Chương 38

"Bản thái tử sợ ngươi sao, người đâu, bắt tên loạn thần tặc tử Hiên Viên Sóc Phong này lại cho ta." Hiên Viên Văn Trì vừa lui về phía sau vừa kêu to.

Hiên Viên Sóc Phong đứng trước mặt, cười lạnh nhìn hắn, lúc này toàn bộ đại điện cực kỳ im lặng, binh tướng cũng không như hắn mong muốn là cầm kiếm chỉa vào Nam Lăng Vương, Hiên Viên Văn Trì dường như chỉ có thể nghe thấy tiếng tim hắn đập trong l*иg ngực, mỗi một tiếng thình thịch kéo theo cuồn cuộn gió thốc.

"Các ngươi không nghe thấy mệnh lệnh của bản thái tử a? Gϊếŧ hắn, gϊếŧ Hiên Viên Sóc Phong." Hiên Viên Văn Trì nhăn mặt nhíu mày quát lớn, hắn đã nhận ra tình thế không ổn, không ngừng thối lui về sau, cách hàng ghế sứ giả Chiêu quốc ngày càng gần.

"Súc sinh, lúc này mà ngươi còn chấp mê bất ngộ*." Hiên Viên Sóc Dương tuyệt vọng nhìn nhi tử độc nhất của mình, mong mỏi Hiên Viên Sóc Phong nể huyết mạch tình thân mà buông tha Văn Trì.

<*~u mê không tỉnh ngộ>

"Văn Trì, buông kiếm, bổn vương sẽ tha mạng cho ngươi." Hiên Viên Sóc Phong đưa tay ra hiệu, toàn bộ binh lính Hiên Viên Văn Trì mang đến đều rút kiếm hướng về hắn, kiếm khí lạnh băng lan khắp đại điện, tình thế nháy mắt nghịch chuyển, mọi người không khỏi rùng mình.

"Các ngươi, các ngươi, ha ha, ha ha....." Hiên Viên Văn Trì bừng tỉnh, ngửa mặt lên trời cười điên dại, nhất thời đủ loại cảm xúc hiện trên mặt hắn, bi thống, tuyệt vọng, hối hận, kinh ngạc, "Ngươi sẽ tha cho ta? Hết thảy đều là âm mưu của ngươi, là ngươi bày ra hết thảy, ta sẽ không để ngươi thực hiện được." Hiên Viên Văn Trì thình lình phi thân ra sau Tiêu Tử Vận.

Ai cũng không dự đoán được Hiên Viên Văn Trì bất ngờ uy hϊếp Tiêu Tử Vận, binh tướng xung quanh căn bản không kịp ra tay chặn lại, mắt thấy Tiêu Tử Vận sắp bị tóm lấy, bằng tốc độ nhanh như chớp, Diệp Hi Ảnh đột nhiên đẩy Tiêu Tử Vận về sau, dùng thân ngăn cản thế công của Hiên Viên Văn Trì.

Võ công Hiên Viên Văn Trì không cao, tuy nhiên cũng là nam tử trưởng thành có võ học căn bản, một chưởng liền đẩy nàng ra, tiếp tục phóng tới trước muốn chộp lấy Tiêu Tử Vận, ngay lúc bọn họ giằng co, binh lính tranh thủ đồng loạt tấn công hắn.

Sắc mặt Hiên Viên Văn Trì dữ tợn, hắn tàn ác nhìn Diệp Hi Ảnh, nghiêng thân tránh đi đòn công kích của binh lính, dưới tình thế cấp bách đành phải bắt người đứng gần hắn nhất đó là Diệp Hi Ảnh, nàng không có vũ khí lấy tay không ra đánh, lại bị Hiên Viên Văn Trì đảo ngược khống chế mệnh môn* của nàng, hắn kéo nàng ra chắn trước người, trường kiếm đặt trên cổ Diệp Hi Ảnh: "Ai cũng không được qua đây, tiến thêm một bước ta sẽ gϊếŧ hắn."

