Chương 6

Bởi vì đây là ngày đầu Diệp Hi Ảnh đi thượng thư phòng học tập, buổi tối chờ Diệp Hi Ảnh trở về, Diệp Phụng Thiên đến viện Tiểu Trúc tường tận hỏi những chuyện phát sinh hôm nay, hắn rất vừa lòng về biểu hiện của Diệp Hi Ảnh, có điều trước khi đi thản nhiên nói với Diệp Hi Ảnh: "Ảnh nhi, tuy nhị hoàng tử trời sanh tính tình hiền hoà, nhưng dù sao cũng là nhi tử thiên tử, về sau đừng nên quá thân cận cùng hắn". Mặc dù Diệp Hi Ảnh không rõ vì sao phụ thân nói như vậy, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật gật đầu.

Sau khi Diệp Phụng Thiên đi rồi, Diệp Hi Nhiên đúng hẹn tới.

"Cùng các hoàng tử học tập rất mệt đúng không!" Nàng nhìn khuôn mặt mệt mỏi của muội muội có chút đau lòng.

"Ừ, thì ra hoàng tử phải học nhiều thứ đến thế, không chỉ văn võ song toàn còn bồi dưỡng tính cách, thậm chí liên quan tới kiến thức sách thuốc, y học". Diệp Hi Ảnh đương nhiên không biết, các hoàng tử tuy rằng thoạt nhìn cao quý nhưng ẩn giấu rất nhiều mặt, từ xưa đến nay vô số hoàng tử bị hạ độc ám hại.

"Nhi tử thiên tử đương nhiên không giống người bình thường chúng ta, bọn họ đều là thiên chi kiêu tử <~con cưng> , trách nhiệm gánh vác cũng rất lớn, phải vì phúc lợi giang sơn xã tắc Đại Chiêu, vì sự an khang của bá tánh dân chúng. Ảnh nhi đã có cơ hội theo chân bọn họ học hỏi, nhất định phải biết quý trọng, không phải nữ tử nào cũng được cơ hội này". Diệp Hi Nhiên vẫn cảm thấy muội muội không giống những nữ hài tử khác, từ nhỏ muội ấy đã không thích trang sức nữ nhi, lúc bốn tuổi biết chữ liền bắt đầu chạy về thư phòng của phụ thân, ngẩn ngơ ở đó cả ngày, xem các ghi chép lịch sử, tiểu sử nhân vật, thậm chí còn đọc lướt qua những trận pháp bài binh thâm ảo, kỳ môn độn giáp,..ngược lại coi nhẹ thi từ ca phú văn chương phong nhã.

"Dạ. Ảnh nhi sẽ cố gắng, còn ba tháng nữa là sinh nhật Ảnh nhi mười hai tuổi, tỷ tỷ tính đưa lễ vật sinh nhật gì cho Ảnh nhi a?" Diệp Hi Ảnh nhìn khuôn mặt ôn nhu của tỷ tỷ, chờ mong hỏi.

"Tỷ tỷ đương nhiên nhớ rõ sinh nhật Ảnh nhi. Ảnh nhi nghĩ muốn cái gì, tỷ tỷ sẽ đưa cái đó". Khuôn mặt Diệp Hi Nhiên được chiếu sáng dưới ngọn đèn, hiện rõ khí chất đoan trang.

"Thật sao? Vậy muội muốn tỷ tỷ tự tay thêu hà bao* cho muội. Mặt trên hà bao có thêu một đóa tịnh đế liên**, tượng trưng cho hai tỷ muội chúng ta vĩnh viễn tương thân tương ái được không?" Ngữ khí Diệp Hi Ảnh có hơi lo lắng, nàng đương nhiên biết tịnh đế liên thường dùng để hình dung phu thê ân ái, có ý nghĩa rất đặc biệt đối với nữ tử đang đợi xuất giá ở Chiêu quốc, là tín vật đính ước mà nữ tử đưa cho nam tử ngưỡng mộ trong lòng. Nàng không biết vì sao mình lại khát vọng hà bao đầu tiên của tỷ tỷ chính là đưa cho nàng, hơn nữa cố chấp cho rằng, cái hà bao kia nhất định phải thuộc về nàng. Nàng bất an chờ đợi Diệp Hi Nhiên trả lời, tâm trạng căng như dây đàn, nàng không tưởng tượng nỗi nếu đáp án của tỷ tỷ là không đồng ý thì tim nàng có bị sợi dây đàn kia cắt đứt, chia năm xẻ bảy hay không nữa.

