Chương 40.2: Người khán giả này dựa vào đâu mà có thể đứng ở trên sân khấu nghe nhạc chứ

Từ Nam Gia ở bên cạnh cười tủm tỉm mà nhìn lên sân khấu, đôi mắt to lớn chớp chớp, giống như là lần đầu tiên quen biết Hứa Diệp vậy.

Lời bài hát thật là đẹp đẽ.

Cô ngược lại cũng không thể viết ra được.

Lâm Ca ở bên kia bực tức mà nói: “Không phải nói phong cách sân khấu của Hứa Diệp rất đặc biệt sao? Đây không phải là cũng bình thường thôi sao?”

Hôm nay Lâm Ca đến là vì muốn xem hiện trường của Hứa Diệp.

Thế nhưng bây giờ anh ta lại không xem được.

Chuyện này cũng khiến người ta bực tức quá rồi.

Đến uổng phí rồi.

Trên sân khấu, nhạc đệm du dương vẫn còn đang tiếp tục.

Ánh đèn vẫn chiếu trên người của Trần Vũ Hân.

Trần Vũ Hân tiếp tục hát vang.

“Đom đóm thắp sáng ánh sao đêm,”

“Ai đã dệt cho em thêm một bộ áo mộng mơ.”

“Mở tung cánh cửa trái tim để nhìn thật xa,”

“Ai đã hái xuống đóa hoa đau thương của ngày hôm qua.”

Đoạn A của bài hát đã kết thúc, Trần Vũ Hân nghiêng người qua, ánh mắt nhìn về phía Hứa Diệp.

“Em giống như chú cá nhỏ ở trong ao sen của anh, chỉ muốn giữ gìn ánh trăng sáng đó cho anh.”

“Tung tăng bơi qua bốn mùa sen mà vẫn thơm, đợi bóng anh chiếu trên mặt nước.”

Trên mặt Hứa Diệp cũng lộ ra nụ cười nhìn về phía Trần Vũ Hân.

Cho đến giờ phút này, các khán giả đột nhiên ý thức được một vấn đề.

“Các chị em! Bài này đã hát hơn một phút đồng hồ rồi, thế nhưng đến bây giờ Viện trưởng vẫn chưa cầm mic lên!”

“Viện trưởng ơi, cậu đang làm gì thế? Người ta là khách quý hỗ trợ hát, cậu mới là chủ xướng đó!”

“Vừa rồi mẹ tôi đi ngang qua xem tivi, bà ấy hỏi tôi rằng người khán giả này dựa vào đâu mà có thể đứng ở trên sân khấu nghe hát chứ!”

“Viện trưởng của chúng ta trở về rồi!”

“Hứa Diệp: Ai nói là đứng ở trên sân khấu thì phải hát chứ?”

Lúc này, các khán giả ở dưới sân khấu cũng đã phản ứng lại.

Cũng đã hơn một phút đồng hồ rồi, tại sao Hứa Diệp vẫn còn chưa mở miệng!

Đừng nói là mở miệng, ngay cả mic cũng chưa từng nâng lên.

Cậu quá đáng rồi đó!

Sau khi hát xong đoạn điệp khúc B, lại là một đoạn nhạc dạo.

Sau khi nhạc dạo kết thúc, Trần Vũ Hân tiếp tục hát lập lại đoạn B.

“Em giống như chú cá nhỏ ở trong ao sen của anh, chỉ muốn giữ gìn ánh trăng sáng đó cho anh…”

Sau khi đoạn này kết thúc, Hứa Diệp vẫn đang đứng trên sân khấu, yên lặng mà nhìn Trần Vũ Hân.

“Viện trưởng! Đây là trận thi đấu của anh, không phải là trận đấu của Trần Vũ Hân đâu!”

“Đã hai phút rồi!”

Lúc này, cuối cùng Hứa Diệp cũng đã giơ mic lên.

“Woa! Hứa Diệp sắp hát rồi!”

Một vài khán giả ở hiện trường cũng bắt đầu kích động lên.

Bọn họ rất muốn biết, Hứa Diệp sẽ hát cái gì ở trên sân khấu này.

Dựa theo thời gian của một bài hát bình thường, bài hát này đã được hát hơn phân nửa rồi.

Hứa Diệp lên tiếng.

“Em của năm đó, cùng với bóng hình của em ở trên mặt nước, vẫn là khát khao không thay đổi….”

Sau khi Hứa Diệp lên tiếng, trên mặt của các khán giả đang đứng xem đều lộ ra dấu chấm hỏi.

Khắp nơi trên cả nước, những người đang xem chương trình này cũng suýt chút nữa đã đập cả tivi.

Chỗ ngồi của bán giám khảo, ba giám khảo cùng với một người hỗ trợ đều trực tiếp choáng váng.

Bởi vì Hứa Diệp không phải là đang hát, mà là đang đọc thơ diễn cảm!

Đọc thơ diễn cảm ở trên sân khấu!

Mẹ nó, còn là đọc thơ diễn cảm phối với nhạc điệu!

Giờ phút này, không biết có bao nhiêu người trên khắp cả nước đang mắng ra một câu nói ở ngoài miệng hoặc là ở trong lòng.

Mẹ nó, cậu ta có bệnh hay sao?

Đúng vậy, Hứa Diệp lúc này đang đọc thơ diễn cảm.

Hơn nữa đoạn này còn chính là nội dung trong bản gốc của ‘Hà Đường Nguyệt Sắc’.

“Ánh sao đầy trời khiến người ta mê mẩn, ai có thể tiến vào trái tim của em, đó là hương thơm của đêm đó, hay là hương tóc của em?”

Sau khi Hứa Diệp đọc diễn cảm đoạn này xong, Lâm Ca ở chỗ ngồi của ban giám khảo liền trợn mắt há mồm.

“Bài hát của bây giờ còn có thể hát như thế! Không uổng phí chuyến này đã đến!”