Chương 2: Không biết hầu hạ nam nhân?

"Ngươi họ Tiết đúng không?"

Tuy rằng nam nhân không có ý đuổi nàng ra ngoài, nhưng cũng không có ý định chạm vào nàng, đôi mắt phượng kia tràn đầy vẻ lạnh lùng, vô cùng khinh miệt nhìn vị thϊếp thất mà kế mẫu gửi đến cho hắn, tính ra đây đã là nữ nhân thứ năm kế mẫu đưa đến cho mình, bốn người phía trước hắn chỉ nhìn thoáng qua liền nghĩ cách đuổi đi, hắn cùng kế mẫu tích oán đã lâu, làm sao có thể thu nhận người của nàng?

Nhưng khi nàng xuất hiện, nam nhân đột nhiên từ bỏ ý tưởng đó. Bởi vì nàng có một nốt ruồi đỏ trên cổ? Hay là bởi vì đôi mắt to kia của nàng đầy vẻ khϊếp sợ, bộ dáng vô tội tựa như dễ dàng bị người khi dễ, rất giống một người trong trí nhớ của hắn?

Nghĩ đến đây, ánh mắt nam nhân không khỏi càng thêm thâm trầm, ngón tay không tự chủ được nhẹ nhàng vuốt ve nốt ruồi đỏ trên cổ nàng.

"Ách ~ đại…đại thiếu gia ~"

Không phải phu nhân nói đại thiếu gia rất khó sống chung sao?

Tại sao có thể như vậy?

Có chút sợ hãi đến run rẩy, tiểu mỹ nhân chưa bao giờ tiếp xúc qua với nam nhân bên ngoài cơ hồ bị hắn làm cho kinh hách, khẩn trương nắm lấy ống tay áo của mình, nhát gan nhát gan gọi nam nhân.

"Thế nào? Không biết hầu hạ nam nhân?"

Thấy nàng vụng về như vậy, nam nhân không khỏi cười nhạo, lại có chút ác liệt nắm lấy cằm nhọn của nàng.

"Đại phu nhân các ngươi không phải rất biết dạy dỗ nữ nhân sao? Sao lại gửi đến đây một kẻ ngu xuẩn như vậy?"

Đương nhiên, mấy người đầu tiên cũng quá thông minh, thông minh đến mức khiến cho hắn nhìn cũng không muốn nhìn, đã trực tiếp đuổi đi, không biết người này sẽ dùng con đường nào quyến rũ mình, giả trang thanh thuần vô tri sao?

Bị ngón tay nam nhân bóp chặt như vậy, Tiết Mị chỉ cảm thấy cần cổ tê dại lại có chút đau, bởi vì sợ hãi mà một đôi mắt hạnh đã rơm rớm nước mắt, tiểu mỹ nhân ngay cả thở mạnh cũng không dám, một hồi lâu sau mới sợ hãi nói:

"Học, học... nhưng ma ma nói ta ngu ngốc... ta... ddại thiếu gia có thể, có thể thử xem, ta..."

Thật sự nói không được nữa, mỹ nhân chỉ xấu hổ không thôi, vươn tay lau nước mắt, mím môi không dám ngẩng đầu nhìn hắn.

Thấy nàng như vậy, trên khuôn mặt lạnh lùng của nam nhân lại khó có được ý cười, không khỏi lạnh lùng nói:

"Nếu biết mình ngu liền đi ra ngoài đi, thế nào?"

Tuy rằng ngoài miệng Trầm Quân Càn nói nàng đi ra ngoài, nhưng nam nhân lại nhịn không được tiến lại gần nàng hơn, nhẹ nhàng ngửi mùi hương thơm ngát trên cổ nàng.

Nhàn nhạt, thơm mát, như có như không, không giống mùi hương mà đám nữ nhân kia thích bôi bừa bãi trên người mình, cơ hồ muốn hun người ta chóng mắt, nam nhân không khỏi có chút ý động.

Lần này vẫn không chạm vào sao? Nhưng nếu cứ như vậy, mẹ kế lại nghĩ cách thêm người vào bên cạnh mình, thật phiền toái…