Chương 3

Mạch Tố Tố bắt tay vào làm việc ngay tức khắc, công việc của cô cũng đơn giản, phiên phiên dịch dịch hết chồng tài liệu này từ tiếng anh sang trung văn là xong, đừng nhìn Mạch Tố Tố như vậy mà nghi ngờ, hệ anh văn của cô không tệ đâu, ít ra, còn đáng tự hào được đôi chút.

Mới chấm bút chưa đầy 10 phút, Mạch Tố Tố nghe thấy có người gọi mình, tiếng đó phát ra từ trong căn phòng của Mặc bỉ ổi vô cùng khó ưa ấy, không biết hắn cầm tinh con gì, mỗi ngày, Mạch Tố Tố nhìn mặt hắn, càng nhìn lại càng thấy ghét, muốn nện gót giày vào bản mặt bổn thiếu gia tự phụ đó cho hả hê.

Trong văn phòng có rất nhiều người, tại sao hắn không gọi họ mà lại cứ mực một cũng Tố Tố, hai cũng Tố Tố, Mạch Tố Tố vò đầu, bỏ qua cô còn có biết bao nhiêu người muốn làm nô ɭệ cho hắn, tại sao nhất định phải là Tố Tố, cô là nhân viên, đâu phải thư ký riêng kiêm oxin, Mạch Tố Tố được sủng ái mà cả kinh.

Đồng nghiệp mỗi khi thấy trưởng phòng gọi Mạch Tố Tố, ánh mắt lại lấp lánh nhìn cô y hệt như phát hiện ra mùi gian tình, cho xin đi, tra tấn tinh thần dã man thì có chứ yêu đương nỗi gì, mà ví dụ nếu như có gian tình thì cũng bị cái miệng độc địa của Mặc bỉ ổi dìm chết, không chết cũng tàn tật.

Mạch Tố Tố tự hỏi, cô nào có bao giờ gây thù chuốc oán gì với hắn, mặc dù trong lòng tức muốn gϊếŧ người nhưng Mạch Tố Tố vẫn cố nhịn, tiền lương của cô nằm trong tay hắn, nên nhẫn, vẫn nên nhẫn.

Mạch Tố Tố cố gắng cười một cách cứng ngắc, từ tốn bước vào:" xin hỏi ngài cần gì ạ ?".

" Cà phê "

" vâng " Mạch Tố Tố như bị táo bón.

Mạch Tố Tố bị sai riết thành quen, nhanh tay nhanh mắt thuần thục pha chế cafe đem vào, thường thì Mặc bỉ ổi uống cafe phải cho hai muỗng đường nhỏ, hôm nay cô còn không thèm bỏ thêm đường, cho đắng chát hắn luôn, không lâu sau, Mạch Tố Tố lại nghe được tiếng rống to từ trong phòng Mặc Bỉ ổi bay ra, cô nghe được hình như hắn muốn băm nhỏ cô ra làm nhân bánh bao.

"Ăn trưa thôi"

Đồng nghiệp rủ nhau xuống phòng ăn, Mạch Tố Tố nhìn tài liệu còn chất đống liền từ chối, bọn họ nhìn cô vô cùng thông cảm, an ủi Mạch Tố Tố một hồi mới bỏ đi, mọi người lần lượt đi hết chỉ còn lại một mình Mạch Tố Tố ngồi trong phòng.

"không định đi ăn trưa sao ?"

" chắc là không"

Mạch Tố Tố không nhìn cũng biết là ai, không thèm ngẩng đầu, ung dung đáp lại.

" tại sao ?"

"anh không nhìn thấy đống tài liệu chồng chất này à ?" Mặc bỉ ổi, đừng nói là không thấy, nếu hắn dám nói không, cô sẽ đánh hắn gãy xương ngay lập tức.

" ờ thấy " Mặc Tiếu Hàm mở miệng vô cùng nhẹ nhàng, trớ trêu, khi lọt vào tai Mạch Tố Tố thì như tiếng sắt gỉ cứa vào nhau, chói tai vô cùng.

Không được, nếu cô còn nói chuyện với hắn, e là cô sẽ cắn chết người.

"thấy rồi thì đừng làm phiền thuộc hạ"

làm ơn cút nhanh nhanh một tý.

"ờ ".

Tên đáng ghét, giọng điệu cũng đáng ghét như nhau.

"cô không đi ?"

"không" Mạch Tố Tố cắn răng.

" chắc chắn ?"

"chắc chắn" quỷ lắm lời, mau đi đi.

" ồ được, lúc nãy tôi vừa bước ra, hình như thấy một bóng lạ lướt qua lướt lại trong phòng đó, nhưng chắc do tôi hoa mắt nên nhìn nhầm, một mình cô nhớ cẩn thận".

Mặc bỉ ổi bỏ lại một câu rồi đi mất, hừ, xấu xa, nhìn nhầm con bà anh, cả nhà anh đều nhìn nhầm.

Mạch Tố Tố ngồi một mình cảm thấy cô đơn, cảm thấy sống lưng hơi lành lạnh, vội vã nhắc chân chạy xuống phòng anh trưa.

