Chương 4: Tôi quen cậu sao?

Trên trái đất của kiếp trước, Hứa Diệp là người sử dụng lâu năm của B trạm.

Mà Đằng Cách Nhĩ thỉnh thoảng cũng sẽ phát hành một vài ca khúc do anh ta cover lại ở trên B trạm.

Bài ‘Nhiệt Tâm 150℃ Của Cậu’ này chính là một trong những ca khúc mà Đằng Cát Nhĩ cover lại.

Giọng của Đằng Cách Nhĩ vô cùng đặc biệt, nghe một chút là có thể nhận ra ngay.

Bây giờ Hứa Diệp đã mơ màng.

Nếu như nói bản gốc khiến cho người ta cảm thấy ngọt ngào ấp áp, trong sáng.

Vậy thì phiên bản kia của Đằng Cách Nhĩ lại khiến cho người ta cảm thấy lờ đờ, mênh mông.

Đám bạn trên mạng gọi bản gốc là để làm quảng cáo cho nước cất, còn bản của Đằng Cách Nhĩ thì để làm quảng cáo cho rượu Vodka.

Tổng kết về giọng hát của Đằng Cách Nhĩ, đó chính là giọng hát nóng miệng.

“Hệ thống, cho dù mày có cho tao một bản nam chất lượng cao thì cũng còn được, tại sao lại là bản của Đằng Cách Nhĩ chứ?”

Âm thanh của hệ thống truyền đến.

【Kí chủ không cảm thấy hát bài này ở trên sân khấu cũng là một loại hành vi nhắng nhít sao?】

【Hệ thống phát hành nhiệm vụ: Mời kí chủ lấy điệu hát của Đằng Cách Nhĩ để trình bài trong tiết mục biểu diễn bài hát của mình, hoàn thành nhiệm vụ đảm bảo sẽ không thấp hơn 50 điểm tích lũy, nhiệm vụ này có thể không hoàn thành, không hoàn thành thì cũng không có trừng phạt】

“Tôi cảm thấy cậu nói rất đúng.”

Hứa Diệp nhận lấy.

Không thể không nói, nếu muốn nhắng nhít thì vẫn là hệ thống.

Nhiệm vụ này nghe là đã thấy kí©h thí©ɧ.

“Có thể biểu diễn như thế ở trước mặt ống kính, đúng là quá hổ thẹn rồi?”

Ba nhiệm vụ người mới trước đó làm rồi thì cũng chỉ là làm rồi.

Nhưng một khi làm ở trong chương trình này, vậy thì không có khả năng cứu vãn rồi.

Hứa Diệp nhìn vào khuôn mặt đẹp trai ở trong gương kia, trầm mặc một lúc lâu.

Lúc mới bắt đầu vào làng giải trí, anh cũng đã nghĩ đến sẽ dựa vào khuôn mặt này để làm một minh tinh lưu lượng.

Kết quả người muốn làm minh tinh lưu lượng còn chưa đến lượt anh, các nghệ sĩ ở trong công ty còn phải xếp hàng đi làm đây.

Không có cơ hội trở thành đỉnh lưu.

Nói cho cùng, hệ thống này chính là thứ duy nhất mà anh có thể dựa vào.

Khuyết điểm duy nhất là đợi sau khi anh nhắng nhít ở trong chương trình, có thể sẽ bị các dân mạng cười nhạo.

Thậm chí có khả năng là bị loại bỏ ngay từ trận đấu thứ nhất.

“Nếu muốn nhắng nhít, vậy thì nhắng nhít triệt để một chút, đỏ thẫm cũng là đỏ (hot), đợi kiếm đủ tiền rồi thì thu tay lại, qua mấy tháng sau cư dân mạng chắc chắn là đã quên mất mình rồi.”

Hứa Diệp tự an ủi bản thân một chút.

Anh kiểm tra những vật phẩm khác ở trong hệ thống một chút.