<*túi tiền đeo bên người

**Sen Tịnh đế có nhiều cách giải thích về tên gọi, nhưng căn bản là 2 hoa sen nở trên cùng một cuống, được xem là loài sen đứng đầu về sự thanh tao thuần khiết, quý hiếm, biểu thị điềm lành và xưa kia dành tiến vua nên mới có tên "Tịnh Đế".

Còn theo truyền thuyết Trung Quốc thì sen Tịnh Đế là hiện thân của tình yêu vì có một đôi nam nữ yêu nhau mà không thành, cùng nhau tự trầm ở hồ sen và sau đó hóa thành sen đôi. (Ảnh là sen Tịnh Đế Liên màu trắng tại Trung Quốc) >

"Tại sao Ảnh nhi muốn tỷ tỷ đưa hà bao cho muội?" Diệp Hi Nhiên chần chờ hỏi, nàng không có hoài nghi tâm tư khác thường của Diệp Hi Ảnh, chỉ là cảm thấy muội muội ngây thơ không biết phương diện này, muội ấy hẳn sẽ không biết hà bao đầu tiên có ý nghĩa đặc biệt đến thế nào.

"Bởi vì....bởi vì hôm nay muội đi thượng thư phòng, nhìn thấy bên hông các hoàng tử cùng công tử đều có hà bao rất đẹp, nên muội rất hâm mộ." Trong tình thế cấp bách, nàng nói đại, kỳ thật các hoàng tử đeo bên người chỉ là ngọc bội mà thôi.

"Được, tỷ tỷ sẽ đưa một cái hà bao có hoa tịnh đế nở rộ làm lễ vật cho Ảnh nhi". Diệp Hi Nhiên ôn nhu nói. Hà bao của các hoàng tử, công tử khẳng định đều là mẫu thân tự tay thêu, chuyển tải nồng đậm tình cảm cho nhi tử, nàng thương muội muội sớm không có mẫu thân, còn bị tra tấn ba năm nay. Huống hồ, nàng làm sao có người trong lòng được, nàng chỉ có thể thấy mặt phu quân tương lai vào đêm động phòng hoa chúc. Cái hà bao đầu tiên với nàng mà nói không có ý nghĩa gì, đưa cho muội muội cũng tốt.

"Tỷ tỷ thật tốt, Ảnh nhi yêu tỷ tỷ nhất." Diệp Hi Ảnh cao hứng ôm lấy tỷ tỷ, đυ.ng chạm đến thân thể tỷ tỷ mềm mại, tim bất giác đập nhanh một trận, hơi thở nhàn nhạt thơm mát trên người tỷ tỷ làm nàng mê say. Diệp Hi Ảnh hoàn toàn không phát giác tình cảm mà nàng dành cho tỷ tỷ không còn đơn thuần là tình tỷ muội nữa, loại tình ý này cực nóng cũng cực kỳ nguy hiểm.

Chiêu quốc, hoàng cung, thượng thư phòng.

Lớp học này là do đại học sĩ Trương Văn Nghĩa của Văn Đằng các giảng dạy, cho phép các vị hoàng tử, công tử thảo luận thoải mái về tình thế thiên hạ trước mắt.

"Thiên hạ nay chia bốn phần, bắc có Yến quốc; tây nam, tây bắc có Hậu Sở; đông nam có Việt quốc, Đại Chiêu ta chiếm ở Trung Nguyên, là quốc gia duy nhất tiếp giáp với tam quốc, ngoại trừ bốn năm trước, Yến quốc xâm phạm biên giới Đại Chiêu ta thì ngoài ra không có chiến sự gì to lớn, nhìn như thái bình lại ẩn giấu nguy cơ tiềm tàng. Hậu Sở binh hùng tướng mạnh, đại nguyên soái Nam Lăng Vương dụng binh thần tốc, sau khi hai năm trước thu phục quân Nhung thì thực lực giờ đây đã tăng đáng kể, nhiều năm qua tứ quốc kiềm chế lẫn nhau, ai cũng không dám manh động, mặc dù thường có chiến sự nhỏ phát sinh nhưng không ảnh hưởng đại cuộc. Có điều hiện tại Yến quốc đại bại, cắt đất bồi kim*, tất nhiên sẽ khiến cho hai nước kia nghi kỵ. Đại Chiêu lại ở vị trí đặc biệt, một khi xảy ra chiến loạn, sẽ là vùng giao tranh, cho nên tuy đã đánh bại Yến quốc, chúng ta cũng không thể khinh thường, vùng biên giới quan trọng càng nên tăng mạnh tuần tra phòng thủ." Nhị hoàng tử Tiêu Tử An chậm rãi nói, chiến tranh là đề tài mà hắn cảm thấy hứng thú nhất.

