Chương 6

Anh rất ít khi nói về gia đình mình, khi nói với tôi về gia đinh, chỉ nói bố mẹ anh đã qua đời.

Tôi đau lòng nhìn anh, nhưng anh lại dùng ngón tay gõ nhẹ đầu tôi.

"Nghĩ gì vậy? Tôi không thê thảm như chị nghĩ đâu, trái lại tôi thấy rất hài lòng.”

Anh quá ôn hoà, quá bao dung.

Tất nhiên tôi luôn coi anh lớn lên trong sự thương của cha mẹ, nhưng sau đó lại mất đi phần tình cảm này.

Do đã từng được bố mẹ yêu thương nên không mấy khi oán hận cuộc sống.

Nhưng bây giờ xem ra những điều đó không hề đúng.

Anh mím môi, lông mi run run:"Tôi chưa bao giờ nhìn thấy người đã sinh ra tôi."

Tôi chưa kịp hỏi thêm, anh lại nói: “Mẹ hiện tại là mẹ nuôi của tôi.”

“Mẹ ruột của tôi khi sinh tôi còn nhỏ tuổi, sau khi sinh tôi, đã bỏ rơi tôi. Bố nhặt được tôi rồi đưa về nuôi. Sau khi ông mất, mẹ nuôi dẫn theo tôi tái hôn”.

Chỉ vài câu nói mà anh đã có thể kể hết cuộc đời gian truân của mình.

Tôi hơi buồn. Anh lặng lẽ nhìn tôi rồi bỗng nhiên cúi xuống.

Hai mắt nhìn nhau, gần đến mức như chạm vào nhau.

Tôi hô hấp rối loạn, nghe thấy giọng nói trong trẻo của anh: "Chị ơi, chị thấy đau lòng cho tôi sao?”

Tôi không nhịn được đẩy anh ấy.

“Gì cơ?” Tôi cố gắng ổn định nhịp tim, ngoài mặt giả vờ thờ ơ như không có chuyện gì.

Anh mỉm cười, đôi mắt cong lên: "Tôi đói."

Hai chữ này như ma chú, tôi bịt miệng anh ấy:

"Em đã nói anh không đói thì chính là không đói."

Anh ủ rũ như một bông hoa phơi nắng đến khô héo.

Anh vui vẻ “ừm” một tiếng.

Thực tế khác xa so với những gì tôi tưởng tượng.

Chỗ ở của Thẩm Tư Hàng không hề tệ, phòng ốc sạch sẽ sáng sủa, có đầy đủ thiết bị điện.

"Anh sống chỗ này mà lại không có tiền ăn?"

Anh ấy nghiêm túc lấy từng hộp thuốc cẩn thận sắp xếp trên bàn.

"Tài sản của chú ấy, không có phần của tôi."

Sợ tôi không hiểu, còn nói thêm: “Ba của Thẩm Kim Bạch.”

Chẳng trách tôi cảm thấy căn nhà này không có hơi người, hình như đã lâu không có người ở.

Xem ra anh chỉ xem nơi này là chỗ để ở, hoặc là, ngoài chỗ này ra thì không có ai quan tâm đến cuộc sống của anh.

Chỉ cần còn sống là được.

Tôi đã im lặng khá lâu nên đã thu hút được ánh mắt nghiêm túc của anh.

“Tay.” anh ấy bước tới đưa tay về phía tôi.

Nhìn bàn tay, có thể thấy được cuộc sống của anh ấy không hề dễ dàng.

Móng tay được cắt ngắn gọn gàng, nhưng dưới móng tay tôi vẫn thoáng thấy có vài chỗ bị tụ máu.