Quyển 1 - Chương 2: Tôi bán xúc xích nướng ở địa phủ

Cửa hàng tiện lợi có mặt tiền chừng một trăm mét vuông, phía trước và phía sau được chia thành hai khu khác nhau, phía trước là khu mua sắm, bố trí bốn kệ hàng và hai chiếc tủ lạnh, còn lại phía sau là kho hàng thật, có thể thông qua một cánh cửa trở lại thế giới thật của Cố Tinh Yên.

Thật sự không khác gì đi làm bình thường.

Cửa hàng tiện lợi được bố trí đầy đủ tiện nghi, quầy thu ngân, kệ hàng, biển quảng cáo, thậm chí ngay cả nồi lẩu Oden và máy nướng xúc xích cũng không thiếu thứ nào.

Những thiết bị này là do công ty cung cấp miễn phí, nếu muốn trang bị thêm phần cứng hoặc hàng hóa, thì quản lý sẽ phải trả tiền mua.

"Quản lý" sẽ tự chịu trách nhiệm vấn đề lãi lỗ, nhưng đối với Cố Tinh Yên mà nói, có thể dựa vào việc bán hàng để mua mạng sống, cô cảm thấy rất đáng giá.

Về phần cửa hàng tiện lợi bán gì?

Suy nghĩ đến số tiền tiết kiệm ít ỏi còn sót lại, cô dự định sẽ bán chút đồ ăn vặt giá thành thấp trước, những thứ khác chờ tiếp xúc với dân bản xứ một khoảng thời gian rồi sẽ quyết định sau.

Mắt thấy bầu trời bên ngoài vẫn phủ kín một màu xám chết chóc cổ quái, cùng với đường phố yên tĩnh vắng vẻ, Cố Tinh Yên bèn quay trở lại trong tiệm quét dọn vệ sinh.

Thời gian chậm rãi trôi qua, từ ban ngày cho đến tận 23 giờ đêm, sắc trời bên ngoài thế nhưng không có bất cứ sự thay đổi nào, đồng thời cũng không có một bóng người.

Nơi cổ quái vắng vẻ như vậy, thật sự sẽ có khách sao?

Trong cửa hàng, đèn ở máy nướng xúc xích vẫn đang sáng bừng, giá nướng tự quay vẫn đang lặng lẽ chuyển động, chậm rãi nướng hơn mười chiếc xúc xích.

Phần nước lẩu được chuẩn bị sẵn đang sôi ùng ục trong nồi lẩu Oden, lớp thủy tinh ở tủ kính cũng đã bị bao phủ bởi một tầng hơi nước.

Bình thường trên thị trường, lẩu Oden được nấu bằng túi nước cốt pha với các loại gia vị, nhưng Cố Tinh Yên lại khá ‘bướng bỉnh’, cô cho rằng muốn nấu ra một món ăn ngon thì bắt buộc phải dùng nguyên liệu thật để nấu mới được.

Vì vậy, cô đã bỏ rong biển vào trong nồi nước, đun hai mươi phút rồi mới vớt ra, sau khi đun nhỏ lửa thêm vài phút thì cho thêm cá bào, vớt sạch bọt nổi, tắt điện rồi để nguội, sau đó lọc cặn, lại cho thêm rượu sake, mirin và các loại gia vị khác...

Vậy là đã chuẩn bị xong phần lẩu.

Củ cải trắng được trần trước, sau đó sẽ lần lượt cho các nguyên liệu nấu ăn vào bên trong các ngăn của nồi lẩu Oden, đun sôi một hồi, rồi mới điều chỉnh nhiệt độ bắt đầu hầm.

Số lượng nguyên liệu cũng chỉ vừa đủ để lấp đầy các ngăn, bởi vì cô hoàn toàn không thể xác định được liệu hôm nay sẽ có khách hay không.

Mà giờ thì hay rồi, những thứ này đều sẽ vào trong bụng của Cố Tinh Yên.

Chiếc máy nướng bên cạnh phát ra tiếng lách cách rất nhỏ, vỏ xúc xích dần được nướng chín, phần mỡ bên trong đang không ngừng tứa ra.

Mùi xúc xích nướng thơm ngon hòa quyện với mùi hương thanh đạm của Oden, cả hai hòa vào với nhau, cùng xộc thẳng vào mũi của Cố Tinh Yên, làm cho cổ họng vốn cả đêm chưa ăn gì của cô lập tức lăn lộn không ngừng.

Xiên một chiếc xúc xích nướng, thổi cho bớt nóng, trong nháy mắt khi Cố Tinh Yên mở miệng chuẩn bị cắn một miếng, cửa kính lại "Đinh" một tiếng, mở ra rồi khép lại.

“Ting ting! Chào mừng đến với cửa hàng tiện lợi 6 giờ!”

Một giọng nữ máy móc truyền ratừ trong radio.

Cố Tinh Yên sửng sốt, nhìn về phía cửa chính, chỉ thấy một người đàn ông mặc âu phục cao gầy xách cặp tài liệu đang tò mò nhìn xung quanh.

Tường bên ngoài cửa hàng được thiết kế hoàn toàn bằng thủy tinh, chỉ cần bên ngoài xuất hiện bóng người, Cố Tinh Yên ở bên trong không thể không chú ý tới.

Nhưng vừa rồi ở bên ngoài cửa, rõ ràng là không có một ai!

Vậy thì người này xuất hiện như thế nào vậy?

Thật là khó hiểu!