Chương 39

Khi Diệp Hi Ảnh tỉnh lại đã là đêm khuya, nàng nhận ra mình đang nằm trên giường ở dịch trạm, miệng vết thương trên cổ được băng bó rất cẩn thận mà vẫn cảm giác đau rát, miệng khô lưỡi khô, đầu óc choáng váng.

Trước giường có dáng người ngồi thướt tha, nàng kinh hỉ giương mắt nhìn nhưng lập tức ảm đạm, không phải công chúa.

"Diệp công tử, ngươi tỉnh rồi?!" Tri Kiều vui mừng nhìn Diệp Hi Ảnh, nhẹ nhàng đỡ nàng ngồi dậy.

"Ừ, ta muốn uống nước." Diệp Hi Ảnh khàn khàn mở miệng. Tri Kiều nhanh chóng rót một ly nước ấm đưa qua, nàng đã biết Diệp Hi Ảnh là nữ tử, phút chốc ấn tượng với Diệp Hi Ảnh tốt hơn hẳn, thì ra công chúa không có ham mê đặc biệt kia...Tri Kiều đâu biết rằng sở thích đích thực của công chúa nhà nàng còn muốn đáng sợ hơn so với nàng tưởng tượng.

"Công chúa đâu?" Thấm cổ họng xong, Diệp Hi Ảnh vội hỏi, trải qua sinh tử nàng có thể khẳng định công chúa còn quan trọng hơn cả sinh mệnh nàng, hiện tại nàng thật muốn gặp công chúa, muốn nghe công chúa cưng chiều gọi nàng là Tiểu Miêu.

"Công chúa cùng Phó tướng quân đến phủ Nam Lăng Vương, đi đã lâu, chắc cũng sắp trở về." Tri Kiều đáp.

"À, vậy Hoa đại ca đâu?" Diệp Hi Ảnh hơi mất mát, nàng nghĩ rằng sau khi tỉnh dậy, người đầu tiên mình nhìn đến hẳn là công chúa, tựa như lần trước bị thương ở bãi săn, vừa mở mắt liền thấy công chúa ngồi ở bên giường, giờ phút này hồi tưởng lại mới cảm nhận được khoảnh khắc đó hạnh phúc đến nhường nào.

"Cả ngày không nhìn thấy Hoa thiếu gia, không biết hắn đi đâu nữa." Tri Kiều nói, nhìn Diệp Hi Ảnh nhợt nhạt, nàng cũng có phần thương xót, Hi Ảnh cứu công chúa thì chính là ân nhân cứu mạng của nàng, về sau nhất định phải báo đáp Hi Ảnh thật tốt.

Diệp Hi Ảnh cực kỳ ủy khuất, đáy lòng khổ sở, bản thân nàng đi một vòng quỷ môn quan vậy mà không có người nào quan tâm, công chúa không ở đây, tiểu di không ở đây, ngay cả Hoa Tiệm Phi cũng không thấy bóng dáng đâu.

Lúc này Tiêu Tử Vận và Phó Nam Ca đang bàn chính sự cùng Hiên Viên Sóc Phong, còn Hoa Tiệm Phi lén lút trong thư phòng Hiên Viên Sóc Phong.

"Không biết công chúa suy nghĩ thế nào rồi?" Hiên Viên Sóc Phong nhấp một ngụm trà Phổ Nhị, ra vẻ tuỳ ý hỏi.

"Vương gia sẽ mau chóng kế thừa đế vị, mặc kệ thân phận bản cung cao quý đến đâu thì cũng không thay đổi được sự thật rằng mình đã xuất giá trở thành phụ nhân <phụ nữ đã có chồng>, nếu vương gia dự định lập bản cung làm hậu, sợ là các đại thần cùng dân chúng không đáp ứng, bản cung không muốn vương gia khó xử, cho nên thỉnh ngài cân nhắc!" Tiêu Tử Vận thản nhiên trả lời, hoàng hậu một quốc gia thì thân phận phải rất tôn quý, nàng chắc chắn bách quan Hậu Sở sẽ không đồng ý quốc quân lấy một nữ tử đã thành thân.

