Quyển 1 - Chương 21: Tôi bán xúc xích nướng ở địa phủ

Một là công đức tích luỹ lúc còn sống, sau khi chết có thể sử dụng theo tỷ giá hối đoái thực tế, hai là có bạn bè thân thích thành tâm thành ý đốt tiền cho họ.

Nhưng không biết dương gian bây giờ bị gì, một triệu, mười triệu gì đó cũng dám in bậy, có đốt bao nhiêu đi chăng nữa cũng là giả, làm hại phần lớn nhóm quỷ âm phủ nghèo trắng tay.

Mặc dù quỷ sẽ không “chết” lần nữa nhưng vẫn sẽ thấy “đói”, nếu không tại sao thi thoảng lại hay có quỷ chạy ra ngoài tìm đồ ăn chứ?

Gì mà cảm xúc tiêu cực của loài người, gì mà khế ước linh hồn, gì mà thịt trai tân với cả gái còn trinh…

Phần lớn quỷ không muốn đi con đường bàng môn tà đạo nhưng lại nghèo kiết xác, chỉ có thể thông qua đầu thai để trốn sự “đói khát” này.

Nhưng bên phía hoàng tuyền lại không phải quỷ nào cũng trốn được, không có chút quan hệ thì việc xếp hàng chờ gọi tên cũng mất mấy trăm năm…

Linh hương là đồng tiền mạnh, họ thà tiêu tiền mua đồ chứ sẽ không tuỳ ý lấy linh hương ra để giao dịch, trừ khi thứ cần giao dịch cực kỳ quan trọng.

Trong lòng anh ấy, đống “đồ ăn” không biết Quản Tuấn Phong lấy ở đâu ra này đã được lãnh đạo chứng thực là đồ không rõ nguồn gốc!

Anh ấy không muốn nhìn hết đồng nghiệp này đến đồng nghiệp khác nhảy vào hố lửa.

Trương Lị Lị thích làm theo ý mình, bớt một người tranh giành với cô ấy, cô ấy càng vui, không giải thích nhiều, vươn năm ngón tay thon dài ra.

“Năm ngày, được chưa? Nhưng loại hương chỉ giới hạn ở đàn hương và trầm hương thôi.”

“OK.”

Quản Tuấn Phong sảng khoái đưa kimbap cho cô ấy, không quên nói thêm:

“Thật ra hâm lên ăn sẽ ngon hơn nhưng điều kiện chỗ chúng ta không cho phép.”

Mắt Trương Lị Lị sáng lên, cong thành hình trăng liềm.

“Cảm ơn!”

Vương Minh đỡ trán, tiếc là anh ấy không khéo ăn khéo nói nên không biết phải khuyên như thế nào.

“Sao hai người lại không nghe lời tôi khuyên chứ? Chúng ta đang làm việc ở đâu? Phòng hồ sơ vụ án đó! Đã có rất nhiều ghi chép về các vụ án lừa đảo rồi, vậy mà người trong phòng lại còn…”

Vương Minh dùng gương mặt trẻ trung anh tuấn, làm ra hành động giống như ông cụ non, rung đùi rồi thở dài nói:

“Thôi, tôi cũng lười quan tâm các cô cậu!”

Chi bằng nghĩ xem trong Phong Đô có chỗ nào cấp cứu cho quỷ không!

Quản Tuấn Phong ngẩng đầu nhìn anh ấy, yên lặng nhai nhanh hơn, sau đó ăn từng miếng từng miếng to, giống như một chú hamster nhỏ bé yếu đuối nhưng sức ăn lại rất khoẻ.

Trương Lị Lị quan tâm hình tượng, cô ấy không cắn trực tiếp mà lấy con dao nhỏ không biết lấy ở đâu ra, cắt cuộn kimbap này thành từng khoanh có độ dày chừng 2cm.

Trương Lị Lị xoa tay mong chờ, nhẹ nhàng cầm một khoanh lên cắn một miếng nhỏ, cơm trắng với vị hơi ngọt nhẹ và gà xé sợi ở trong khoang miệng, nước sốt đậm mùi hồ tiêu làm người ta cực kỳ hoài niệm.

Quỷ có diễn tốt cỡ nào đi chăng nữa ăn đồ ăn của cửa hàng Mạnh Bà xong cũng sẽ không nhịn được mà nôn ra, lúc trước nhìn Quản Tuấn Phong ăn ngon lành như vậy, chứng minh mùi vị của nó khá được.

Chỉ tội cho bản thân lúc còn là người, ngày nào cũng để ý ánh mắt những người xung quanh, ép bản thân phải giảm béo ăn uống điều độ, sau khi chết rồi, nghĩ thông suốt thì lại không có cơ hội hưởng thụ.

Các đồng nghiệp không biết, mấy năm nay Trương Lị Lị âm thầm mua đồ ăn vặt bên ngoài lén tuồn vào, thuộc tuýp người tháng nào cũng tiêu sạch tiền lương.

Năm ngày dùng linh hương gì đó thật sự chẳng là gì!

Biết là hố nhưng vẫn nhảy vào, tiêu tiền uổng nhưng vẫn tiêu, có điều cô ấy là quỷ, ngoài đam mê này ra thì đâu còn chỗ nào để tiêu tiền nữa, đương nhiên là không hề có suy nghĩ tiếc hay không tiếc.

Trương Lị Lị lòng ngất ngây, ăn một khoanh kimbap đơn giản như thể ăn một bữa thịnh soạn và thần thánh làm các đồng nghiệp khác cũng tò mò ghé sang.