Chương 2: Trưởng phòng " Mặc Bỉ ổi "

Mạch Tố Tố thức dậy lúc 6 giờ 30, trong phòng vẫn bình thường, đồ đạc ngăn nắp, sàn nhà sạch sẽ, y hệt như mấy tiếng động tối hôm qua chỉ là do Mạch Tố Tố tưởng tượng ra.

Cô bước xuống bếp chân vẫn còn run run, quầng thâm dưới mắt mỗi ngày một đen hơn, gan cô hơi lớn, xem ra còn chịu đựng được, chừng nào không chống lại nổi nữa mới ly khai đến nơi khác, người khác thì không hù dọa mà lại bám theo một người có vận may đen đủi như cô.

Không nhà, không người thân, bạn thân cũng chỉ có đúng một người, Mạch Tố Tố cũng không tiết lộ bí mật này cho ai khác, có biết thì cũng chỉ có vị chủ nhà nơi đây, nói ra ai tin, vì thế bí mật này cô cũng dấu dém mọi người luôn, ngay cả bạn thân.

Một miếng trứng ốp với vài lát bánh mì tươi và một ly sữa nóng, bữa sáng của cô coi như ổn thỏa, nơi này chỉ có ban đêm mới đáng sợ còn buổi sáng thì như bình thường.

Mặc chiếc váy công sở trên người, ầy, có vẻ lại hơi rộng ra một chút rồi, cô nghĩ thầm, cũng dễ hiểu, buổi sáng thì đi làm, tối lại bị " cái đó" làm phiền, ngủ không được bao nhiêu, ăn uống qua loa không đảm bảo đủ chất, có ai mà lên cân cho được, Mạch Tố Tố tô thêm một chút son lên đôi môi tái nhợt, dặm chút phấn che quầng thâm dưới mắt, nhìn qua nhìn lại trong gương, đỡ hơn lúc đầu, Mạch Tố Tố mới ra khỏi nhà đến nơi làm việc.

Bên ngoài trời hơi se se lạnh, chắc sắp vào đông rồi cũng nên, xem ra phải mua thêm áo bông thật dày mới chịu được cái lạnh ở Bắc Kinh, khung cảnh phủ nhẹ một lớp sương sớm có vài phần ủy mị, nhưng trong mắt Mạch Tố Tố lại như hệt sinh mạng bị mất hết sức sống, một khung cảnh tái nhợt rợn người, Mạch Tố Tố im lặng đứng nhìn.

Một cơn gió lạnh thổi qua, cây Tử Kinh dưới sân hơi lay lay, rơi một vài bông hoa màu hồng tía xuống đất.

Xuống trạm xe buýt Mạch Tố Tố thong thả bước vào, nơi cô làm việc là một chi nhánh nhỏ của công ty chuyên phiên dịch ngôn ngữ.

" vào nhanh lên, trưởng phòng tìm cô, hình như đang nổi điên".

Đồng nghiệp 1 vừa thấy Mạch Tố Tố bước vào thì hô lớn, trưởng phòng, hai từ này lọt vào tai Mạch Tố Tố thì y như hai đoàn sấm sét đánh rầm rầm, trưởng phòng của cô là người trẻ tuổi nhưng tính cách vô cùng keo kiệt bủn xỉn, là đàn ông mà cứ hệt như phụ nữ trung niên tới kỳ mãn kinh, gắt gỏng không thể tả, hắn ta tên Mặc Tiếu Hàm, Mặc bỉ ổi thì đúng hơn.

Mạch Tố Tố cảm ơn một tiếng với đồng nghiệp rồi xiên xiên vẹo vẹo bước vào trong, văn phòng ấy tính luôn cả cô là gồm có 8 người, thấy cô bước vào, đồng nghiệp đa số đều lắc lắc tay chỉ vào trong cửa phòng đang đóng chặt.