<*Mệnh môn là quả thận bên phải ~ chỗ ràng buộc nguyên khí.

Ngoài ra còn có các nghĩa sau:

- Mệnh môn là trung điểm giữa thận trái và thận phải.

- Mệnh môn là hai mắt ~ Thái Dương gốc ở Chí Âm và liên kết ở mệnh môn.

- Theo kinh điển Đạo giáo, cụ thể là Huỳnh Đình Kinh, mệnh môn (hoặc sinh môn) được đề cập trong Nội Cảnh với ý nghĩa là rốn.

- Theo phép xem tướng mặt, mệnh môn là hai lỗ tai.>

"Nếu ngươi dám động đến một sợi tóc của hắn, ta nhất định khiến ngươi chết không có chỗ chôn." Tiêu Tử Vận căm giận nhìn Hiên Viên Văn Trì, tính đưa tay ngăn trở.

"Văn Trì a Văn Trì, ngươi hành sự chưa bao giờ dùng đầu óc, ngươi nghĩ lấy một tuỳ tùng nho nhỏ từ sứ thần Chiêu quốc có thể uy hϊếp Hiên Viên Sóc Phong ta sao?" Hiên Viên Sóc Phong tiến lên, che trước Tiêu Tử Vận, dùng ánh mắt ý bảo nàng không được nói nữa.

"Hiên Viên Sóc Phong! Tất cả đều là cái bẫy do ngươi thiết kế, chờ ta nhảy vào tròng để ngươi diệt cỏ tận gốc, việc đến nước này, thắng làm vua thua làm giặc, ngươi đã thắng, bản thái tử không hề nghĩ mình sẽ sống sót rời khỏi điện Côn Luân, có chết ta cũng phải kéo theo một cái đệm lưng <kẻ chịu tội thay/chết chung>, công chúa, ngươi đừng trách ta, món nợ này do Hiên Viên Sóc Phong mà ra, các vị sứ thần Yến quốc, Chiêu quốc, Việt quốc, các ngươi đều nghe cho rõ đây, Hiên Viên Sóc Phong, kẻ này nham hiểm tàn độc, lòng lang dạ sói, thứ hắn muốn không chỉ là giang sơn Hậu Sở mà là mưu đồ cả thiên hạ......" Hiên Viên Văn Trì nghĩ mình chết chắc, lớn tiếng nói.

"Hiên Viên Văn Trì, ngươi tự làm ngươi mất mặt còn chưa đủ hay sao?" Hiên Viên Sóc Phong quát to, ngăn không cho hắn nói thêm gì nữa, hắn không nghĩ tới Hiên Viên Văn Trì sẽ nói ra những lời này.

"Ha ha, ha ha, bản thái tử sợ cái gì, mười tám năm sau vẫn là hảo hán, giang sơn này ngươi ngồi không yên đâu." Thanh kiếm trên tay phải Hiên Viên Văn Trì kề sát cổ Diệp Hi Ảnh, cắt một đường thật sâu, máu tươi theo trường kiếm trào ra ngoài, nhuốm đỏ áo trắng của nàng, hết sức bắt mắt.

Diệp Hi Ảnh cảm thấy một trận lạnh lẽo trên cổ, tiếp theo đau rát, chẳng lẽ hôm nay chính là ngày nàng tận mạng sao? Nhìn thấy cánh môi run rẩy, ánh mắt lo lắng cùng đôi bàn tay siết chặt thành quyền của Tiêu Tử Vận, lòng nàng bỗng chốc an ổn, công chúa, sau khi ta chết, ngươi sẽ khóc vì ta chứ? Đường đến suối vàng có nước mắt của ngươi làm bạn, ta sẽ không cô độc phải không...Giờ khắc hiểm nguy, nàng lại mỉm cười nhìn Tiêu Tử Vận, đôi mắt chất chứa sự quyến luyến, không hối tiếc.

