Chương 8

Nếu tung video lên, Thẩm Kim Bạch có khả năng sẽ bị phạt, cũng có khả năng không bị phạt.

Nhưng Thẩm Tư Hàng và mẹ nuôi chắc chắn sẽ bị trả thù.

Anh né tránh, hỏi tôi: “Sao chị lại đối xử với tôi tốt như vậy?”

Ánh mắt của tôi lại lần nữa nhìn vào khuôn mặt anh, đôi mắt trắng đen rõ ràng của anh chứa đầy cố chấp khó hiểu.

"Vì tôi muốn."

Tôi vô thức cử động ngón tay, cảm nhận rõ từng hơi ấm của nước truyền đến.

“Thẩm Tư Hàng.” Tôi nâng tay lên, đan hai tay vào nhau giữ chặt cốc nước.

Tôi nghiêng đầu, mỉm cười với anh, cố gắng bày ra dáng vẻ, ngữ khí giống đùa giỡn nhất.

"Có thể anh không tin nhưng em là vợ tương lai của anh.”

Đồ điên, nói hươu nói vượn.

Tôi đợi câu trả lời, lông mi của anh lại run lên, cất tiếng hỏi tôi:

"Bao lâu nữa sẽ đến ngày đó?"

Anh không phản ứng như tôi suy đoán, tôi cứ thế ngẩn ra.

Tôi muốn nói với anh, là ba năm sau.

Anh ấy học năm hai đại học, còn tôi là sinh viên năm nhất.

Nhưng dù cố gắng thế nào, tôi cũng không thể nói được tiếng nào.

Ở đây có lẽ có một số quy định khiến tôi không thể nói cho anh biết thời gian cụ thể.

Tôi chỉ có thể nói: “Không gần nhưng cũng không xa”.

Thẩm Tư Hàng bỗng nhiên cười lớn.

Lúc này nụ cười mang theo chân thành, lan từ khóe môi đến ánh mắt, giống như trà bạc hà mát lạnh giữa hè, trong trẻo, lại sạch sẽ.

Từ trước tới nay, tôi luôn thấy cuộc sống của anh nên như thế này, tươi đẹp, xán lạn.

Nhưng dường như, sinh mệnh của anh ngập tràn những cơn mưa.

Lúc thì như bão tố, lúc thì như những cơn mưa phùn dai dẳng mãi không ngừng.

Tôi ở lại nhà của Thẩm Tư Hàng.

Tìm một cái cớ hết sức khập khiễng, bố mẹ tôi mới ly hôn, trong nhà rất ồn ào, từ đó tôi không có nhà để về.

Tôi trong lòng âm thầm xin lỗi bố mẹ, vì hạnh phúc của con gái đành nhờ họ phải giả vờ ly hôn một lúc vậy.

Thật sự là một lý do có rất nhiều sơ hở.

Anh không hỏi thêm gì nữa, mà lại quay qua hỏi tên tôi.

"Cố Minh Hi, Minh trong “ngày mai sẽ tốt hơn”, Hi trong “hi vọng”. Nếu anh ở cùng em, anh sẽ càng ngày càng tốt hơn."

Tôi nhiệt tình dụ dỗ.

Anh im lặng suy nghĩ:

"Khi chú, dì đặt tên cho chị, họ chắc đã rất mong chờ chị."

“Bố tôi nói ông đặt tên tôi theo tên của đứa bé mới sinh ở bệnh viện. Ông nói đứa bé tên “Tư Hàng”. Nghe qua hình như rất được gia đình yêu thương và sau này cũng có rất nhiều tiền. Ông hy vọng tôi cũng có thể như vậy. Tương lai có thể trải qua một cuộc sống tốt đẹp."

Nói đến đây, Thẩm Tư Hành trong mắt hiện lên nụ cười nhàn nhạt: “Bố tôi đọc sách không nhiều, cho rằng đó là lời chúc tốt nhất.”