Mặc bỉ ổi hôm nay bỗng âm dương quái khí, không phải hôm nay mà là lúc nào cũng thế, tính cách thì khó chiều, hay nỗi cáo, kiêu ngạo, độc miệng, một tên tinh thần phân liệt, làm như cô có thâm cừu đại hận gì với hắn không bằng, Mặc bỉ ổi ít khi sai sử người khác mà chỉ toàn dồn hết lên đầu cô.

Mạch Tố Tố hít một hơi, dồn nén khí trong lòng ngực mới dũng cảm bước vào, cầu nguyện cả ngàn lần mong sao cho cô còn toàn thây, vào mà còn mạng bước ra ngoài, áp lực vô cùng.

Mạch Tố Tố bước vào thì chứng kiến được một cảnh, người con trai đầu tóc hơi rối loạn, quần áo tùy tiện chỉ bỏ vào trong quần một nửa, dựa lưng nhàn nhã trên bàn làm việc, tay gãy gãy một nhánh cỏ đuôi chó trong vô cùng thích thú, Mạch Tố Tố không thể lý giải nỗi, chắc là sở thích quái đản của trưởng phòng, Mặc bỉ ổi thỉnh thoảng còn đưa tay gãi đầu, cô thấy càng gãi càng rối.

Mặc dù trẻ tuổi soái ca nhưng tính khí thì xấu vô cùng, thật tình, bên trong đối lập bên ngoài, bên ngoài đẹp bao nhiêu, bên trong càng mục nát bấy nhiêu.

" Mạch Tố Tố, cô nhìn đủ chưa " hắn thấy Mạch Tố Tố bước tới gần, ánh mắt sắc bén như muốn cào lên mặt cô vài đường, cất nhanh nhánh cỏ vào ngăn kéo bàn làm việc như thể sợ cô giật mất, xin lỗi, cô đây không phải là động vật ăn cỏ.

Mạch Tố Tố đã gặp như thế nhiều lần, chai mặt, cả người vẫn án binh bất động, không nhìn nữa, cuối đầu xuống đất im thin, chờ tên khó chiều, khó ưa trước mặt mở miệng phân phó.

Mặc Tiếu Hàm nhìn Mạch Tố Tố xem mình giống như thấy ruồi muỗi bay vật vờ trước mặt thì nổi khùng, lửa cháy trong lòng cuồn cuộn lên, lỗ mũi muốn phun ra lửa, người phụ nữ chết tiệt này ngày càng không xem hắn ra gì mà, ngày càng không để hắn vào trong mắt.

" hừ, nhìn đủ rồi thì đem cái này đi làm đi".

Mặc bỉ ổi chỉ một đống tài liệu bên này, hất cằm.

Công việc vẫn như hàng ngày thôi, Mạch Tố Tố cũng không lấy gì làm lạ, ngẩng đầu lướt qua Mặc bỉ ổi, chuẩn bị ôm đống tài liệu đi ra ngoài, có vẻ hơi nặng.

Đã ôm hết trên tay, khi Mạch Tố Tố định lướt qua hắn thì bị hắn giơ tay cản lại, chồm người tới sát, khịt khịt mũi vài cái:" khoan đã, hình như bổn thiếu gia nghe được mùi gì đó kinh khủng".

Làm ơn, đừng giở giọng thiếu gia ngay trước mặt cô đi được không.

" mùi gì cơ "

Mũi tên này còn thính hơn cả chó.

" sáng cô dùng loại nước hoa gì thế, khó ngửi chết đi được" vẻ mặt ghét bỏ của hắn lọt hết vào mắt cô, Mạch Tố Tố nổi nóng.

" mũi anh là mũi chó sao?" Toàn ngửi lung tung.

Người phụ nữ đáng ghét, nghe được lời Mạch Tố Tố phát ra, sắt mặt Mặc Tiếu Hàm ngày càng thúi, xém chút nhảy lên cắn người:" hừ, người phụ nữ chanh chua chát đắng kia, không được đánh đồng tôi với loài vật ngu xuẩn đó".