"Dừng tay, chỉ cần ngươi buông tha hắn, ta Tiêu Tử Vận đảm bảo mạng sống của ngươi." Vết máu trên cổ Tiểu Miêu giống hệt mũi đao nhọn hung hăng đâm vào tim Tiêu Tử Vận, toàn thân phát run cơ hồ không thở nổi, sợ hãi cứ thế nảy lên, ý cười trên mặt Tiểu Miêu như thể đang nói với nàng lời cáo biệt cuối cùng.

"Ta dựa vào cái gì tin ngươi?" Lời Tiêu Tử Vận nói làm Hiên Viên Văn Trì dấy lên tia hy vọng, có công chúa Chiêu quốc đảm bảo, Hiên Viên Sóc Phong chắc chắn không dám động tới hắn, thanh kiếm cách xa Diệp Hi Ảnh chút ít.

"Bằng ba chữ Tiêu Tử Vận còn chưa đủ phân lượng sao?" Tiêu Tử Vận lạnh lùng nói, mới đầu nàng thờ ơ lạnh nhạt vì nàng đã sớm nhìn ra thế cuộc này là Hiên Viên Sóc Phong xếp đặt để có thể diệt cỏ tận gốc một cách đường hoàng, Hiên Viên Văn Trì chỉ là bao cỏ nhưng dù sao cũng từng là thái tử, sự tồn tại của hắn là khối u độc hại đối với Hiên Viên Sóc Phong, mà kẻ địch của Hiên Viên Sóc Phong chính là đồng minh của Tiêu Tử Vận, nàng vốn dự định đến thời khắc mấu chốt sẽ cứu hắn một phen, không nghĩ tới tình hình lại phát triển thành ra như vầy, lưỡi kiếm sáng loáng đặt trên cổ Tiểu Miêu khiến nàng kinh hồn khϊếp đảm, Hiên Viên Văn Trì, không nên ép ta gϊếŧ ngươi!

"Công chúa, an tâm chớ nóng nảy, Sóc Phong lấy tánh mạng cam đoan nhất định cứu Diệp Ảnh." Hiên Viên Sóc Phong nhỏ giọng nói với Tiêu Tử Vận. Tình thế hiện giờ không phải là điều hắn muốn nhìn đến, không lẽ vở diễn hôm nay toi công rồi sao?!

"Các ngươi căn bản chính là cá mè một lứa, cho ta là tên ngốc a? Thả hắn thì ta làm gì còn đường sống?" Hiên Viên Văn Trì nhìn thấy động tác thân mật giữa Hiên Viên Sóc Phong và Tiêu Tử Vận, thanh kiếm đã dần rời xa cổ Diệp Hi Ảnh lại kéo tới gần, cứa thêm một vết thương mới sâu hơn cái cũ, máu đỏ tức khắc trào ra, nhỏ giọt xuống sàn đá cẩm thạch trắng, trông rất ghê người.

"Hiên Viên Văn Trì, một lời nói của Tiêu Tử Vận ta đáng giá ngàn vàng, chỉ cần ngươi thả nàng, ta quả quyết ngươi cả đời bình yên, có mọi người nơi đây làm chứng, nếu ta không làm được thì bị sét đánh chết!" Tiêu Tử Vận quát lớn, sắc mặt Tiểu Miêu từ từ tái nhợt làm nàng không chịu nổi nữa, y như vừa có một tia sấm sét giáng xuống chia năm xẻ bảy con tim nàng.

Cảm xúc yêu thương nóng rực bao lấy Diệp Hi Ảnh, nguyên lai công chúa đúng là có để ý tới nàng, vậy thì chết cũng đáng, nước mắt lưng tròng nhưng không rơi xuống. Nàng chỉ có chút tiếc nuối, thẳng đến cuối cùng, chắc hẳn công chúa cũng không biết tâm ý của nàng.

