Chương 5: Tôi không có bệnh

Trịnh Vũ trực tiếp đi ra khỏi tòa lầu Đài truyền hình An Thành, nhưng cũng không nói một câu nào với Hứa Diệp.

Cửa sảnh, một chiếc xe bảo mẫu màu đen đậu ở bên ngoài.

Chiếc xe này là do công ty điều phối cho Trịnh Vũ, bình thường anh ta cùng với nghệ sĩ đều đi ra ngoài bằng xe này.

Trịnh Vũ đi đến trước cửa xe, dừng bước lại.

Cửa xe từ từ mở ra, anh ta bước vào bên trong.

Hứa Diệp cũng lập tức đi vào theo.

Sau khi vào, anh nhìn thấy hàng ghế sau của chiếc xe còn có một cô gái trẻ.

Cô gái này mặc một bộ chiếc áo màu trắng, bên dưới là một chiếc quần xà lỏn cao bồi, đôi chân trắng nõn lộ ở bên ngoài, thon dài thẳng tắp.

Đôi mắt lấp lánh có thần, sống mũi cao thẳng, tóc dài xõa vai, khiến cho người ta cảm thấy như là một nữ thần lạnh lẽo cô quạnh.

“Chị Trần.” Hứa Diệp lên tiếng chào hỏi.

Người này tên là Trần Vũ Hân, cũng là nghệ sĩ do Trịnh Vũ dẫn dắt, là một ca sĩ.

Thế nhưng địa vị của Trần Vũ Hân cao hơn rất nhiều so với Hứa Diệp, fan trên weibo cũng hơn ba triệu người, xem như là một người lâu năm ở trong nghề.

Chỉ là không có tác phẩm bạo, xuất đạo mấy năm nay vẫn luôn không nóng không lạnh.

Trần Vũ Hân khẽ vuốt cằm, mỉm cười đáp lại một tiếng.

Hứa Diệp ngồi ở giữa hàng ghế trên, bên cạnh chính là Trịnh Vũ.

Đợi cửa xe đóng lại, tài xế lái xe rời khỏi nơi này.

Trịnh Vũ thở dài nói: “Hứa Diệp, tôi không ngờ rằng chương trình này lại mang đến áp lực lớn như thế cho cậu, tôi rất lo lắng cho tình hình hiện tại của cậu.”

Trần Vũ Hân ở hàng ghế sau ngẩng đầu lên, ánh mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.

“Anh Vũ, tôi không có áp lực lớn như thế.” Hứa Diệp nói.

“Không có? Vậy vừa rồi ở trong thang máy là chuyện gì? Cậu như thế không phải là có bệnh sao?” Trịnh Vũ tức giận nói.

“Tôi đang đùa thôi.” Hứa Diệp giải thích một câu.

“Chưa từng thấy cậu đùa như thế.”

Trần Vũ Hân càng tò mò hơn, cô không nhịn được mà hỏi: “Anh Vũ, đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Cậu nhóc này vào trong thang máy giống như là kẻ thần kinh vậy, đi vào không xoay người lại mà là nhìn chằm chằm vào người ở bên trong, tôi cũng không biết nên nói cái gì nữa.” Trịnh Vũ rất tức giận.

Trần Vũ Hân cười khúc khích, quan sát qua Hứa Diệp.

“Tiểu Diệp, cậu đừng có như thế, làm minh tinh thì phải chú ý một chút, nhất là ở chỗ công cộng, phải giữ vững hình tượng, mặc dù bây giờ cậu chưa hot nhưng cũng phải chú ý, nếu không đợi sau khi cậu hot lên rồi bị người khác bớt móc cũng rất khó xem.” Trần Vũ Hân nói lời thấm thía.

Cô bỗng nhiên nghĩ đến cảnh tượng ở trong thang máy, nụ cười trên mặt cũng không kiềm được nữa.

“Không phải, sao cậu lại nghĩ đến làm chuyện đó chứ?”

“Chuyện này…” Hứa Diệp gãi đầu một cái.

