Chương 107.2

“Hơn ba năm trước Beatrice từng tiếp xúc với bọn ta nhưng thực tế, từ bốn năm trước bọn ta đã thấy nàng ấy có gì đó bất thường.” Sơn Trà nói: “Nhưng khi đó, đúng lúc Vân tiên sinh rời khỏi cửa hàng búp bê, chủ tiệm mới không rõ lai lịch, hơn nữa còn không biết rõ chuyện của cửa hàng búp bê, nên bọn ta đành âm thầm theo dõi.”

“Mãi đến ba năm trước, khi chủ tiệm thứ tư sắp kế nhiệm, Beatrice lại đến đây một chuyến.”

Yến Lâu ngước mắt, ánh mắt sắc bén: “Beatrice rời khỏi phó bản của mình, tiến vào phó bản của các ngươi?”

“Đúng, nhưng không phải bản thể, chỉ là một phần ý thức.” Sơn Trà nói: “Ta thừa nhận năng lực mê hoặc của nàng rất đáng sợ, thực lực của nàng ta cũng mạnh hơn bọn ta rất nhiều, nhưng ta không cho rằng nàng ta có sức mạnh phá vỡ kết giới của phó bản. Hơn nữa, trước đây nàng ta tiến vào phó bản của bọn ta lại vô cùng lặng lẽ, sức mạnh phá vỡ không thể yên bình như vậy, chỉ có…”

Yến Lâu lạnh lùng nói tiếp: “Quyền hạn.”

Boss của phó bản đúng là nhân viên của game sinh tồn, nhưng bọn họ không có quyền di chuyển giữa các phó bản, sự tồn tại của cửa hàng búp bê coi như là một điểm trung chuyển đặc biệt, nhưng boss búp bê không thể rời khỏi phạm vi của cửa hàng búp bê mà không có sự cho phép của cậu.

Mà quyền hạn qua lại giữa các phó bản chỉ thuộc về nhân viên cao cấp, và một số nhân viên đặc biệt được bổ nhiệm thêm, ví dụ như Yến Lâu chuẩn bị mở thêm quyền hạn cho nhân viên cửa hàng và người tuần tra, quyền của bọn họ cũng liên quan đến Chiếc Nhẫn Quyền Lực giống như chủ tiệm.

Cho boss của phó bản quyền hạn qua lại giữa các phó bản khác, đây là hành động trái quy tắc.

Cậu suy nghĩ một hồi, nói: “Ngươi vừa nói, bốn năm trước Beatrice đã có hành bất thường?”

“Có thể sớm hơn.” Sơn Trà không chắc chắn nói: “Vân tiên sinh không quản lý công việc nội bộ, quanh năm chỉ ngồi trong phòng làm việc chế tạo búp bê mới, một ít tặng lại cho chủ tiệm, không biết hắn nhận được không. Nhưng ta nhớ Hughes từng một lần phát hiện, hệ thống phản hồi nội dung phó bản của Beatrice chệch hướng nghiêm trọng, yêu cầu chủ tiệm xử lý, Hughes gõ cửa rất lâu nhưng không ai đáp lại.”

Yến Lâu nhìn Trác Vũ Sanh, Trác Vũ Sanh gượng cười: “Đồ đệ tôi nó… Cực kỳ thích búp bê, một khi đã chuyên chú việc gì đều tập trung vào đó, chuyện khác sẽ gạt sang một bên.”

Kiểu người như này không thích hợp để quản lý, bởi vì trách nhiệm của chủ tiệm yêu cầu không chỉ có tạo ra búp bê, mà quan trọng hơn là quản lý phó bản, chờ hắn nhớ tới sai sót của phó bản, rất nhiều chuyện có lẽ đã bị chôn vùi.

Trác Vũ Sanh hơi thất vọng nói: “Sớm biết Vân Kỳ không quản lý được, trước khi đi tôi nên mở quyền hạn cho Hughes, ít nhất có thể xử lý được chút chuyện.”

Thủy Tiên hừ một tiếng, nói: “Con thỏ hôi thích trèo cao đó? Còn cần ngài đến mở cho hắn quyền hạn nhỏ đó? Hắn muốn làm chủ tiệm! Đừng tưởng là ta không biết, khoảng thời gian đó trong cửa hàng rất loạn, không ít lần hắn thêm dầu vào lửa, còn không phải là thừa dịp hỗn loạn để trèo lên trên!”

Trác Vũ Sanh nghẹn lời, nghĩ lại một chút, với tính cách của Hughes, việc này là có khả năng.

“Aizz.” Anh ta lo lắng thở dài: “Sao tôi lại có thể nuôi một đống nhóc con chẳng đáng yêu chút nào thế?”

Yến Lâu nhìn anh ta một cái, lạnh lùng nói: “Có thể là chủ nào vật nấy.”

Nicholas đồng ý gật đầu, Kẹo Mềm đáng yêu, Dorothy cũng rất dễ thương, cho nên Yến Lâu đáng yêu nhất!

Trác Vũ Sanh: “…” Được! Hai đấu một, không đánh lại, tôi nhận thua!

Xác định được vấn đề là do Beatrice, biết rằng đằng sau Beatrice có người giúp đỡ, nhưng bọn họ vẫn không biết ai là người giúp đỡ cô ta, càng không biết bây giờ Beatrice thoát khỏi phó bản đã đạt đến trình độ nào.

Cô ta… Có còn ở trong phó bản không?

Nếu như Beatrice dựa vào quyền hạn để bỏ trốn, bọn họ nên đi đâu để bắt cô ta?