"Hơn nữa còn có ta Hạ Lan Cuồng, chỉ cần ngươi buông tha hắn, ta sẽ bảo vệ ngươi chu toàn." Hạ Lan Cuồng đi ra từ trong đám người, một thân áo trắng như tuyết, cả người như toả ra thứ ánh sáng khiến người ta không mở được mắt. Nàng chậm rãi đi về phía Hiên Viên Văn Trì, "Buông kiếm, giao nàng cho ta, về sau Hạ Lan thế gia chính là hậu thuẫn của ngươi, không ai dám động đến ngươi cả". Thanh âm nàng êm ái du dương tựa ma thuật mê hoặc lòng người, ánh mắt Hiên Viên Văn Trì không còn cứng rắn, tay cầm kiếm nhè nhẹ run lên.

"Ngươi nói thật không?" Hiên Viên Văn Trì khàn khàn mở miệng, hắn nghĩ mình kiểu gì cũng chết, nay có hy vọng sống sót thật ngoài mong đợi.

"Đương nhiên, có công chúa Chiêu quốc cùng Hạ Lan thế gia che chở, trên đời này không ai dám động đến ngươi, ngươi là người thông minh, ngươi nên biết, buông kiếm mới là đường sống duy nhất của ngươi." Hạ Lan Cuồng ôn hoà nói khiến lòng Hiên Viên Văn Trì từ từ yên ổn, rốt cuộc hắn cũng thả tay xuống, buông Diệp Hi Ảnh ra.

Diệp Hi Ảnh mất nhiều máu, miệng vết thương trên cổ rát buốt, không có Hiên Viên Văn Trì chống đỡ liền ngã về trước, đổ vào một cái ôm ấm áp, mùi hoa sơn chi quẩn quanh nàng, điều cuối cùng nàng thấy là đôi mắt sâu thẳm xanh biếc, tràn ngập đau lòng, thương tiếc áy náy.

"Mau truyền thái y, lập tức kêu thái y đem thuốc trị thương tốt nhất trong hoàng cung mang đến đây." Hạ Lan Cuồng ôm Diệp Hi Ảnh, hô to với Hiên Viên Sóc Phong.

"Mang thị vệ Hạ Lan về hậu cung, truyền thái y." Hiên Viên Sóc Phong đè nén tức giận phân phó Lôi Chí ở phía sau, tỉ mỉ bày ra mưu kế lại bị một tên luyến đồng khiến cho thất bại trong gang tấc, Diệp Ảnh, rốt cuộc ngươi là người phương nào mà Tiêu Tử Vận và Tiểu Cuồng đều khẩn trương đến thế?!

Hiên Viên Văn Trì đầu hàng, trò khôi hài cuối cùng khép lại, sứ giả các nước và bá quan đều nhanh chóng lui xuống, Hiên Viên Văn Trì tạm thời bị giam giữ, có Tiêu Tử Vận và Hạ Lan Cuồng đứng ra cam đoan thì không cần phải lo đến tính mạng của hắn, điều này làm Hiên Viên Sóc Dương thở ra một hơi nhẹ nhõm.

"Hạ Lan cô nương có ân cứu mạng Tiểu Ảnh, bản cung vô cùng cảm kích." Tiêu Tử Vận nói với Hạ Lan Cuồng. Lúc này thái y đang ở trong phòng chữa thương cho Diệp Hi Ảnh, hai người đứng chờ bên ngoài.

"Công chúa quá khách khí, ta là tiểu di Ảnh nhi, mẫu thân Ảnh nhi là tỷ tỷ ruột của ta". Hạ Lan Cuồng nhẹ giọng nói, hành vi trân trọng Ảnh nhi của Tiêu Tử Vận lúc nãy nàng đều thấy hết, Tiêu Tử Vận sốt ruột lo lắng vì Ảnh nhi, làm nàng tăng thêm vài phần thiện cảm với Tiêu Tử Vận, nên mới nói ra sự thật.

"Ta từng nghe Tiểu Ảnh đề cập qua mẫu thân nàng là người Việt quốc, không nghĩ tới thân thế hiển hách đến vậy." Xem bộ dáng Tiểu Ảnh, có lẽ nàng cũng không biết thân thế mẫu thân mình, đây là vì sao?

