Chương 7

Chiêu quốc, hoàng cung, ngự thư phòng.

"Thú vị, thú vị." Hoàng đế Tề Tông sảng khoái nói sau khi nghe Trương Văn Nghĩa thuật lại. Hàng tháng phu tử và tướng quân phụ trách dạy học sẽ báo cáo tình hình học tập của các hoàng tử công tử, hôm nay ngài nghe mấy sư phụ đều khen Diệp Hi Ảnh không dứt miệng nên ngài cũng rất có hứng thú với đứa nhỏ kia.

"Phụ hoàng thu được bảo bối gì tốt hay sao mà cười vui vẻ đến vậy?" Tiêu Tử Vận từ xa đã nghe đến tiếng cười của Tề Tông.

"Tham kiến trưởng công chúa." Các đại học sĩ cùng tướng quân nhìn thấy Tiêu Tử Vận đều đồng loạt hành lễ.

"Không cần đa lễ, bái kiến phụ hoàng, không biết nhi thần có quấy rầy mọi người nói chuyện hay không?" Hôm nay Tiêu Tử Vận mặc một bộ váy dài trang nhã màu trắng bạc, thoạt nhìn có thêm vài phần nhẹ nhàng, thanh cao.

"Các ngươi lui ra đi, Trẫm cùng Vận nhi muốn trò chuyện". Tề Tông thản nhiên phất phất tay, làm cho các hạ thần lui xuống.

"Phụ hoàng vừa mới nói chuyện gì thú vị?" Tiêu Tử Vận thấy bọn hắn đều lui xuống, mới hỏi Tề Tông.

"Ngươi nói dùng lá trà, tơ lụa đổi binh khí và ngựa có phải là chuyện thú vị hay không?" Tề Tông cười nói, nhìn đến Tiêu Tử Vận khiến ngài thật vui vẻ, chẳng qua gần đây tần suất nàng tiến cung ngày càng nhiều, vậy phò mã không phải bị nàng lạnh nhạt không màng đến hay sao? Hôn sự này xem ra không thành công rồi.

"Lấy vật đổi vật không phải từ xưa đã có a? Có cái gì ngạc nhiên." Tiêu Tử Vận thản nhiên nói, dựa vào ghế uống trà.

"Chỉ dùng lá trà của Đại Chiêu ta đổi lấy ngựa của Hậu Sở và Yến quốc, Vận nhi, ngươi cảm thấy ý tưởng này thế nào?" Tề Tông có điểm kích động nho nhỏ, nếu thật sự làm được, không những giảm bớt áp lực cho quốc khố còn có thể mang lại lợi ích cho dân chúng.

"Ý phụ hoàng là mở ra dân gian mậu dịch?" Kỳ thật nàng đã sớm nghĩ tới, có điều lúc trước vẫn còn chiến tranh nơi biên giới cùng Yến quốc cho nên nàng đã gác lại. "Trước kia cùng các quốc gia mậu dịch đều là hành động vì quân sự chính trị, rất ít cho dân chúng tự đứng ra mua bán. Ở thời bình mở ra mậu dịch thì lợi nhiều hơn hại, một khi nảy sinh chiến tranh với nước láng giềng, chúng ta sẽ có mật thám, gian tế che mắt, vì sao đột nhiên phụ hoàng có ý tưởng này?"

"Ngươi còn nhớ việc trưởng tử của Trấn Viễn hầu đến học tập ở thượng thư phòng chứ? Đây là do thị đọc của hắn tên là Diệp Ảnh đề suất. Trẫm có xem qua mấy thiên văn của hắn, trong đó có một bài luận học thuật về điểm lợi điểm hại của pháp gia* gây ấn tượng mạnh mẽ với Trẫm. Một thiếu niên chưa đến mười hai tuổi đã hiểu biết sâu như vậy, thật đúng là người có tài a". Tề Tông hoàng đế khen Diệp Hi Ảnh không ngớt.

<*pháp gia ~ Một học phái cổ Trung Hoa, chuyên nghiên cứu về luật lệ và hình phạt.>

"Ô, có thể làm cho phụ hoàng khen ngợi như thế quả thực không đơn giản, không biết đứa nhỏ đó có kiến thức gì sâu sắc?". Tiêu Tử Vận cũng là người yêu chuộng nhân tài, thiên hạ thời nay bách gia tranh minh*, đặc biệt pháp gia, Mặc gia**, Nho gia*** là thịnh nhất, Chiêu quốc lấy Nho gia trị quốc, Yến quốc cùng Hậu Sở lấy pháp gia trị quốc, Việt quốc thì lấy Mặc gia.