Mặc bỉ ổi, một ngày nào đó, cô sẽ báo thù.

****

"Tố Tố, lại đây ngồi này"

Vị tiền bối Sở Tuân nhìn thấy Mạch Tố Tố đang bưng khay thức ăn loay hoay tìm chỗ ngồi thì kêu lại, trong mắt nồng đậm tư tình vương vấn nhìn Mạch Tố Tố.

Người ngoài ai ai cũng biết Sở Tuân có tình cảm với Mạch Tố Tố nhưng mà Mạch Tố Tố lại chẳng hề hay biết, chỉ coi Sở Tuân như anh trai mà đối đãi, đúng là người ngoài cuộc thì tinh tường, người trong cuộc lại mờ mịt.

Từ xa, Mạch Tố Tố đã nhìn thấy Sở Tuân và mọi người, trong đó có cả Mặc bỉ ổi, cô thật không muốn đến đó chút nào, nhưng người ta đã gọi, cô không thể nào không đến.

Mạch Tố Tố bưng khay đến gần, bỗng nghe có tiếng hừ nhẹ phảng phất trong không khí, kỳ lạ, Mạch Tố Tố nhìn xung quanh chỉ thấy từng cái đầu đang cắm cúi ăn cơm, khuôn mặt rạng rỡ của Sở Tuân và cái nhìn sắc lẹm của Mặc bỉ ổi, vẫn nên nhường nhịn, Mạch Tố Tố, mày phải cố lên.

Đến bàn, đồng nghiệp vội dịch qua một bên nhường chỗ cho cô, vừa vặn mặt đối mặt với vị trưởng phòng xấu xa, ngồi chỗ này, Mạch Tố Tố tưởng chừng như lửa đốt vào mông, nóng bỏng không chịu nổi.

Mặc Tiếu Hàm mặt mày hắc ám ngồi co ro một bên góc bàn trong vô cùng đáng thương, không phải, theo Mạch Tố Tố Mặc Tiếu Hàm trông vô cùng đáng đời, cô hiểu ra vì sao đồng nghiệp vừa thấy cô đến thì nhường chỗ này lại cho cô, vì bởi lẽ, người ngồi trước tên hắc ám mặt than, ai mà ăn cho vào, tự dưng, cô lại được trúng sổ số, quang minh chính đại nhìn trực diện Mặc bỉ ổi, danh chính ngôn thuận bị ánh mắt Mặc bỉ ổi lia tới găm dao.

Sở Tuân thấy Mạch Tố Tố ngồi cách xa, trong lòng vô cùng mất mác, đồng nghiệp cũng chỉ biết xin lỗi cả ngàn lần, có trách cũng phải trách trưởng phòng quá đáng sợ, họ vừa ăn vừa đón nhận được ánh mắt uy hϊếp như có như không phóng tới làm họ rùn mình, nói chuyện cũng không dám.

Lại nghe một tiếng hừ nữa phát ra, Mạch Tố Tố bị Mặc Tiếu Hàm nhìn chằm chằm cảm thấy không được tự nhiên, chỉ biết cúi đầu ăn cho thật nhanh.

Mặc Tiếu Hàm nhìn muốn xuyên thấu Mạch Tố Tố, hừ, ai bảo cô gây thù chuốc oán với hắn, nhìn thấy biểu cảm khốn khổ trên khuôn mặt của cô mỗi khi bị hắn bắt nạt thì hắn cảm thấy thư sướиɠ, hả hê vô cùng, Mạch Tố Tố hắn sẽ từ từ bắt nạt, theo tính cách của hắn, đồ chơi của hắn, càng sống dai, hắn mới cảm thấy thích thú, loài mèo, thích vờn con vật cho đến chết thì thôi.

Nhìn thấy khuôn mặt như ăn ớt của cô hiện ra trước mặt hắn, Mặc Tiếu Hàm liền cảm thấy thư thái, giống như bị nghiện, càng ngày càng thích trêu chọc.

Hừ, hai tuần trước Mạch Tố Tố đã trộm mất mèo thuộc hạ của hắn, làm trễ nải đại sự , đối thủ sảy mất, cô phải từ từ mà trả giá.

Mạch Tố Tố nếu mà biết Mặc Tiếu Hàm vu oan như thế chắc sẽ la lớn, cắn lưỡi chết quách đi cho rồi. Oan ức quá, hai tuần trước Mạch Tố Tố vô tình thấy được mèo nhỏ lang thang ngoài đường, ngửi ngửi bên này rồi lại qua bên kia, nhìn rất tội nghiệp, nên mới đem về nhà, nhưng ngày hôm sau mèo nhỏ bỗng biết mắt, cô tưởng nó đã nhớ đường và tự đi về nhà rồi, làm ơn mắc oán, Mạch Tố Tố lại bị người ta lầm tưởng là trộm mèo.

Mạch Tố Tố chưa biết nguyên nhân, nếu không sẽ khóc ròng.

_________________________________________

Tính cách Mặc Tiếu Hàm như thế, có ai còn từ nào để hình dung không?

Theo tôi:" thù dai".