lan tỏa, tim ta đột nhiên tăng tốc không cách nào điều khiển được.

"Công chúa lúc này hẳn là tham gia yến tiệc trung thu ở hoàng cung mới phải, sao lại nhàn hạ thoải mái đem Hi Ảnh đến đây?" Ta không đáp trả nàng, nhìn thẳng vào con ngươi đen láy ấy, không biết vì sao trong lòng ta nổi lên chút hờn dỗi, quý phủ của nàng nhiều mỹ thiếu niên như vậy, cần gì phải bắt ta đến, huống hồ ta cũng không phải nam tử.

"Thịnh yến trong cung làm sao thú vị như Hi Ảnh, nếu Hi Ảnh oán giận bản cung vì đã dùng phương thức quá mức thô lỗ để mời ngươi đến đây, vậy thì lần sau bản cung nhất định tự mình đến phủ Trấn Viễn hầu mời ngươi được chứ?" Khoé miệng công chúa khẽ nhếch lên, lúm đồng tiền ở má trái rất xinh xắn, ánh mắt nàng đầy vẻ tinh nghịch trêu chọc làm ta không thoải mái, ta cảm thấy mình chỉ là thú cưng trong mắt nàng, buồn chán liền đem ta ra đùa giỡn.

"Hi Ảnh bất quá chỉ là thường dân, nào dám làm phiền trưởng công chúa điện hạ, nếu công chúa không có chuyện gì, vậy Hi Ảnh cáo lui." Ta đứng dậy hành lễ với nàng, chuẩn bị rời đi, một khắc kia bất chợt ta không còn thấy sợ nàng, cho dù là công chúa lá ngọc cành vàng cũng không thể tùy ý đùa cợt người khác, ta không phải diện thủ trong phủ nàng, không có nghĩa vụ lấy lòng nàng. Hiển nhiên ta đã quên, công chúa nắm bắt nhược điểm của ta trong lòng bàn tay, nàng có thể tùy thời chơi đùa ta đến chết.

<*em Diệp bị ghen còn không biết *^*>

"Tiểu Miêu <mèo con> thật đúng là sinh khí, xem ra Hoa Tiệm Phi không biết thương hoa tiếc ngọc a, bản cung nhất định trách phạt tên ngốc đó, cho ngươi hết giận được không?" Công chúa giữ chặt tay ngăn không cho ta rời đi, tay nàng thực mềm mại mát lạnh, làm tim ta không khỏi rung động một trận. Tiểu Miêu? Ngươi quả nhiên xem ta là thú cưng, công chúa hoàn toàn không ý thức đến sai lầm của mình, còn trốn tránh đổ trách nhiệm lên "Phương tiện vận chuyển"... Thôi được, xét thấy nàng đường đường là trưởng công chúa điện hạ lại ôn nhu giải thích với ta, ta tạm thời tha thứ nàng.

"Hi Ảnh không dám, nhưng không biết công chúa gọi Hi Ảnh đến có chuyện gì quan trọng?" Ta hoà hoãn ngữ khí, dưới ngọn đèn mờ nhạt, khuôn mặt công chúa tản mát ra thứ ánh sáng khiến ta không dám nhìn thẳng.

"Tết trung thu mà ngươi lại ở trong phủ một mình, bản cung thương ngươi buồn tẻ cô đơn nên cố ý mời ngươi đến ngắm trăng, Tiểu Miêu ngươi còn không tạ ơn?" Công chúa buông tay ta ra, dáng vẻ vạn phần ung dung ngồi xuống ghế. Được rồi, ta thừa nhận, cho tới bây giờ ta đều theo không kịp tư duy của công chúa, ta đang yên lành đọc sách ở khuê phòng, kết quả vô cớ bị tặc nhân bắt cóc, bị thô lỗ ném lên giường, hiện tại còn muốn ta xúc động đến rơi nước mắt cảm tạ ân đức công chúa?

"Hi Ảnh tạ ơn công chúa đã quan tâm, thì ra ở tẩm điện công chúa còn có thể ngắm trăng, thợ xây quả nhiên có suy nghĩ độc đáo, thiết kế thật mới lạ, Hi Ảnh được mở mang kiến thức rồi". Ta bình tĩnh nói, nhìn thẳng con ngươi sáng ngời của công chúa, sao lại có người vừa mang khí chất cao quý đồng thời cũng rất yêu mị* thế kia?