"Cảm tạ công chúa lo lắng, bất quá đây là chuyện Sóc Phong đã suy xét, công chúa phải tin tưởng năng lực của Sóc Phong, chỉ cần nàng gả cho ta, ngôi vị hoàng hậu nhất định thuộc về công chúa." Thanh âm Hiên Viên Sóc Phong trầm thấp.

"Vương gia quả thực tự tin, nhưng mà Vận nhi sẽ không gả cho ngài." Phó Nam Ca ở một bên lạnh lùng nói, nàng thật muốn tát một cái vào mồm Hiên Viên Sóc Phong, tên nam nhân này dựa vào cái gì dám yêu cầu Vận nhi gả cho hắn.

"Vương gia, bản cung không có lập trường tái hôn cùng ngài. Có lẽ hiện tại ngài không coi trọng trinh tiết và danh dự của một nữ nhân, nhưng điều đó không có nghĩa về sau ngài cũng không để tâm, bản cung không muốn gánh vác chuyện phiêu lưu như vậy, thỉnh vương gia quên đi đề nghị này. Kết minh có rất nhiều loại, cầu thân làm thông gia không phải là phương thức duy nhất, vương gia có thể đổi sang đề nghị khác." Tiêu Tử Vận uyển chuyển cự tuyệt, bây giờ thân phận của hắn là quốc quân Hậu Sở, không thể dùng ngữ khí quá cứng rắn mạnh mẽ để từ chối, tốt nhất lưu chút mặt mũi cho hắn.

"Xem ra Sóc Phong không thể tạo đủ niềm tin cho công chúa. Công chúa yên tâm, Sóc Phong tôn trọng quyết định của nàng, có điều Sóc Phong sẽ không từ bỏ việc cầu hôn. Thời gian chúng ta quen biết còn quá ngắn, Sóc Phong sẽ để công chúa từ từ suy nghĩ." Hiên Viên Sóc Phong nói rất chậm, mỗi một lời đều có khí phách, miệng nở nụ cười tự tin, ánh mắt bình tĩnh nhìn Tiêu Tử Vận, không chút che giấu khát vọng đối với nàng.

Phó Nam Ca không thể nào dễ dàng tha cho ánh mắt trắng trợn của Hiên Viên Sóc Phong, đang chuẩn bị mở miệng châm chọc, lại bị Tiêu Tử Vận đưa mắt ngăn cản, nàng đành phải ẩn nhẫn, vẻ mặt vô cùng u ám, chỗ tay ghế bị nàng nắm chặt đến mức lõm xuống.

"Bản cung thập phần cảm kích lòng yêu mến của vương gia, trên thế gian nữ tử tốt đẹp nhiều không kể xiết, vương gia lại là rồng giữa biển người, cần gì phải cố chấp với một người đã có phu quân, đêm nay bản cung hướng ngài chào từ biệt, hôm qua thu được truyền thư của phụ hoàng, triệu hồi bản cung về Trường An gấp, không thể tham dự chúc mừng lễ đăng cơ của vương gia, bản cung sẽ phái người trình lên lễ vật để tỏ tâm ý." Tiêu Tử Vận đứng lên tạm biệt, nàng tính thời gian có lẽ Hoa Tiệm Phi đã làm xong ổn thoả.

"Công chúa đi thong thả, thuận buồm xuôi gió, sáng mai Sóc Phong chắc chắn tự mình đến tiễn đưa!" Hiên Viên Sóc Phong là người thông minh, Tiêu Tử Vận đã nói vậy nên hắn không tiện tiếp tục giữ lại, dù sao còn nhiều thời gian, cuối cùng Tiêu Tử Vận cũng thuộc về hắn mà thôi.

"Vận nhi, tên Hiên Viên Sóc Phong này quá mức kiêu ngạo, ta sợ hắn sẽ dùng thế lực bức ép muội!" Phó Nam Ca ngồi cùng xe ngựa với Tiêu Tử Vận ra khỏi phủ Nam Lăng Vương, sắc mặt Phó Nam Ca ngưng trọng, Tiêu Tử Vận thì dửng dưng như không để ý, hiện tại nàng chỉ muốn mau trở về xem thương thế Tiểu Miêu, nhớ tới khuôn mặt mèo con tái nhợt trước khi nàng đi, lòng nàng liền nhức nhói không yên.