<* Thời kì các học phái đua nhau nổi lên, học phái nào cũng bày tỏ chính kiến, tranh biện lẫn nhau, lịch sử gọi là "bách gia tranh minh"

**Mặc gia ~ Học phái do "Mặc Địch" đề xướng, cuối thời Xuân Thu, chủ trương thuyết "kiêm ái", yêu thương mọi người như nhau không phân biệt.

***Nho gia ~ Một học phái thời tiên Tần, lấy Khổng Tử làm tông sư, chủ trương lễ trị, đề cao quan hệ luân thường. Sau này chỉ học giả tôn sùng học thuyết Khổng Mạnh.>

"Thế thì Trẫm đọc cho ngươi một đoạn, ' lý luận quan trọng của pháp gia là: Một người minh quân đối với hạ thần, cần dùng quan cao bổng hậu khích lệ bọn họ bán mạng vì nước, dùng hình pháp nghiêm khắc làm cho bọn họ nghe lời, hơn nữa có công thì thưởng, có tội phải phạt. Thoạt nhìn rất hiệu quả, quan viên được đề bạt lên tất nhiên không dám chậm trễ, một người không kiêm được hai chức quan, một quan không kiêm được nhiều sự việc, hết thảy quyền lực quy về bản thân. Như thế là "Trước phải thấy được việc, sau mới thưởng phạt phân minh". Nhưng tất cả chỉ đúng khi có minh quân là trụ cột, nếu quân chủ ngu ngốc vô năng, ngược lại sẽ có hại. Pháp gia tinh túy ở chỗ lấy pháp luật trị quốc, nhưng đơn thuần chỉ lấy phép nghiêm hình thống trị quốc gia, sẽ tạo thành đối lập giai cấp trầm trọng, gây nên mâu thuẫn gay gắt giữa dân chúng cùng triều đình'. Đây chỉ là một đoạn trong đó, còn có rất nhiều ngôn luận tiến bộ. Nếu Vận nhi có hứng thú thì cứ cầm xem". Tề Tông rất hài lòng thiên văn này, bởi vì đây đúng là tinh thần pháp gia của Chiêu quốc, lấy Nho gia làm gốc.

"Đúng là một thiếu niên mười hai tuổi thì rất khó giảng được điều này. Tên hắn là gì, thời điểm nhi thần đi thượng thư phòng thăm thái tử sẽ lưu ý thiếu niên này một chút". Tiêu Tử Vận nhấp một ngụm trà cực phẩm "Vụ lý thanh", hương vị thơm mát xoay chuyển nơi đầu lưỡi.

"Hình như gọi Diệp Ảnh, là nhi tử của bề tôi Trấn Viễn hầu. Nếu Vận nhi có thời gian, thân cận với thái tử nhiều hơn đi, các phu tử đều nói tính cách thái tử quá mức lạnh lùng cao ngạo, đối với một thái tử thì cũng không phải chuyện tốt, thái tử hẳn nên chiêu hiền đãi sĩ, lấy đức thu phục lòng người." Tình yêu của Tề Tông dành trọn cho một mình Tiêu Tử Vận, ngay cả thái tử cũng như các hoàng tử công chúa khác không được nhắc tới nhiều.

"Phụ hoàng đâu phải không biết, thái tử xưa nay không thích cùng Vận nhi thân cận, nhi thần ở gần hắn một chút là hắn liền tránh đi xa". Ngược lại Tiêu Tử Vận rất thích lão nhị Tiêu Tử An, thiếu niên hoạt bát phóng khoáng kia mới là hình mẫu khiến người người yêu thích. Ở chung với thái tử, tựa như dùng mặt nàng dán vào cái mông lạnh của hắn*, loại chuyện đê tiện này, kim chi ngọc diệp như nàng sẽ không thèm làm, cho dù đó là đệ đệ ruột thịt cùng chung huyết mạch của nàng.

<*Nhiệt mặt thϊếp lãnh mông: hồ hởi, nhiệt tình đối đãi nhưng người khác cũng không để ý, không quan tâm>

"Tử Huyền vẫn còn là đứa nhỏ, Vận nhi dỗ dành nhiều hơn sẽ thân thiết được. Mẫu hậu ngươi cũng không muốn thấy hai tỷ đệ các ngươi xa lạ vậy đâu". Nhắc tới Văn hoàng hậu, Tề Tông lại phiền muộn.

