Chương 22: Cậu của tôi là chuyên gia của Bệnh viện Tâm thần

MC dừng lại ba giây, sau đó hô to lên:

“Hạng nhất, Hứa Diệp, ‘Quả táo nhỏ’, 431 phiếu!”

Trong chốc lát, tiếng vỗ tay nóng bỏng của khắp trường quay vang lên.

Hạng nhất thuộc về Hứa Diệp!

Hơn nữa còn là hạng nhất một đường!

Chỉ có một mình anh là vượt trên 400 phiếu!

Chỗ ngồi của ban giám khảo, Nghiêm Mật và Từ Nam Gia cũng vỗ tay.

Trên mặt của hai người họ đều mang theo nụ cười.

Nghiêm Mật là nghĩ đến muốn tìm cơ hội để đặt lịch hẹn bài hát với Hứa Diệp.

Từ Nam Gia lại không giống, cô cảm thấy Hứa Diệp là học sinh của mình.

Học sinh của cô có tiền đồ, cô làm cô giáo đương nhiên là có vinh dự thì cùng hưởng.

Tóm lại chính là vui vẻ!

Tiếng vỗ tay như tiếng sấm.

Trong phòng chờ, một vài thí sinh cũng nhìn về phía Hứa Diệp, vỗ tay.

Cho dù suy nghĩ ở trong lòng của bọn họ là như thế nào, nhưng ngoài mặt vẫn phải làm một vài chuyện.

Tối nay, chắc chắn là thuộc về Hứa Diệp.

Chắc chắn là thuộc về Quả táo nhỏ.

Sau khi buổi biểu diễn công khai thứ 2 của ‘Cự Tinh Ngày Mai’ kết thúc, trên mạng, thảo luận liên quan đến chương trình này lại leo lên hotsreach.

Trong đó, đề tài có hotsreach cao nhất chính là ‘Cậu là quả táo nhỏ của tớ’.

An Thành, trong một huyện thành nhỏ ở ngoại ô.

Hôm nay Tiểu Trương vừa mới tan học lớp tự học buổi tối đã chạy nhanh như bay mà về nhà.

Là một học sinh cấp 3, mỗi ngày đều là học tập.

Nhưng hôm nay lại không giống, lớp tự học buổi tối cậu ấy đã làm xong ba bộ bài thi, kiên quyết không mang bài tập về nhà.

Bởi vì tối nay cậu ấy muốn xem ‘Cự Tinh Ngày Mai’.

Nói cho đúng hơn, cậu ấy muốn xem biểu diễn của Hứa Diệp.

Mới vừa bước vào cửa, Tiểu Trương ném cặp sách ở trên ghế sô pha, cầm lấy ipad ở trên bàn.

Mẹ Tiểu Trương nghiêm nghị nói: “Đã làm xong bài tập chưa? Vừa về là đã chơi ngay.”

“Làm xong rồi, bài thi ở trong cặp, không tin thì mẹ xem đi.”

Tiểu Trương vừa nói vừa mở video QQ lên.

Trong một tuần gần đây, các học sinh ở trong trường đều đang tranh nhau bắt chước cách ca hát của Hứa Diệp.

Cách ca hát của Hứa Diệp rất khó chơi.

Bây giờ ở trong trường học, ai chưa từng nghe màn biểu diễn ‘Nhiệt Tâm 150℃ Của Cậu’ của Hứa Diệp thì phải nói out rồi.

Đối với các học sinh mà nói, phiên bản của Hứa Diệp càng chơi càng vui, càng thú vị.

Hôm nay cậu ta muốn xem xem Hứa Diệp sẽ hát bài nào, ngày mai đến trường cũng có thể trao đổi cùng với các bạn học.

Ấn vào chương trình ‘Cự Tinh Ngày Mai’, những tiết mục khác đều không xem, Tiểu Trương trực tiếp xem sân khấu của Hứa Diệp.

Cậu ta chính là hội viên VIP tôn quý của Video QQ.

Thế nhưng tài khoản này là của chị cậu ta.