"Hắn vừa mới đăng cơ, đế vị còn chưa ổn, hôm nay Hiên Viên Văn Trì gây ồn ào cũng đủ phiền hắn một trận, tạm thời không có tinh lực quản đến ta đâu. Chúng ta thừa dịp này kéo Phó Chi Hoán xuống ngựa." Tiêu Tử Vận bình tĩnh trả lời, có Vô Song Thành ủng hộ, Hiên Viên Sóc Phong sẽ không uy hϊếp được nàng.

Lúc này trong xe ngựa thình lình xuất hiện một bóng đen, đó là Hoa Tiệm Phi, hắn vuốt lại mái tóc bị gió thổi loạn, lười nhác nói, "Thật vừa vặn thời gian, kịp lúc xe ngựa các ngươi vượt qua, trời lạnh thế này ta thật không muốn chạy về dịch trạm."

"Làm được đến đâu?" Tiêu Tử Vận cười nhẹ, hỏi.

"Sau khi phục chế tất cả thư tín, ta đã trả lại nguyên vị trí, dù hắn có hoả nhãn kim tinh cũng nhìn không ra dấu vết đã bị người động qua." Hoa Tiệm Phi tự tin nói. Nguyên lai ban ngày thừa dịp Hiên Viên Sóc Phong ở hoàng cung, Phó Nam Ca cùng Hoa Tiệm Phi đã ăn cắp thư từ tới lui giữa Phó Chi Hoán và Hiên Viên Sóc Phong, buổi tối chỉ là đem thư trả về chỗ cũ.

"Tốt lắm, Nam Ca, kế tiếp trông chờ vào ngươi rồi, miễn cho đêm dài lắm mộng, tối nay ngươi liền phi ngựa suốt đêm trở về đi, chúng ta gặp lại ở Vô Song Thành!" Tiêu Tử Vận mỉm cười nhìn Phó Nam Ca.

"Được, Vận nhi bảo trọng!" Hễ Tiêu Tử Vận tươi cười ôn nhu là Phó Nam Ca không thể cự tuyệt, thậm chí Tiêu Tử Vận kêu nàng lên núi đao xuống chảo dầu, nàng cũng không chút do dự, nàng nhìn thoáng qua Tiêu Tử Vận rồi phi thân nhảy khỏi xe ngựa.

"Cách biểu tỷ ngươi nhìn ngươi rất quái dị a." Phó Nam Ca đi rồi, Hoa Tiệm Phi mới thử hỏi. Hắn đã sớm phát giác ánh mắt Phó Nam Ca nhìn Tiêu Tử Vận thực không tầm thường, người cuồng ngạo như vậy làm gì có được ánh mắt dịu dàng thế kia, huống chi luôn nhìn về phía biểu muội của mình.

"Có lẽ nàng vẫn xem ta là hài tử đi, từ nhỏ nàng đã đối tốt với ta, chắc là thói quen thôi." Tiêu Tử Vận giải thích, tuy nàng cũng nhận ra chút gì đó không đúng, nhưng không có nghĩ nhiều, với tình cảm của bản thân mà nàng còn trì độn thì làm sao lại đi để ý đến vẻ khác thường của người khác.

"Có hài tử nào thân hình lồi lõm đầy đủ như ngươi a?" Hoa Tiệm Phi nhìn lướt qua Tiêu Tử Vận từ trên xuống dưới, mở miệng trêu chọc, ánh mắt gian tà.

"Hoa Tiệm Phi! Xe ngựa thoải mái này xem ra không thích hợp ngươi nhỉ, ngươi vẫn là tự chạy trở về đi!" Tiêu Tử Vận lạnh lùng nói, con ngươi đen láy hiện lên một tia sắc bén.

"Không biết hiện giờ tiểu ngốc đã tỉnh chưa? Thật sự là đứa nhỏ đáng thương, sau khi tỉnh dậy mà thấy chính mình cô đơn lẻ loi nằm trên giường không ai chăm sóc chắc sẽ rất thương tâm a!" Hoa Tiệm Phi biết Tiêu Tử Vận nổi giận, vội nói sang chuyện khác. Hoa Tiệm Phi vẫn chưa biết chân tướng, cứ nghĩ Diệp Ảnh là nam sủng của Tiêu Tử Vận.