Tiêu Tử Vận rõ ràng không thèm đặt lời phụ hoàng nói vào trong lòng. Tuy rằng phụ hoàng yêu mẫu hậu nàng sâu đậm, cũng bởi vậy mà đặc biệt cưng chiều nàng. Nhưng ba năm tuyển cử tú nữ một lần chưa thiếu lần nào, nhiều năm nay mĩ nữ tràn ngập khắp các góc hậu cung. Đấy là tình yêu của nam nhân, đấy là tình yêu của đế vương, cho dù trong lòng nhớ nhung người kia thế nào, vẫn có thể ôm hết tay trái tay phải, hàng đêm phong lưu.

Diệp Trường Viễn thấy trưởng công chúa Tiêu Tử Vận từ xa đi tới, lập tức phấn chấn tinh thần, dáng người cao ngất nở nụ cười tự tin đi về hướng công chúa.

Trong hoàng cung cây cỏ tươi tốt, hòn non bộ xinh đẹp, dòng suối nhỏ róc rách chảy qua, đầu mùa hè, nhiều loại hoa nở rộ, tranh nhau khoe sắc, cảnh đẹp như vậy làm tâm tư Diệp Trường Viễn càng thêm dạt dào xuân ý.

"Tham kiến công chúa điện hạ." Thanh âm có lực của Diệp Trường Viễn truyền tới làm Tiêu Tử Vận đang trầm tư bị giật mình. Nàng nhìn thấy Diệp Trường Viễn cũng không tính dừng lại, chỉ khẽ gật đầu rồi đi tiếp.

Trái tim đầy nhiệt huyết của Diệp Trường Viễn héo rút thành tro tàn, chờ đợi bao nhiêu ngày rốt cuộc có thể cùng công chúa không hẹn mà gặp, mà công chúa lại làm như không thấy hắn, quả thực làm cho tâm tình của hắn hạ tới mức cực điểm, cảnh đẹp đến đâu cũng thành một màu xám, vô cùng ảm đạm.

"Diệp thống lĩnh?" Tiêu Tử Vận đi qua sát bên người hắn bỗng nhiên lên tiếng.

"Có thuộc hạ." Việc Diệp Trường Viễn chờ đợi đã lâu cuối cùng cũng xảy ra, cảnh sắc chung quanh lại bắt đầu trở nên xinh tươi rực rỡ.

"Không biết Diệp thống lĩnh có biết một người thiếu niên tên là Diệp Ảnh hay không?". Tiêu Tử Vận nghĩ, nếu Diệp Ảnh là nhi tử của bề tôi Diệp gia thì hẳn Diệp Trường Viễn sẽ biết đến nên nàng mới hỏi thăm hắn, không thể phủ nhận, nàng đã nảy sinh hứng thú với Diệp Ảnh.

"Diệp Ảnh? Không có nghe nói qua." Diệp Trường Viễn lục tìm cái tên đó trong đầu nhưng không chút ấn tượng, hắn đương nhiên không biết Diệp Ảnh này chính là tam muội của hắn giả làm thị đọc.

"A, phiền Diệp thống lĩnh rồi." Tiêu Tử Vận thản nhiên nói.

"Không biết thiếu niên ấy là người phương nào, thuộc hạ nhất định cố hết sức giúp công chúa tìm được." Nhìn vẻ mặt Tiêu Tử Vận có chút thất vọng, lòng Diệp Trường Viễn tê rần, mắt thấy công chúa muốn xoay người rời đi, hắn không thể nào bỏ qua cơ hội ngàn năm một thuở được ở gần công chúa thế này.

"Bản cung chỉ đơn giản muốn biết về hắn, cũng không có chuyện gì khác, Diệp thống lĩnh cứ làm việc đi." Tiêu Tử Vận cảm thấy con ngươi Diệp Trường Viễn chợt loé sáng rồi lụi tắt, một người trong khoảng thời gian ngắn ngủi sao có thể nhiều cảm xúc vậy được, người Diệp gia quả nhiên đều rất thú vị.

Diệp Trường Viễn nhìn dáng vẻ công chúa thướt tha mà mất hồn, cảnh đẹp nơi hoàng cung này sao so được với nàng, ngay cả bóng dáng thôi cũng đã phong hoa tuyệt đại, khuynh quốc khuynh thành, làm điên đảo chúng sinh rồi.