Xem ra, trưởng phòng tức giận không hề nhẹ, nhìn càng thấy giống mấy ả đàn bà đang phát ghen chồng mình với bồ nhí, khi nghe nhắc đến chó, vẻ mặt như vừa đạp phải thứ ô uế, ghét bỏ không thôi. Mạch Tố Tố thường nghe thấy, loài mèo mới chính là kẻ thù với chó, không ngờ có ngày còn được chứng kiến, loài người cũng không đội trời chung với loài chó.( anh ấy đâu phải là người thường, ghét cũng phải).

Mạch Tố Tố cũng cảm nhận được mình cũng hơi quá lời, ngu ngốc, chọc giận hắn, mình sẽ khổ. Vì khi Mặc bỉ ổi tức giận sẽ muốn cào cấu lung tung cho hả giận, mà cái thứ sẽ được hắn đem ra cấu xé sẽ là cô.

Thôi, không chọc hắn nữa, nhỡ đâu hắn lại trả thù, cô chắc chắn thê thảm.

Ai bảo, cô đã xịt nhẹ lắm rồi, đứng từ xa hắn vẫn ngửi được, không phải mũi chó thì là mũi gì ?, cái thứ hay bắt bẻ lung tung.

" Xin lỗi, không dám, không dám nhắc nữa".

Mặc Tiếu Hàm tuy nghe được Mạch Tố Tố xin lỗi, nhưng trên mặt chả có tý hối lỗi nào, sắc mặt thúi còn thúi hơn, cảm thấy móng tay hơi ngứa ngáy:" người phụ nữ chết tiệt, nói chuyện với bổn thiếu gia chả có tý thành ý nào".

" ây ya, thật xin lỗi, thật xin lỗi" tính tình hắn cứ như tính cách của một con mèo, cao có, gắt gỏng.( cô đoán đúng rồi).

"lần sau không được sử dụng những thứ này trước mặt bổn thiếu gia".

" vâng vâng".

" lần sau không được...."

" vâng vâng"

" lần sau...."

"..."

Mạch Tố Tố gật đầu lia lịa, Mặc Tiếu Hàm cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.

Còn có nhiều lần sau nữa, Mặc bỉ ổi, đi chết đi, Mạch Tố Tố kìm nén cảm xúc muốn sỉ vả hắn một trận, lại sợ tính cách khó ưa độc mồm của tên này lại bộc phát nên đành nhịn, chưa gì đã nói cô là người phụ nữ chanh chua đáng ghét này nọ, theo cô thấy, hắn mới đúng là tên đàn ông đáng ghét chanh chua.

Mặc Tiếu Hàm ra một đống điều kiện này nọ đều được cô đáp ứng, sắc mặt hồng hào như vừa được cho ăn no, thoải mái phất tay tiễn người, Mạch Tố Tố chào hắn một cái, ôm chồng tài liệu quay lưng bước đi.

Bốn thiếu gia, bổn thiếu gia, ngày nào cũng dùng giọng điệu bổn thiếu gia mà lên mặt vênh váo. Không nghi ngờ gì nữa, cái người trưởng phòng ấy chính là chàng thanh niên đứng dưới gốc cây Tử Kinh tối hôm qua.

Thấy Mạch Tố Tố đã khuất dạng, trong gian phòng chỉ còn lại một mình, hắn ngứa ngứa tay cào vài cái lên tường, đã tay, không nhịn được cào thêm vài phát, Mặc Tiếu Hàm lại cầm cỏ đuôi chó đong đưa qua lại.

Mạch Tố Tố nhìn tài liệu, suy nghĩ, chắc rằng hôm nay cô phải tăng ca, như thế cũng tốt, ngủ ở đây luôn cũng được, khỏi cần về cái nơi quỷ quái làm kiệt quệ tinh thần ấy.