Nghe Hoa Tiệm Phi nói, tim Tiêu Tử Vận lại như có mũi tên, mong chờ nhìn thấy Tiểu Miêu ngay lập tức.

"Nàng thế nào?" Khi Tiêu Tử Vận trở lại dịch trạm, Diệp Hi Ảnh đã ngủ.

"Vừa mới tỉnh một lần, uống thuốc vào thì lại ngủ." Tri Kiều nhỏ giọng đáp.

"Ừ, ngươi trước lui xuống sắp xếp hành trang đi, ta muốn ở một mình với nàng."

"Công chúa cũng sớm nghỉ ngơi." Tri Kiều nói xong liền xoay người lui ra, sáng sớm mai khởi hành, không biết thân thể Diệp Hi Ảnh có chịu nổi hay không.

Tri Kiều đi rồi, Tiêu Tử Vận lẳng lặng ngồi ở đầu giường, cầm bàn tay nhỏ bé mềm mại của Diệp Hi Ảnh.

Ở trong mộng Tiểu Miêu còn nhíu chặt mày, đôi môi luôn trơn bóng hiện giờ trở nên khô nhợt, Tiêu Tử Vận đau lòng dùng đầu ngón tay vuốt lên lông mày Diệp Hi Ảnh, chạm vào da thịt láng mịn khiến nàng không muốn rút tay về, như có ma chú thúc đẩy Tiêu Tử Vận dùng ngón tay tinh tế vẽ theo từng đường nét gương mặt Diệp Hi Ảnh, trống ngực dồn dập, bầu không khí lững lờ tình ý, làm cho Tiêu Tử Vận say mê tâm loạn.

"Công chúa!" Diệp Hi Ảnh chậm rãi mở mắt ra, thấy Tiêu Tử Vận ngồi ở đầu giường dịu dàng nhìn nàng, bàn tay ấm áp còn đặt trên mặt nàng, trái tim không khỏi rung động.

"Còn đau không?" Tiêu Tử Vận nhẹ hỏi, thu tay về.

"May mắn miệng vết thương không phải ở trên người công chúa." Diệp Hi Ảnh khẽ nói, nếu công chúa là người bị thương, nàng càng đau gấp vạn lần.

"Nha đầu ngốc, ta không đáng để ngươi làm như thế." Tiêu Tử Vận cảm động lên tiếng.

"Ta cảm thấy đáng giá." Diệp Hi Ảnh khẳng định, con ngươi sáng ngời lấp lánh.

"Bởi vì xảy ra sự việc buộc chúng ta phải khởi hành sáng sớm mai, ngươi vừa mới bị thương khả năng đi chung đường sẽ hơi vất vả, về sau ta đền bù lại cho ngươi được chứ?" Diệp Hi Ảnh đáp lời làm cho Tiêu Tử Vận có chút khó thở, như có đám lửa rất nóng thiêu đốt cơ thể, nàng chưa bao giờ có xúc cảm mãnh liệt đến vậy, nàng không biết có phải mình đã bị bệnh rồi hay không?!

"Được, ta không sợ vất vả." Chỉ cần có thể ở bên công chúa, Diệp Hi Ảnh thầm thêm vào một câu. Nàng cong môi mỉm cười, nếu có thể theo công chúa suốt đời thì thật tốt.

"Tiểu Miêu, Tiểu Miêu của ta, về sau chỉ làm Tiểu Miêu của ta, có được không?" Tiêu Tử Vận nhìn Diệp Hi Ảnh, nhu tình chộn rộn khắp cõi lòng, ánh mắt dừng trên khoé môi mềm, nàng vươn ngón trỏ tay phải vuốt ve bờ môi dưới của mèo con, đột nhiên xúc động muốn hôn lên nơi ấy.

Lời nói cùng động tác ái muội của Tiêu Tử Vận khiến Diệp Hi Ảnh muốn bùng nổ, hệt như có tiếng sấm rền vang trong đầu, nàng ngượng ngùng gật gật đầu, gò má tái nhợt nổi lên hai đoá mây đỏ hồng, vô cùng đáng yêu.