<*cuốn hút | quyến rũ | cám dỗ>

"Ha ha, Tiểu Miêu đúng là khéo ăn khéo nói, biểu cảm của ngươi thật đáng yêu, khó trách Vũ Văn Liệt và thái tử đều mê luyến ngươi, ngay cả bản cung nhìn đến cũng có chút không thể kiềm chế, về sau ngươi khẳng định là họa thủy nghìn năm." Công chúa híp mắt nhìn ta, ngoài vẻ trêu cười còn có điểm như là đang thưởng thức. Họa thủy nghìn năm? Này rõ ràng là nói nàng mới đúng, thế nào lại đặt lên đầu ta.

"Công chúa lại đùa rồi, Hi Ảnh mang thân phận nam tử, Vũ Văn đại ca cùng thái tử điện hạ đều xem Hi Ảnh là bằng hữu mà thôi. Nói đến diện mạo, Hi Ảnh cho rằng hồng y nam tử vừa rồi mới là vẻ đẹp vượt trội, ánh mắt công chúa tốt lắm." Ta nghiễm nhiên xem cái tên Hoa Tiệm Phi kia là diện thủ của công chúa, ta tò mò những gã diện thủ khác có bộ dạng thế nào, cũng đẹp đến mức khó phân biệt nam nữ hay sao?

"Bộ dạng Hoa Tiệm Phi cũng không tệ. Tiểu Miêu thích a? Đáng tiếc bản cung chỉ có quyền sai khiến hắn ba năm chứ không thể làm chủ đem hắn ban cho ngươi, ngươi còn quá nhỏ không khống chế hắn được". Công chúa đăm chiêu nói, suy nghĩ của nàng luôn khác người thường, ta nói qua mình thích Hoa Tiệm Phi lúc nào chứ, ta là đang khen ánh mắt nàng thật cao, chọn diện thủ không những dáng vẻ đẹp mà võ công còn lợi hại.

"Hi Ảnh không thích diện thủ của công chúa". Ta nghĩ đến việc thái tử cùng công chúa vì chuyện diện thủ mà giằng co ở chất tử điện nên thốt ra, vừa xong liền hối hận.

"Tiểu Miêu cũng tin những chuyện bịa đặt vô căn cứ, thì ra bản cung trong lòng Tiểu Miêu lại hư hỏng đến mức như vậy?" Công chúa cười nhẹ như mây, con ngươi khẽ chớp động, nàng không phẫn nộ giống ta nghĩ, ngược lại có vẻ xem nhẹ lời đồn đãi. Một câu công chúa nói nháy mắt làm tim ta rộng mở, giống như có làn gió thổi tan những lo lắng dày đặc trong lòng nửa năm nay.

"Hi Ảnh biết sai, Hi Ảnh không nên tự ý suy đoán việc riêng của công chúa". Ta âm thầm vui mừng, khóe miệng bất giác mỉm cười.

"Xem ra Tiểu Miêu thực quan tâm đến chuyện riêng tư của bản cung, mỹ thiếu niên đều có mục đích sử dụng, không phải là diện thủ, điều này ta chỉ nói với Tiểu Miêu, ngươi hiểu trong lòng thì tốt rồi, không cần để ý tới lời người khác chê trách". Công chúa cầm lấy chén trà bên cạnh, chậm rãi nhấp một ngụm, sau đó nhẹ cười nhìn ta, tao nhã giống hệt bức hoạ lưu danh nghìn đời.

"Tạ công chúa điện hạ tín nhiệm, Hi Ảnh cảm kích trong lòng." Công chúa nói xong, ta cảm thấy cả người mình bay bổng, nàng để tâm đến ta nên mới giải thích với ta sao?

"Chuyện tiếp cận thái tử Yến quốc, ngươi làm tốt lắm, cứ tiếp tục. Về phần thái tử, hắn là thiếu niên lạnh lùng tàn nhẫn, ngươi tự giữ mình đi, không nên trêu chọc hắn." Thì ra trọng điểm đêm nay là đây, tâm lý công chúa điện hạ đúng là uốn lượn quanh co, ta vĩnh viễn cũng không biết tiếp theo nàng sẽ nói cái gì. "Cùng Tiểu Miêu nói chuyện phiếm thật sự rất vui, hiện tại không còn sớm, phỏng chừng Trấn Viễn hầu cũng sắp hồi phủ, ta kêu Hoa Tiệm Phi đưa ngươi trở về. Trung thu vui vẻ, Tiểu Miêu!" Đây là câu cuối cùng đêm nay nàng nói với ta, hai chữ Tiểu Miêu vô cùng êm đềm thân thiết đã mở ra một cánh cửa mới ở cõi lòng ta.

Đương nhiên ta vẫn bị Hoa Tiệm Phi khiêng trở về, may là lần này hắn không có điểm huyệt cũng không bịt mắt ta, ta có thể lẳng lặng thưởng thức vầng trăng giữa màn trời, chiếu sáng tầng mây đồng thời chiếu sáng tim ta, thì ra công chúa vẫn luôn cao quý thanh nhã.