"Gia tỷ không được yêu thương, nàng đào hôn đến Chiêu quốc, cách đây không lâu ta mới biết tung tích gia tỷ, ai ngờ tìm đến phủ Trấn Viễn hầu thì hay tin gia tỷ đã qua đời, Ảnh nhi là hài tử mệnh khổ, ta thật cảm tạ công chúa đã che chở nàng." Hạ Lan Cuồng nhắc tới tỷ tỷ, con ngươi xanh ngấn lệ, long lanh như bảo thạch.

"Bản cung hổ thẹn, chuyến này xuất hành luôn khiến Tiểu Ảnh rơi vào hiểm cảnh, nếu không phải Hạ Lan cô nương hai lần tương trợ, sợ là Tiểu Ảnh...." Nói tới đây Tiêu Tử Vận thật khó chịu trong lòng, thanh âm có hơi nghẹn ngào, lần đầu tiên mèo con xém chút bị Phó Chi Hoán vũ nhục, mình đã không thể giúp nàng trút giận còn phải làm như không có việc gì xảy ra, lần thứ hai bị Hiên Viên Sóc Phong phái người bắt đi, nếu không phải Hạ Lan Cuồng ứng cứu kịp thời không biết sẽ chịu khổ nạn gì, lần này lại vì cứu mình mà bị Hiên Viên Văn Trì gây tổn thương, suýt nữa hồn lìa khỏi điện Côn Luân....Nàng nhớ đến ánh mắt Tiểu Miêu khi ấy, không có một tia trách cứ ngược lại nồng đậm tình cảm quyến luyến, lòng nàng nảy lên vạn loại cảm xúc, có khổ đau, có chua xót, cảm động hoà cùng ấm áp, đáy lòng như nở ra đoá hoa sáng lạn, trên cánh hoa có khắc tên Diệp Hi Ảnh. Chẳng qua nàng vẫn không tự biết, tình thương dành cho Tiểu Miêu đã chậm rãi thăng hoa, xâm nhập xương tuỷ, xâm nhập linh hồn, vĩnh viễn không mất đi.

"Công chúa không nên tự trách, Ảnh nhi là người có phúc, không phải đều biến nguy thành an sao? Ta thân là thị vệ bên người công chúa Kiêu Dương, không thể ở Tây Kinh quá lâu, Ảnh nhi giao cho công chúa chiếu cố, chúng ta gặp sau ở Trường An." Hạ Lan Cuồng liếc nhìn Tiêu Tử Vận một cái đầy thâm ý rồi chắp tay cáo từ.

"Ngươi không đợi Tiểu Ảnh tỉnh lại a?" Tiêu Tử Vận hỏi.

"Ta vừa mới xem qua thương thế của nàng, tuy chảy nhiều máu nhưng không tổn thương huyết mạch quan trọng, tu dưỡng vài ngày sẽ ổn thôi, chỉ là miệng vết thương khá sâu, cần dùng chút dược liệu quý báu mới không để lại sẹo, dù sao cũng là thiếu nữ chưa xuất giá, chuyện ấy phải nhờ công chúa rồi." Hạ Lan Cuồng nhắc nhở, về sau nàng sẽ sống tại Trường An, quan hệ tốt đẹp với Tiêu Tử Vận mới không làm Ảnh nhi khó xử, nàng nhận thấy Diệp Hi Ảnh có cảm tình sâu nặng với Tiêu Tử Vận, chẳng qua thời điểm này nàng nghĩ rằng loại tình cảm đó đơn thuần là tình thân, tình bằng hữu.

"Bản cung sẽ xử lý thật tốt, Hạ Lan cô nương thuận buồm xuôi gió, chờ trở về Trường An, bản cung sẽ mở tiệc chiêu đãi ngươi và công chúa Kiêu Dương." Ánh nắng lấp lánh chiếu lên người Hạ Lan Cuồng, khuôn mặt cùng dáng người thon dài đều toát lên vẻ quý tộc. Tiêu Tử Vận âm thầm tán thưởng, di truyền của Hạ Lan gia đúng là quá tốt, Tiểu Miêu sáng láng xinh đẹp, Hạ Lan Cuồng anh tú phi phàm.