【Trái cây âm thanh kỳ diệu: Sau khi kí chủ dùng, trong vòng 10 phút tiếp theo kỹ năng thanh nhạc của kí chủ sẽ tăng lên đến cấp độ A, cũng có thể tăng vĩnh cửu 1 điểm kỹ năng thanh nhạc của kí chủ】

【Trái cây đắm chìm: Sau khi kí chủ dùng, có thể lựa chọn tiến hành đắm chìm vào nhân vật trong các sách vở đã đọc, kịch bản hoặc là điện ảnh…, thời gian kéo dài 1 tiếng】

【Trái cây giá trị nhan sắc: Sau khi kí chủ dùng, tăng lên 1 điểm giá trị nhan sắc】

Vật trong gói quà người mới đúng thật là rất có ích.

Hứa Diệp lấy Trái cây giá trị nhan sắc ra, đây là một loại trái cây màu vàng, cẩm trên tay nhìn vào thấy óng ánh trong suốt.

【Vật phẩm của hệ thống, ngoại trừ kí chủ thì những người khác đều không nhìn thấy】

Hệ thống nhắc nhở một câu.

Hứa Diệp cũng ăn quả Trái cây giá trị nhan sắc này vào.

Trái cây vừa vào miệng đã tan ra, lúc này đã biến mất không còn nhìn thấy.

Hứa Diệp soi gương một chút, phát hiện giá trị nhan sắc của anh đã thay đổi một chút.

Một vài đốm đen ở trên mặt anh đã biến mất rồi, cảm giác toàn thể cũng đã khá hơn nhiều.

“Cái này… thật sự là có tác dụng sao?!”

Trái cây này vừa đi xuống, Hứa Diệp đã hoàn toàn tin tưởng vào hệ thống này.

“Sống hay chết, phải xem tối nay rồi, luyện bài hát cho thật tốt.”

Tuy nói rằng Trái cây âm thanh kỳ diệu này có thể khiến cho kỹ năng thanh nhạc của anh tăng lên, thế nhưng muốn dùng giọng hát của Đằng Cát Nhĩ để hát trọn bài này thì cũng không phải là một chuyện đơn giản.

Hứa Diệp chưa từng đánh trận mà không chuẩn bị gì.

Anh mở Khung vật phẩm ra, hệ thống còn gửi cho kỹ xảo biểu diễn liên quan đến bài hát ‘Nhiệt Tâm 150℃ Của Cậu’.

Muốn học theo giọng hát của Đằng Cát Nhĩ, không phải tùy tiện bắt chước một chút là có thể học được.

Kiến thức cơ bản của Đằng Cát Nhĩ vô cùng mạnh, lúc chuyển đổi giữa mạnh và yếu, kỹ thuật nuốt âm xuyên suốt từ đầu đến cuối, nắm bắt lưu lượng và thu nhả hơi thở cũng vô cùng tốt.

Hoặc tập giọng hát của người mạnh cũng là một thử thách đối với bản thân Hứa Diệp.

Thời gian cả một buổi chiều anh đều luyện hát ở trong phòng tập luyện.

Sau khi anh bắt đầu luyện tập, nhất thời cảm thấy cổ họng truyền đến một cảm giác nóng rất nhỏ.

Sau khi hát xong bài hát, trước mắt xuất hiện nhắc nhở của hệ thống.

【Thanh nhạc +0.1】

“Còn có thể như thế sao?”

Hứa Diệp đã hiểu ý trong câu nói luyện tập có thể làm tăng kỹ năng của hệ thống rồi.

Đây là một hệ thống có thể tăng mức độ thuần thục.

Tinh thần của Hứa Diệp càng tỉnh táo hơn.

Luyện hát cả một buổi chiều đã khiến cho kỹ năng thanh nhạc của anh tăng lên 2 điểm.

Lúc 6 giờ tối, tiếng gõ cửa vang lên.

Người đại diện Trịnh Vũ đẩy cửa đi vào, Trình Vũ có một khuôn mặt dài, đeo một chiếc mắt kính, năm nay đã 31 tuổi, độ tuổi này cũng xem như là một người lâu năm trong giới giải trí rồi.

Trịnh Vũ vừa đi vào liền hỏi: “Chuẩn bị thế nào rồi?”