Năm Vĩnh Võ thứ 23, ngày 10 tháng 12, trời râm.

Tháng ngày cứ thế trôi qua, nháy mắt đã đến cuối năm.

Một năm nay không có sóng to gió lớn gì mấy, nhưng ta lại coi như trưởng thành rất nhiều. Có những người dần dần rời xa khỏi cuộc sống của ta, ví như tỷ tỷ, ví như nhị hoàng tử. Có những người bắt đầu đến gần sinh mệnh của ta, ví như Vũ Văn đại ca, ví như thái tử điện hạ. Riêng có một người, là sự tồn tại độc đáo nhất trong lòng ta, thật lâu chúng ta cũng không gặp mặt mà mỗi lần gặp đều lưu lại ký ức không thể xoá nhoà, cho tới giờ ta đều đoán không ra nàng nghĩ gì, ngược lại nàng luôn có thể nắm chắc tâm tư ta, trong mắt nàng, ta biết mình chỉ như một con mèo dịu ngoan đáng yêu, một món đồ chơi thuộc riêng nàng.

Cùng nàng ở chung, đến tột cùng ta vẫn không thể khống chế tim mình đập loạn, vừa chờ mong lại sợ hãi.

Chờ mong vẻ mặt đầy ý cười của nàng, vì trong đôi mắt sáng ấy ta có thể nhìn ra một tia cô đơn. Cao quý như công chúa điện hạ cũng có lúc nhấm nháp qua tư vị tịch mịch sao?

Sợ hãi mình hãm sâu trong má lúm đồng tiền kia không thể tự thoát ra được, nhưng cứ phải duy trì khoảng cách, không dám đi quá xa, sợ rằng không cảm thụ đến hơi thở của nàng nữa.

Ta không biết đây là dạng tình cảm gì, nó không giống với tình yêu dành cho tỷ tỷ, nhìn thấy tỷ tỷ cùng Ly Huyễn ở chung, ta sẽ đau lòng, sẽ khổ sở, thậm chí sẽ tuyệt vọng, cuộc sống của ta dường như bởi vì tỷ tỷ rời xa mà mất đi những sắc thái sặc sỡ.

Mà nàng, ta thấy mình giống như không tôn trọng nàng nếu có tình cảm với nàng, nàng tựa như nữ thần, ta chỉ có thể quỳ bái ở một bên rất xa, cảm thụ ánh sáng rực rỡ toát ra từ nàng, chỉ cần một tia nhỏ nhoi cũng có thể làm ta bừng bừng nóng lên.

Có lẽ đây là cái gọi là sùng bái.

Năm sau ta sẽ mười bốn tuổi, ta không biết tương lai mình ở nơi nào, thật sự gả đến Yến quốc xa xôi sao? Ta đột nhiên có chút luyến tiếc, phụ thân, tỷ tỷ, nhị hoàng tử, còn có công chúa điện hạ.

Không thể nghi ngờ là Vũ Văn đại ca cực kỳ tốt với ta, trong mắt hắn luôn mang theo ôn nhu cùng cưng chiều, dung túng hết thảy mọi chuyện ta làm, ủng hộ các quyết định của ta một cách vô điều kiện, cho dù là hành động bốc đồng đi nữa, so với huynh trưởng hắn còn thân thiết hơn, có đôi khi thậm chí ta hoài nghi hắn đã biết ta là nữ tử, biết cũng tốt, mục đích của ta không phải là để hắn lấy ta làm phi sao?

Thái tử điện hạ lại là một câu đố khác, lúc chúng ta ở chung luôn yên lặng lạ thường, ta cảm thấy thái tử như đang ẩn nhẫn điều gì đó, đa số thời điểm, ánh mắt hắn cất giấu rất nhiều tâm tư, hệt như tỷ tỷ hắn, ta cũng không thể nào đoán được điều hắn nghĩ. Sự tồn tại của thái tử mang cảm giác rất mạnh mẽ, chỉ cần hắn xuất hiện ở gần, ta đều biết được. Việc này thật rất quái dị, chẳng lẽ bởi vì khí tức u ám của thái tử quá mức mãnh liệt?

Đều là thái tử nhưng hai người lại chênh lệch nhau một trời một vực.

Một người nhuệ khí sáng ngời, giống như ánh nắng tháng bảy, nóng bỏng chói mắt, thân cận quá mức sẽ tổn thương chính mình.

Một người cao ngạo lạnh lẽo, giống như minh châu giữa khối băng lạnh ngàn năm, toả sáng không thể động vào, chạm đến sẽ rét lạnh thấu xương.

---------------------------

Có bạn nào vào team của trưởng công chúa không T^T