Quyển 1 - Chương 20: Tôi bán xúc xích nướng ở địa phủ

Nhóm đồng nghiệp đứng lên, sau khi hoạt động giãn gân cốt, lấy số đàn hương thông thường tương ứng với số người trong ngăn kéo chung ra, đặt lên chiếc bàn cách đó không xa rồi châm lửa.

Mọi người có người đứng, người ngồi, người ngây ra, người nói chuyện phiếm, sau đó hấp thụ linh lực mỏng manh trong hương khói.

Chỉ có mình Quản Tuấn Phong nhìn lén lãnh đạo đang nhắm mắt dưỡng thần, sau đó lấy kimbap trong ngăn kéo ra, vội vàng mở màng bọc thực phẩm…

Quản Tuấn Phong mua hết ba loại kimbap, mỗi loại một cuộn, bây giờ trong tay còn thanh cua trứng và gà sốt dầu ớt.

Ăn loại nào trước nhỉ?

Đúng là phiền não làm người ta hạnh phúc.

Anh ta nhắm mắt, miệng lẩm bẩm đếm tập tầm vông, cuối cùng lúc chọn được vị để ăn, cảm xúc cầm kimbap lại không đến như dự đoán.

“Ui chao, sao cậu vẫn còn vậy!”

Giọng đồng nghiệp bỗng vang lên rất gần, hơn nữa người nọ còn cố nói thật nhỏ.

“Á có quỷ!”

Quản Tuấn Phong giật mình, mới mở mắt ra đã thấy Vương Minh cầm hai cuộn kimbap của anh ta.

“Trời ơi… Cậu đã là quỷ rồi mà còn bị quỷ khác hù…”

Lại một giọng nữ yếu ớt xa xăm khác lặng lẽ xuất hiện sau lưng Quản Tuấn Phong, hơi lạnh trong miệng cô ấy làm anh ta dựng tóc gáy, đương nhiên tiền đề anh ta còn tóc gáy…

“Trương Lị Lị, cô không lo hít hương khói của cô đi, chạy đến chỗ tôi làm gì!”

Anh ta nhớ mình không hề thân với bông hoa của văn phòng này!

“Còn cậu nữa, Vương Minh, trả lại cho tôi đi.”

Anh ta khó thở, gằn giọng lên án.

“Lúc trước cho cậu, cậu không thèm, bây giờ lại tới đây giành đồ ăn của tôi, cậu đừng có quá đáng nha!”

Vương Minh mếu máo, hơi uất ức, rõ ràng anh ấy có lòng tốt, không muốn anh ta bị lừa nên mới nhắc nhở vài câu.

Hơn nữa anh ấy cũng đâu muốn giành đồ ăn của đồng nghiệp, anh ấy chỉ là tò mò thôi, cầm lên xem thử rồi sẽ trả lại ngay mà.

“Ban nãy trưởng phòng đã nói rồi, “thực phẩm” có mức giá không bình thường này có thể có vấn đề, vậy mà cậu còn giấu nhiều như vậy.”

Quản Tuấn Phong dùng vẻ mặt “ai cũng say chỉ mình ta là tỉnh” để đáp trả, bắt đầu xé màng bọc thực phẩm của kimbap thanh cua trứng.

“Này này này này này, sao cậu còn xé ra? Lỡ mùi của nó làm lãnh đạo đến đây thì sao?”

Vương Minh sốt sắng nhìn Vệ Hưng Học đang nhắm mắt ngồi ở chỗ đầu tiên.

“Chuyện này…”

Quản Tuấn Phong khựng lại, nhưng thoáng chốc lại xé tiếp.

“Mùi này không nồng như xúc xích, cùng lắm thì tôi ăn nhanh.”

Cứ nói đồ ăn có vấn đề, anh ta đã ăn vài lần rồi, ngoài việc ăn no quá nên bị chướng bụng thì hoàn toàn không có vấn đề gì hết được chưa!

Trương Lị Lị bị hai người lờ đi nhưng cũng không vì thế mà bực mình, trái lại cô ấy yên lặng ngồi kế bên nhìn chằm chằm kimbap được Quản Tuấn Phong cắn một miếng.

Chỉ thấy trứng vàng óng không chín hẳn, tràn ra khỏi lớp cơm, mùi thơm nhẹ của trứng khiến cô ấy vô thức nuốt nước miếng.

Trương Lị Lị đảo mắt, nhìn sang phần kimbap còn sót lại.

Nhưng bởi vì hành động vừa rồi của Vương Minh, lúc này Quản Tuấn Phong đã cẩn thận hơn, dùng tay còn lại cầm chặt cuộn kimbap.

Dường như cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng nào đó, bàn tay kia vô thức co rúm lại.

“Tuấn Phong, chúng ta thương lượng đi!”

Trương Lị Lị chợt nói.

“Tôi dùng linh hương ba ngày đổi phần kimbap còn lại của anh, loại hương tuỳ ý anh chọn, thế nào?”

Động tác nhai nuốt của Quản Tuấn Phong không hề dừng lại, lắc đầu.

Vương Minh vừa kinh ngạc vừa đau lòng, không hiểu sao hai người này lại mất lý trí như vậy chứ:

“Trương Lị Lị, sao cô lại hùa theo cậu ta rồi! Thứ này hoàn toàn không đáng với linh hương ba ngày đâu!”

Quỷ như họ cố gắng suốt mấy năm hoặc mấy chục năm thi vào công chức nhà nước địa phủ cũng chính là vì “bữa cơm” miễn phí này!

Đừng thấy nhiều người ở ngoài có thể mua linh hương thông thường, nhưng Phong Đô tệ là tiền tệ lưu thông ở dưới địa phủ, điều kiện có được Phong Đô tệ cực kỳ hà khắc.