Hứa Diệp ngượng ngùng nói: “Chuẩn bị cũng tạm được.”

Lần này đến tham gia chương trình, Trịnh Vũ đã ký thác kỳ vọng vào anh.

Không nói rằng sẽ giành được giải quán quân, ít nhất cũng phải ở lại được mấy vòng.

Phải biết rằng, muốn giành được cơ hội này cũng không dễ dàng gì.

Thế nhưng nếu để cho Trịnh Vũ biết anh đã chuẩn bị bài hát này, e rằng anh ta sẽ tức giận đến bùng nổ.

“Vậy thì tốt, đi thôi, xuống lầu ăn chút đồ đã, thả lỏng một chút, đừng đặt áp lực quá lớn cho bản thân.”

Hứa Diệp lên tiếng, hai người cùng đi ra ngoài, đi về phía thang máy.

Trịnh Vũ cười nói: “Lúc tôi mới vừa lên đây, nghe người ta nói trong các thí sinh hôm nay có một tên bị bệnh thần kinh, vào thang máy không xoay người lại, mà là nhìn chằm chằm vào người ở bên trong, đúng là thú vị, cũng không biết là ai.”

Trong lúc nhất thời Hứa Diệp có chút lúng túng, nói: “Liệu có khả năng là anh quen biết người này không?”

“Chắc có lẽ là quen biết, đa số các thí sinh lần này đều là nghiệp dư, phía sau đều là công ty mà, không chừng là tôi có quen biết, có lẽ là áp lực quá lớn, tinh thần đã xảy ra chút vấn đề.”

Trịnh Vũ hiển nhiên là không ý thức đến tính nghiêm trọng của vấn đề.

Ngoài cửa thang máy đã có rất nhiều người đang đứng đợi.

Đinh!

Thang máy đã đến.

Trịnh Vũ cười một tiếng: “Vào thôi.”

Thế nhưng, Hứa Diệp lại lùi về phía sau một bước.

Trịnh Vũ tự mình đi vào, những người khác cũng nối đuôi mà đi vào.

Hứa Diệp là người cuối cùng đi vào trong thang máy.

Trong thang máy có rất nhiều người, chỉ còn lại vị trí trống ở chỗ cửa.

Sau khi Hứa Diệp đã đứng vững.

Anh, không xoay người lại.

Trong nháy mắt, bầu không khí ở trong thang máy trở nên vô cùng sốt ruột.

Trịnh Vũ vốn còn đang mỉm cười, nụ cười trực tiếp cứng đơ trên mặt.

Ánh mắt của tất cả mọi người ở trong thang máy cũng nhìn về phía của Hứa Diệp.

Người lúng túng nhất chính là chàng trai đứng ở trước mặt Hứa Diệp.

Chàng trai kia vốn định lấy điện thoại ra để chơi một lát, kết quả vừa giơ máy lên đã nhìn thấy ánh mắt đăm đăm của Hứa Diệp.

Hả, chuyện này…

Cả người Trịnh Vũ đều tê rồi.

Hóa ra tên bị bệnh thần kinh kia chính là cậu!

Trong thang máy, tất cả mọi người đều trầm mặc.

Cuối cùng, thang máy xuống đến lầu 1.

Đinh!

Theo âm thanh nhắc nhở vang lên, cửa thang máy từ từ mở ra.

Người bên trong lập tức xông ra khỏi thang máy.

Tốc độ của chàng trai bị Hứa Diệp nhìn chằm chằm kia là nhanh nhất, gần như là trong chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng trong tầm mắt rồi.

Sau khi tất cả mọi người đều đã rời khỏi, chỉ còn lại một mình Trịnh Vũ.

Trịnh Vũ liếc mắt nhìn qua Hứa Diệp, sau đó đi ra bên ngoài.

“Anh Vũ, lát nữa chúng ta sẽ ăn món gì?”

Hứa Diệp đi theo phía sau, lên tiếng hỏi.

“Cậu là ai? Tôi quen cậu sao?” Trịnh Vũ nghi ngờ mà nói.