Chương 7

Giống như bị ai đó dùng lực dẫm lên.

Lòng bàn tay cũng có những vết sẹo mờ.

“Tay của chị.” Thấy tôi không nhúc nhích, Thẩm Tư Hàng lại giải thích một lần nữa, kéo những ngón tay đang siết chặt.

Lúc này tôi mới nhận ra trong vô thức đã tự bấm vào lòng bàn tay, để lại một vết hằn hình lưỡi liềm.

Tôi theo bản năng ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt của anh.

"Không sao, đừng lo quá.”

Giọng nói trầm thấp, không biết là đang nói với tôi hay là nói với chính mình.

“Tôi không khổ như chị nghĩ đâu.”

Ký ức chầm chậm chồng chéo lên nhau, cuối cùng dừng lại ở hiện tại.

"Như này mà không khổ sao?"

Anh ấy thật sự rất rất tốt.

Dù là trước kia hay bây giờ, tôi vẫn luôn nghĩ như vậy, chưa từng thay đổi.

"Họ đã nuôi tôi sống đến ngày hôm nay, còn cho tôi đi học nên họ không nợ tôi bất cứ điều gì cả."

“Họ?” tôi hỏi lại.

Trong mắt tôi, xung quanh anh đều là những kẻ đáng ghét.

Người lớn trong nhà không thể không biết tình hình hiện tại của anh, chỉ là cảm thấy không cần thiết, nên đều cố tình giả câm giả điếc.

"Mặc dù từ khi chào đời tôi đã bị bỏ rơi, nhưng tôi không có lý do gì để oán hận. Bố nói mẹ ruột của tôi lúc đó còn nhỏ tuổi nên không có khả năng nuôi tôi. Tôi đều hiểu hết."

"Bố đã nhận nuôi tôi, chưa bao giờ đối xử tệ bạc với tôi. Khi tái hôn, mẹ còn dẫn tôi theo. Bây giờ, tôi được đi học, rồi còn tương lai sau này nữa. Thế nên chẳng có gì khổ cả".

Sắc mặt anh vẫn như thường, bình tĩnh kể lại toàn bộ câu chuyện, lại xoay người rót cho tôi một cốc nước.

"Vẫn còn ấm, uống đi."

Tôi nhận cốc, hơi ấm truyền đến từng đầu ngón tay.

Anh tiếp tục nói: “Về phần đám người Thẩm Kim Bạch, tôi cũng không thể nói là không hận. Nhưng sau khi ba mất, mẹ đã trải qua cuộc sống rất khó khăn, cho nên tôi không có tư cách để oán hận.”

Tôi uống một ngụm nước, rất ấm. Nhưng tôi cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

Có lẽ tôi không cần giải cứu anh nữa, anh có cuộc sống của riêng mình, tự có quy tắc ứng xử và phương pháp xử lý vấn đề.

Không phải anh không biết phản kháng, mà anh càng hiểu rõ sự khó khăn của cuộc sống hơn tôi, hiểu được sự gian nan, vất vả của người phụ nữ mang theo một đứa trẻ tái hôn vào gia đình giàu có.

So với trước kia, tình yêu thương của mẹ nuôi đối với anh không hề giảm đi, nhưng cũng không thể yêu thương nhiều hơn nữa.

Nhưng tôi yêu anh ấy.

Tôi không đành lòng như thế.

“Sao anh lại nói với em chuyện này?” Tôi cụp mắt, ánh mắt đảo quanh, ngón tay không tự nhiên chạm tường kính.

Trong điện thoại của tôi vẫn lưu đoạn video quay cảnh hôm nay anh bị bắt nạt.

Video đều quay rõ khuôn mặt của những kẻ bắt nạt.