Chương 108

Sau khoảng nửa tiếng, Cẩm Chướng vui vẻ bay về, từ nụ cười trên môi, có thể biết được mọi việc đang diễn ra tốt đẹp, cô đã có được điều mình muốn.

“Cảm ơn đại nhân!” Cẩm Chướng một lần nữa chân thành cảm ơn cậu.

“Đừng vội cảm ơn tôi.” Yến Lâu liếc nhìn Trác Vũ Sanh, thấy anh đang mỉm cười không nói gì, cậu nói: “Tôi sẽ không nuông chiều các cô như anh Trác, sai lầm của các cô đã khiến phó bản bất thường và ngừng hoạt động, các cô cần phải bị trừng phạt.”

Thiên Điểu lo lắng nhìn cậu, hỏi: “Hình phạt gì thế? Tôi nói cho cậu biết, tôi sẽ không dọn nhà vệ sinh đâu!”

“Dọn nhà vệ sinh?” Yến Lâu nhìn Trác Vũ Sanh đầy nghi ngờ.

Trác Vũ Sanh cười khan, trừng mắt nhìn Thiên Điểu, giải thích: “Tôi đã từng dọa họ, con gái thích sạch sẽ mà, nếu họ không nghe lời, tôi sẽ doạ họ đi dọn nhà vệ sinh.”

Yến Lâu: “…”

Cậu im lặng một lúc, gật đầu, nói: “Tôi nghĩ hình phạt này cũng tốt, có thể cân nhắc thử.”

Các Tiên Hoa: “…”

“Hình phạt hiện tại là cho các cô đến phòng học nhỏ của cửa hàng búp bê đúng một tháng.” Yến Lâu nói: “Trong thời gian này cứ giữ công việc dọn dẹp nhà vệ sinh lại, lần sau nếu các cô mắc lỗi, tôi sẽ nhờ người chuẩn bị trước những dụng cụ phù hợp cho các cô.”

Các Tiên Hoa: “…”

Xin hỏi, bọn họ có thể quay ngược thời gian đánh chết cái miệng tiện của Thiên Điểu không?

Sau khi giải quyết xong việc của phó bản, thời gian còn lại Yến Lâu để cho Trác Vũ Sanh và Tiên Hoa ôn chuyện, cậu và Nicholas quyết định đi dạo một vòng trong thị trấn nhỏ này.

Đây là lần đầu tiên Yến Lâu nhìn thấy Thế giới nhỏ, cậu có chút tò mò về khung cảnh ở đây.

“Thế giới nhỏ chỉ là sự phân chia giữa kích thước thế giới và lớp năng lượng.” Nicholas cười giải thích: “Phong cảnh của mỗi thế giới khác nhau, chúng có những vẻ đẹp và ưu điểm riêng biệt, không vì quy mô của thế giới mà có chênh lệch.”

Y nhìn nghiêng về phía Yến Lâu, mỉm cười: “Cũng như ta và em.”

Yến Lâu sững người một lúc, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn Bệ hạ đã khen ngợi.”

Nicholas nắm lấy tay cậu, hỏi: “Em muốn xem mọi người trong thị trấn, hay muốn xem phong cảnh trên núi?”

“Trên núi có phong cảnh gì thế?” Yến Lâu nhướng mày hỏi.

Nicholas nói: “Ta không biết, nhưng ta nghe thấy rất nhiều tiếng nước, có lẽ là thác nước.”

“Vậy đi lên núi xem.” Yến Lâu nói: “Em nhìn mọi người nhiều rồi, nhìn mệt lắm rồi.”

Nicholas mỉm cười bất đắc dĩ, rồi lôi kéo cậu bước vào rừng.

Không khí ở núi rừng trong lành hơn ở thị trấn, phảng phất hương thơm của hơi nước ẩm ướt và thảm thực vật, cùng cái lạnh độc nhất vô nhị vào ban đêm.

Sau khi vào núi, Yến Lâu nghe thấy tiếng nước chảy, tiếng “ầm ầm” chấn động màng nhĩ.

“Coi bộ thế trận không nhỏ nhỉ.” Yến Lâu gạt những dây leo rủ xuống chắn ngang đường, lách qua những thân rễ và những tảng đá trên mặt đất, cả hai lần mò về phía trước trong rừng sâu dưới ánh trăng.