<*cống hiến đất đai vàng bạc này kia>

"Nhị hoàng tử phân tích có vẻ thấu triệt tình thế hiện nay, chớ kiêu căng nóng nảy cũng là điều Đại Chiêu cần làm lúc này. Không biết thái tử điện hạ có ý kiến gì?" Trương Văn Nghĩa có chút vừa lòng với biểu hiện của nhị hoàng tử, tiếp theo ánh mắt trông mong nhìn về phía thái tử.

"Bản cung cảm thấy, Đại Chiêu ta chiếm hết thiên thời địa lợi, tổ tiên cùng phụ hoàng chăm lo việc nước làm cho quốc thái dân an, phồn vinh hưng thịnh. Diệp tướng quân lại đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, bách chiến bách thắng, so với Hậu Sở Nam Lăng Vương kia chỉ có hơn chớ không kém. Nếu vọng tưởng xâm phạm Đại Chiêu ta thì không khác gì lấy trứng chọi đá, chúng sẽ đi theo vết xe đổ của Yến quốc, còn Việt quốc vẫn luôn trọng văn kém về võ lực, chưa đủ gây sợ hãi." Tiêu Tử Huyền thản nhiên nói, hai mắt hẹp dài tràn đầy ngạo mạn.

"Thái tử nói cũng có đạo lý, Đại Chiêu ta thật là quốc gia giàu có nhất trong tứ quốc. Diệp Ảnh, ngươi thấy thế nào?" Mặc dù Trương Văn Nghĩa có phần bất mãn đối với thái độ khinh thường kiêu ngạo của thái tử, nhưng không tiện nói rõ, dù sao thái tử là quân, hắn là thần. Hắn kêu Diệp Hi Ảnh cũng không phải bởi đột nhiên có hứng thú, mà vì nhiều ngày nay ra đề luận, bất kể là lịch sử hay tình hình chính trị đương thời, Diệp Hi Ảnh đều rất có hiểu biết, làm cho hắn phải nhìn thiếu niên tuấn tú này với cặp mắt khác xưa.

"Vậy Diệp Ảnh đành đi quá giới hạn. Nhị hoàng tử cùng thái tử điện hạ đều nói rất có lý. Hậu Sở là quốc gia có lãnh thổ rộng lớn nhất trong tứ quốc, tài nguyên phong phú, nếu Hậu Sở thực sự có ý đồ với Trung Nguyên thì sẽ là quân địch mạnh mẽ nhất của Đại Chiêu. Nam Lăng Vương tuy có công tích vĩ đại thu được lòng dân, nhưng tục truyền Sở Đế hoang da^ʍ vô độ, lối sống xa hoa, xây dựng cơ ngơi rầm rộ, tu kiến hoàng cung, gia tăng thuế má của dân, nội tình Hậu Sở thập phần vi diệu hẳn không có thời gian bận tâm đến nước khác. Thứ Diệp Ảnh chú ý nhất không phải tình thế thiên hạ, mà là thực trạng trước mắt của Đại Chiêu ta. Lần này đánh bại Yến quốc tuy rằng đã giương cao uy danh Đại Chiêu nhưng vẫn hao tổn số lượng lớn vật tư, khiến cho quốc khố gặp áp lực rất lớn, mấy chục thành trì gần vùng biên giới cơ hồ trống không, chẳng những nông canh hoang phế, nhà xưởng bị hủy, bệnh dịch lan tràn ra xung quanh mà dân chúng bị chiến tranh hãm hại cũng chạy trốn khắp bốn phía, gây ra náo động không nhỏ. Đúng như lời thái tử điện hạ nói, Đại Chiêu ta chiếm hết thiên thời địa lợi, còn giáp giới với tam quốc, đây là vị trí phát triển thương mại mậu dịch tốt nhất, sao Đại Chiêu không học tập chính sách coi trọng mua bán như Việt quốc, phát triển mạnh mậu dịch nơi biên cảnh, đem những thứ của Đại Chiêu như dược liệu, lá trà, tơ lụa, đồ sứ đổ về ba nước còn lại, gia tăng thu nhập của dân chúng, làm phong phú quốc khố, còn có thể dùng vật tư khoáng sản đổi lấy vũ khí và ngựa của Hậu Sở cùng Yến quốc". Diệp Hi Ảnh đem suy tư đã lâu trong lòng nói ra, những lời này không chỉ làm cho mọi người đang ngồi khϊếp sợ mà còn cải biến vận mệnh của nàng.