Lúc video bắt đầu phát ra, Tiểu Trương nhìn thấy Hứa Diệp mặc một bộ vest màu hồng, khiến cho cậu ta trực tiếp choáng váng.

“Tạo hình gì thế này?”

Còn chưa kết thúc sự kinh ngạc từ dáng vẻ của Hứa Diệp mang đến cho Tiểu Trung, bài hát đã bắt đầu.

“Bài hát này cũng quê mùa quá rồi!”

Phản ứng đầu tiên của Tiểu Trương cũng là như thế.

Nhịp điệu có hơi cổ điển, lời bài hát không có bất cứ nội hàm gì.

Nhưng khi Hứa Diệp bắt đầu nhảy, Tiểu Trương trực tiếp bật cười lên.

“Không hổ là Hứa Diệp! Anh ta luôn có thể mang đến cho mình nhiều kiểu nhắng nhít mới!”

Tiểu Trương xem đến vô cùng vui vẻ.

Bài hát này phối hợp với vũ đạo lại vô cùng thú vị.

Lúc này, mẹ của Tiểu Trương bỗng nhiên đi đến.

Bà tò mò hỏi: “Sao con lại bắt đầu nghe bài hát ở quảng trường rồi?”

Trong đầu Tiểu Trương đầy dấu chấm hỏi, vội vàng nói: “Đây không phải là bài hát ở quảng trường, đây là bài hát lưu hành mà mẹ.”

Mẹ Tiểu Trương hừ một tiếng: “Bài hát lưu hành gì chứ, tưởng mẹ chưa từng nghe những bài hát lưu hành kia hay sao, đây không phải là bài hát ở quảng trường sao, mẹ xem một chút, không phải còn đang nhảy múa nữa hay sao.”

Mẹ Tiểu Trương nhìn thấy Hứa Diệp đang biểu diễn ở trên sân khấu.

Nhất thời liền lộ ra nụ cười hiền hòa của trưởng bối.

“Dáng dấp của cậu này đúng là đẹp trai, nhảy múa cũng rất tốt, động tác này cũng đơn giản, mẹ cũng có thể nhảy, cũng khá là đẹp đó.”

Tiểu Trương hết ý kiến.

Sao mọi người lại thấy vũ đạo này đẹp cơ chứ?

Không phải là rất quê mùa hay sao?

“Cậu là quả táo nhỏ của tớ, yêu cậu thế nào cũng không chê nhiều.”

Mẹ Tiểu Trương bắt đầu hát theo lời bài hát.

Cuối cùng, bà nói: “Con tải video này xuống cho mẹ đi, ngày mai mẹ mang ra cho nhóm vũ đạo học một chút, trận đấu nhảy múa lần này ở quảng trường có bài mới rồi!”

Mẹ của Tiểu Trương là một người yêu thích nhảy múa ở quảng trường, chiều nào bà cũng phải cùng mấy người bạn thân đến quảng trường để nhảy múa.

“Cậu nhóc này cũng khá là lạ đó, biết quảng trường của bọn mẹ không có bài hát mới, còn viết ra một bài mới nữa chứ, cậu ấy tên là gì?”

Giờ phút này, biểu cảm của Tiểu Trương giống như là lúc biết được tin cô Thương sắp kết hôn.

Thật là lạ.

Nhưng lại hợp lí như thế.

“Anh ta tên là Hứa Diệp, là thí sinh tranh tài của chương trình Cự Tinh Ngài Mai này.” Tiểu Trương giải thích.

Mẹ Tiểu Trương chú ý đến một ô vuông nhỏ ở bên góc màn hình, trên đó viết ‘Nếu yêu thích Hứa Diệp thì hãy bỏ phiếu cho cậu ấy’.

“Không phải chỗ này có bỏ phiếu hay sao? Con phải bỏ phiếu cho Hứa Diệp đó, đừng quên, chàng trai này thật là tốt, biết rõ chúng ta thích gì.”

“Hả? Dạ được.” Tiểu Trương nói.

Lúc này mẹ Tiểu Trương mới gật đầu: “Xem xong thì tắm rồi đi ngủ, nhất định phải tải video xuống cho mẹ đó.”