“Thả lỏng thì cũng nên tìm những cách khác để thả lỏng, đừng để người khác xem là kẻ tâm thần, chương trình tối nay sắp bắt đầu rồi, cậu phải chú ý một chút, lát nữa ăn thanh đạm một chút, uống ít nước thôi…” Trần Vũ Hân bắt đầu dặn dò.

Trần Vũ Hân cũng là xuất đạo từ chương trình tuyển chọn tài năng, rất có kinh nghiệm.

Đợi khi Trần Vũ Hân nói xong, Hứa Diệp nói: “Cảm ơn chị Trần, em biết rồi.”

Trịnh Vũ tức giận nói: “Không phải biết là được, cậu đừng có lên cơn nữa cho tôi, chú ý hình tượng!”

“Được, anh Vũ.”

Hứa Diệp chỉ có thể nói được liên tục.

Hai người này giống như là chị gái và anh trai vậy, anh cũng không thể phản bác lại được.

“Không được lên cơn!” Trịnh Vũ nói lại lần nữa.

“Được, anh Vũ!”

Không lâu sau, xe đã lái đến chỗ ăn cơm.

Tài xế đã lái xe đến trước cửa tiệm, cửa xe tự động mở ra, người mở cửa cho khách ở bên ngoài đi đến, giơ bàn tay đeo găng tay trắng ra, mở cửa xe ra.

“Tiên sinh, xuống xe chậm một chút, cẩn thận đầu.” Người mở cửa xe cho khác mỉm cười nói ra.

“Xuống xe thôi.” Trịnh Vũ nói.

Nõi xong, Trịnh Vũ xuống xe trước.

Thế nhưng Hứa Diệp lại không nhúc nhích.

Trần Vũ Hân ở hàng ghế sau nghi hoặc nói: “Tiểu Diệp, sao cậu lại không xuống xe?”

Hứa Diệp nói chuyện có hơi không lanh lẹ: “Chị Trần, chị xuống trước đi, em thu dọn ít đồ.”

Trần Vũ Hân cũng không khách sáo, hai người đều đã thân quen rồi.

Sau khi cô đeo kính đen lên, từ hàng ghế sau đi ra, đôi chân trắng nõn chợt lóe lên trước mặt Hứa Diệp.

Chỉ là lúc này Hứa Diệp căn bản là không có lòng để chú ý đến đôi chân trắng nõn kia.

Bởi vì trước mặt anh xuất hiện nhắc nhở của hệ thống.

【Lúc này không nhắng nhít, còn đợi lúc nào, chỉ có kẻ yếu mới quan tâm đến ánh mắt của người khác】

Lúc xe dừng lại ở chỗ này, trong lòng Hứa Diệp đã toát lên một ý tưởng to gan.

Thực hiện nhắng nhít đến triệt để.

Nhưng anh có chút do dự, nhắc nhở của hệ thống liền nhô ra.

Hứa Diệp nhìn thoáng qua Trịnh Vũ và Trần Vũ Hân ở bên ngoài, hai người mới vừa xuống xe, Trịnh Vũ đang nói chuyện với người mở cửa xe cho khách.

Một lát sau, Trịnh Vũ và người mở cửa xe cho khách đã nói chuyện xong.

Anh ta nghiêng đầu nhìn về phía Hứa Diệp.

“Sao cậu còn chưa xuống?”

Trần Vũ Hân cũng nhìn lại.

Hứa Diệp nuốt một ngụm nước bọt, hạ quyết tâm.

“Anh Vũ, xin lỗi.”

Trong lòng anh âm thầm hô một tiếng, ngay sau đó liền nói với tài xế: “Bác tài, phiền anh mở hết tất cả các cửa xe ra.”

Bác tài nghi ngờ mà nhìn về phía Hứa Diệp, trong đôi mắt mang đầy vẻ nghi ngờ.

“Cậu làm gì thế?”

“Anh cứ mở là được.” Hứa Diệp nói.

Tài xế cũng không hỏi nhiều nữa, ấn núi mở cửa.

Nhất thời, tất cả cửa xe của chiếc xe thương vụ này đều được mở ra.