"Suy nghĩ của Diệp Ảnh quả nhiên sâu xa, lão phu bội phục!" Trương Văn Nghĩa bị rung động, tình thế trước mắt hoàn toàn ăn khớp với lời Diệp Ảnh nói, một thiếu niên mười hai tuổi có thể phát ngôn sâu sắc như vậy thì làm sao hắn không khϊếp sợ cho được. Đại Chiêu cùng mấy nước kia tuy có mậu dịch qua lại, nhưng đều là tự phát trong dân gian, hoàn toàn không có khuôn phép quy tắc, nếu thật sự có thể làm được, không những lợi ích vô vàn đối với dân chúng Đại Chiêu, mà quốc lực nước nhà cũng sẽ tăng lên rất mạnh.

Kế tiếp tứ hoàng tử cùng thị đọc thái tử - Văn Việt Tu cũng đơn giản nói qua một chút, nhưng không ai có ý gì xuất sắc lắm.

"Tiểu Ảnh, ngươi thật lợi hại, sư phụ cho tới bây giờ chưa từng khen ai như thế". Sau bữa trưa, Tiêu Tử An dẫn Diệp Hi Ảnh đi dạo trong cung, khi khen Diệp Hi Ảnh, sư phụ thậm chí còn cao hứng hơn cả lúc khen hắn.

"Đó là sư phụ nâng đỡ, Diệp tướng quân lo cho dân cho nước, ta chỉ chịu ảnh hưởng từ tướng quân, cho nên tương đối quan tâm tình thế đương thời". Ngược lại lúc này Diệp Hi Ảnh có điểm lo lắng, cây cao vượt rừng sẽ bị gió vùi dập. Nàng đang học tập cùng thiên chi kiêu tử, nếu các hoàng tử ghen tị thì những ngày về sau của nàng sẽ rất khó qua.

"Ha ha, dù sao Tiểu Ảnh thật lợi hại, những lời vừa rồi, phỏng chừng ngay cả đại hoàng huynh cũng nói không được. Về sau chúng ta một văn một võ, chung tay bảo vệ Đại Chiêu." Tiêu Tử An nói xong vỗ nhẹ Diệp Hi Ảnh một chút, ánh mặt trời chiếu xuống, thiếu niên cười đến rạng ngời.

"Đúng vậy. Chúng ta cùng nhau cố gắng." Diệp Hi Ảnh cười nói nhưng thâm tâm chua xót. Nàng còn trẻ đã có thể trà trộn vào học đường với nhóm hoàng tử đã là may mắn trời ban, cho dù nàng tràn đầy nhiệt huyết và khát vọng nhưng cuối cùng vẫn là nữ tử, sao có khả năng đăng triều làm quan.

Tiêu Tử Huyền vẫn chăm chú vào hai dáng người đang trò chuyện vui vẻ cùng nhau. Diệp Hi Ảnh vừa rồi không kiêu ngạo không siểm nịnh, khí chất trấn định tự nhiên cùng ngôn từ sâu sắc đã làm cho vị thái tử luôn không coi ai ra gì có vài phần kính trọng với nàng. Thẳng thắn mà nói Diệp Hi Ảnh tựa như một loại cây lãnh diễm <đẹp lạnh lùng:))> , tản mát ra tia sáng làm người ta có chút loá mắt. Tim hắn luôn đập vững vàng nhưng khi nãy lại như nhảy lên không có quy luật, ngay cả đôi mắt luôn để trên đầu của hắn* cũng bất giác di động theo bóng người kia, hắn cảm thấy có lẽ mình bệnh mất rồi, nhìn nhị hoàng huynh cùng Diệp Hi Ảnh bên nhau, lại có chút ê ẩm, cỗ ghen tuông kia khiến nhiệt độ cơ thể hắn tăng cao, tâm phiền ý loạn. Tiêu Tử Huyền bị cảm giác của bản thân doạ sợ không nhẹ, hắn đường đường là thái tử Chiêu quốc thì làm sao có long dương chi hảo, đoạn tay áo chi phích**, đúng, nhất định là ảo giác mà thôi.

<*ý nói cao ngạo

** ~ gay.