Nói xong, mẹ Tiểu Trương xoay người rời đi, miệng còn đang lẩm bẩm lời bài hát Quả táo nhỏ.

Màn biểu diễn này được phát ở rất nhiều nơi trong cả nước.

Bài hát Quả táo nhỏ này cũng có trên mạng Internet.

Nhưng được lưu truyền đến khắp phố lớn ngõ nhỏ là bởi vì được nhảy múa ở quảng trường.

Cuối cùng, khắp Đại Giang Nam Bắc, hot khắp toàn cầu, không chỗ nào không lọt, già trẻ đều ăn sạch.

Hứa Diệp vô cùng tin tưởng vào bài hát này.

Buổi tối, trong căn hộ.

Đổng Ngọc Khôn vốn định tự mình nấu cơm, nhưng lúc trở về siêu thị bán đồ ăn cũng đã đóng cửa.

Cuối cùng, cậu ta chỉ có thể đến Cửa hàng tiện lợi để mua mì gói và một chút đồ ăn chín.

Đổng Ngọc Khôn nấu mì ăn liền cho hai người, mỗi người thêm một đùi thịt hun khói, một gói sốt trứng gà cùng với mấy xiên chả.

Tổ chương trình đã cung cấp dụng cụ nấu ăn ở trong căn hộ, dù sao thì thí sinh nấu cơm cũng là tài liệu thực tế của chương trình.

Nếu như có thí sinh nấu cơm, quay lại cũng rất thú vị.

“Anh Diệp, mì nấu xong rồi, ăn đi.”

Đổng Ngọc Khôn đặt chén lên trên bàn.

Đây là lần đầu tiên hay người ngồi trên bàn ăn cùng nhau ăn cơm.

Hôm nay mọi người đều đã bận bịu cả ngày, lúc này bụng cũng đã đói đến sôi ùng ục.

Chuyện này khiến cho bát mì gói trở nên vô cùng thơm.

“Cám ơn.” Hứa Diệp cười nói.

“Không cần khách sao.”

Đổng Ngọc Khôn ngồi xuống.

Thế nhưng Hứa Diệp lại đi vào trong bếp.

Đổng Ngọc Khôn nghi ngờ nói: “Anh lấy cái gì sao?”

Hứa Diệp nói: “Tôi lấy cái thìa.”

“Được.” Đổng Ngọc Khôn nói.

Không lâu sau, Hứa Diệp quay lại bàn ăn.

Anh cầm thìa lên, bắt đầu ăn mì.

Đổng Ngọc Khôn ngẩng đầu lên nhìn qua Hứa Diệp, sau đó cắm đầu vào ăn mì.

Cậu ta mới vừa gắp một đũa mì lên cho vào trong miệng, lại đột nhiên ngẩng đầu lên, trợn to mắt mà nhìn về phía Hứa Diệp.

Chỉ nhìn thấy Hứa Diệp dùng một chiếc thìa múc sợi mì lên nhét vào trong miệng.

Nhưng chiếc thìa sao có thể gắp được sợi mì chứ.

Từng sợi mì nhanh chóng rơi xuống.

Hứa Diệp nhanh tay lẹ mắt, lập tức cắn sợi mì, sau đó ăn vào trong miệng.

Đổng Ngọc Khôn ngơ ngác rồi.

Không phải thìa là dùng để ăn canh sao?

Sao lại dùng thìa để ăn mì chứ?

Anh có bị bệnh không?

Hứa Diệp nhanh mấy miếng ở trong miệng, sau đó nuốt xuống.

Anh nghi ngờ nói: “Nhìn tôi làm gì? Ăn đi.”

Lúc này Đổng Ngọc khôn mới khôi phục lại tinh thần, cậu ta nhai mấy miếng, sau khi ăn vài miếng, dò hỏi: “Anh Diệp, cậu của tôi là chuyên gia của Bệnh viện Tâm thần, anh có muốn tôi giúp anh giới thiệu một chút không?”

Nói xong, cậu ta lại bổ sung thêm một câu: “Không cần tiền đâu, miễn phí.”

Nhắng nhít, mãi mãi không dừng lại!