Hứa Diệp tiếp tục nói: “Bác tài, phiền anh mở cả cửa ở cốp sau nữa.”

Tài xế không lên tiếng, ấn nút mở.

Cửa phía sau cũng từ từ mở ra.

Bên ngoài, hai người Trịnh Vũ và Trần Vũ Hân đều trợn to mắt.

Cậu mở cốp sau làm gì chứ?

Xuống xe mà thôi, cũng không cần phải phí sức như thế chứ?

Lúc này ngay cả người mở cửa xe cho khách cũng có chút nghi ngờ mà nhìn chằm chằm vào Hứa Diệp, tràn đầy dấu chấm hỏi.

Lúc này, Hứa Diệp chậm rãi đứng lên.

Thế nhưng anh cũng không xuống xe, sau khi đứng dậy lập tức đi về phía hàng ghế phía sau.

Đợi sau khi anh đến hàng ghế phía sau, leo lên trên chỗ ngồi.

Sau đó anh xoay mình một cái, xoay đến chỗ dựa ở hàng ghế phía sau, xoay xuống cốp sau.

Hứa Diệp từ cốp sau nhảy xuống xe, chỉnh sửa lại quần áo một chút, xoay người tiêu sái một cái rồi đóng cốp lại.

Anh đi đến trước mặt Trịnh Vũ và Trần Vũ Hân.

“Được rồi, anh Vũ, chị Trần, chúng ta đi ăn cơm thôi.” Hứa Diệp mỉm cười mà nói.

Trước cửa lớn, tất cả mọi người đều ngây ngẩn ra.

Trong xe, tài xế há hốc mồm, nhìn chằm chằm vào Hứa Diệp.

Còn người mở cửa xe cho khách thì trưng ra một biểu cảm ngơ ngác.

Mẹ nó, có bệnh sao?

Mở cửa xe lại không đi, đi ra từ cốp sau làm gì?

Miệng của Trần Vũ Hân luôn lạnh lùng cũng mở to ra, cũng may là kính râm đã che mắt của cô lại, không nhìn thấy được ánh mắt của cô.

Còn Trịnh Vũ thì trầm mặc chừng ba giây.

“Người này là ai vậy? Cô quen sao?” Anh ta nói với Trần Vũ Hân.

Trần Vũ Hân có chút ngốc nghếch mà lắc đầu một cái.

“Không quen thì tốt, chúng ta đi thôi.”

Trịnh Vũ xoay người một cái, trực tiếp đi vào trong cửa.

“Anh Vũ, tôi không có bệnh!”

Hứa Diệp hô to một tiếng, đuổi theo.

Ngoài cửa chỉ còn lại người mở cửa cho khách và tài xế trợn tròn mắt.

Hai người nhìn đối phương một cái, bầu không khí có chút ngượng ngùng.

Người mở cửa xe cho khách phá vỡ tình cảnh yên tĩnh này.

“Anh trai tài tế, đây là mới ra sao?”

Tài xế gãi chiếc đầu trọc, cau mày nói: “Lúc trước cậu ấy không có như thế, tôi thấy dáng vẻ này của cậu ấy có lẽ là phải vào rồi.”

“Xin anh nén bi thương.” Người mở cửa xe cho khách nói.

“Đã liên lụy đến cậu rồi.” Tài xế nói.

Nói xong, tài xế vội vàng đóng cửa xe lại, lái xe rời khỏi chỗ này.

Trong phòng bao của tiệm cơm.

Trịnh Vũ chau mày lại, Trần Vũ Hân cũng như thế.

Còn Hứa Diệp ở một bên thì cười ha hả.

Trần Vũ Hân có chút lo lắng mà nói: “Anh Vũ, hay là anh dẫn cậu ấy đến bệnh viện xem thử đi.”

Hứa Diệp lập tức nói: “Tôi không có bệnh, tôi vẫn khỏe, thật sự là không sao cả.”

Trịnh Vũ liếc mắt nhìn anh, thở dài nói: “Bệnh này cũng không nhẹ.”