Chiêu quốc, phủ trưởng công chúa, thư phòng.

Tiêu Tử Vận tỉ mỉ nhìn mấy thiên văn của Diệp Hi Ảnh, nét bút đẹp, uyển chuyển hàm xúc, nhẹ nhàng bay bổng, giống như chữ viết khéo léo của một thiếu nữ. Người ta nói chữ viết của một người có thể phản ánh tướng mạo cùng tính cách người đó, thế thì Diệp Ảnh hẳn là thiếu niên cực kỳ tuấn tú. Có một bài luận về nhân vật lịch sử Trình Chi Hoán, tư tưởng trình bày có thể làm cho Tiêu Tử Vận nảy sinh điểm cộng hưởng. Trình Chi Hoán là tể tướng triều đại trước, là nịnh thần có tiếng trong lịch sử, đánh giá hắn chỉ có bốn chữ, gian nịnh tiểu nhân. Nhưng Diệp Hi Ảnh lại có cách nhìn riêng với hắn, cho rằng hắn có tác dụng thúc đẩy lịch sử, quan điểm này thật lớn mật và tiến bộ, nhưng lại không khiến người khác cảm thấy khó tiếp nhận.

"Công chúa, phò mã bên ngoài cầu kiến." Tri Kiều tiến vào bẩm báo.

"Ừ, để cho hắn chờ đó đi". Tiêu Tử Vận nghe thấy hai chữ phò mã liền nhíu mày, phò mã nhận một chức vị rất nhàn hạ ở Hàn Lâm viện, mỗi ngày lấy đủ nguyên do đến tìm nàng, xem ra phải nói phụ hoàng an bài cho phò mã chức vụ bận rộn gì đó, tốt nhất để hắn bị phái đi đến châu huyện khác ở bên ngoài.

"Công chúa, chuyện này không tốt lắm đâu. Người đã né tránh phò mã mấy ngày nay rồi". Tri Kiều thấy công chúa đối xử với phò mã vô cùng lạnh nhạt, trong lòng âm thầm sốt ruột, nàng thật không hiểu được, phò mã là người rất tốt, đã tuấn tú lịch sự còn quan tâm chăm sóc, công chúa chỉ cần ho khan một tiếng, phò mã liền tự mình xuống bếp nấu canh, công chúa thích đánh đàn, bỏ ra vạn kim chỉ để mua được bản nhạc phổ tuyệt thế. Công chúa yêu cưỡi ngựa, hắn đi đến Yến quốc xa xôi vì công chúa chọn lựa một con bảo mã mạnh mẽ, một tháng rong ruổi phóng ngựa chạy đi. Nếu là nữ tử bình thường, chắc đã sớm cảm động rơi lệ. Nhưng công chúa thì thờ ơ lãnh đạm, chỉ phán một câu: "Cũng khá lắm". Nàng thật hoài nghi, công chúa nhà mình có phải là ý chí sắt đá hay không.

"Ừ, được rồi. Ngươi đi kêu phò mã vào đi." Tiêu Tử Vận cũng hiểu được trốn tránh không phải biện pháp, nàng đường đường là trưởng công chúa cần gì phải tránh người khác chứ? Hôm nay nói rõ ràng với hắn, mặc kệ hắn tam thê tứ thϊếp, tiêu dao khoái hoạt, miễn sao không quấy rầy đến cuộc sống của nàng là được. Về phần ly hôn, xét thấy thể nào hữu thừa tướng cũng gây áp lực nên cứ từ từ vậy.

Tri Kiều hiển nhiên hiểu lầm ý tứ công chúa, cao hứng phấn chấn đi gọi phò mã, còn nháy mắt mấy cái: "Hôm nay tâm tình công chúa không tệ, phò mã biểu hiện cho tốt nha".

Phùng Minh Thành vừa nghe, nhất thời như mở cờ trong bụng, cẩn thận sửa sang lại y phục, vui vẻ cất bước vào thư phòng công chúa.

Tiêu Tử Vận nhìn Phùng Minh Thành một thân áo gấm, mũ cao đai rộng, trong lúc bước đi vạt áo bào lay động, rất có phong thái danh sĩ nho nhã, lòng nàng thoáng chút áy náy.

Kỳ thật bề ngoài phò mã rất tuấn mỹ, phẩm chất cao thượng, nhân hậu chính nghĩa, nhưng vì sao hắn không đả động được con tim nóng bỏng của Tiêu Tử Vận kia chứ?