Chương 19

Hồi 06: Huynh Đệ Minh nội tình bí ẩn - Tử Diện Hội xuất quỷ nhập thần

Vừa trông thấy Mộ Dung Bạch, Lâm phu nhân đã ngờ ngợ nhận ra:

- Ta trông thiếu hiệp rất quen.

Và quay qua nhìn Trầm Bích Quân, Lâm phu nhân cười tươi tỉnh:

- Ngọa Long Thần Thư quyết không hề khinh suất nếu chỉ đưa nhân vật xa lạ cùng đến đây. Vậy hãy mau dẫn kiến để khổ phụ này không phải thất lễ với người đã vượt quãng đường dài thật khổ nhọc.

Mộ Dung Bạch nghe cay cay ở sống mũi, đành tự tiến đến thi lễ:

- Phu nhân vẫn an khang? Tiểu Bạch do giữ lời đã hứa, dù chưa được phu nhân chấp thuận vẫn mạo muội đến vấn an. Mong phu nhân lượng thứ

Lâm phu nhân thoáng khựng người:

- Tiểu Bạch?! À, phải rồi, là ngươi độ năm trước đã nằng nặc đòi ly khai Lâm gia? Lần đó còn có Hoa Đà Đại Y Nữ hết lời nói giúp ngươi. Thấy ngươi vẫn vô sự thế này ắt hẳn Công Tôn Phụng cũng…

Trầm Bích Quân hớn hở đến và nhanh nhảu ngắt lời Lâm phu nhân:

- Mọi việc nếu nói ngay một lúc e khá dài. Xin hãy để Trầm mỗ tóm tắt trong một đôi câu. Thứ nhất, Tiểu Bạch huynh đệ đây dù chỉ sau một năm cách biệt hiện đã có thân thủ bất phàm, trong đó cũng phải kể Hoa Đà Đại Y Nữ Công Tôn Phụng đã táng mạng vì độc chất chẳng biết do nhân vật nào phục sẵn trong bình sành chứa đựng cốt tro của thân mẫu Mộ Dung Bạch tiểu huynh đệ. Thứ hai, Trầm mỗ không thể không tùy tiện và tự ý đưa Mộ Dung Bạch huynh đệ đến nếu như phu nhân biết rằng chính Mộ Dung Bạch huynh đệ là người phát hiện có sự trá tử trong cái chết đáng nghi ngờ của tôn phu quân Lâm Uy Hùng.

Lâm phu nhân giật thót người và sững sờ nhìn Mộ Dung Bạch:

- Mau nói đi, lời của Ngọa Long Thần Thư Trầm Bích Quân là đúng chứ, về hành vi trá tử của phu quân ta? Ngươi đã quay trở lại Lâm gia và phát hiện như thế nào?

Mộ Dung Bạch toan đáp, chợt nghe từ xa vang đến một câu phẫn nộ:

- Mẫu thân sao quá vộ tin những lời lẽ hoang đường? Phụ thân đã chết, tận mắt chúng ta đã thấy và cũng là tự tay an táng cho người. Gã Tiểu Bạch kia, thuở sinh tiền phụ thân từng bênh vực, ắt hẳn chỉ vì oán hận Lâm gia nên lần này gã cố tình bịa chuyện mong thỏa nguyện tâm địa tiểu nhân của gã. Mẫu thân đừng vì gã để có những ý nghĩ vừa sai lầm vừa không tốt về thân phụ, đấng đã sinh thành hài nhi.

Lâm Thừa Dũng xuất hiện, chỉ xăm xăm chực lao vào Mộ Dung Bạch nếu như không có Lâm phu nhân lên tiếng ngăn lại:

- Dũng nhi không được hồ đồ, nhất là đối với Tiểu Bạch vừa từ xa đến cũng có thành ý vấn an mẫu thân. Hơn nữa, việc phụ thân của Dũng nhi có trá tử hay không, chính mẫu thân vẫn đang chờ nghe y giải thích. Chưa rõ hư thực, Dũng nhi có thái độ này thật khiến mẫu thân thất vọng.

Mộ Dung Bach gượng cười, tự chủ động thi lễ trước Lâm Thừa Dũng:

- Cách một năm không gặp, tiểu thiếu gia nay đã cao lớn, quả nhiên trở thành nam tử hán đại tượng phu, uy dũng có thừa. Xin cũng cho tiểu nhân có lời vấn an tiểu thiếu gia.

Lầm Thừa Dũng sa sầm nét mặt và cười khẩy:

- Ngươi đâu phải trưởng bối để vừa gặp lại đã cố tình khen, như thể đối với ngươi, bổn thiếu gia ta mãi mãi chỉ là một đứa bé trông chờ được trưởng thành? Và cũng miễn cho ta khỏi phải nghe lời vấn an đầy giả dối từ một kẻ luôn có tâm địa tiểu nhân và bỉ ổi là ngươi.

Mộ Dung Bach tái mặt:

- Tiểu thiếu gia sao vừa gặp đã mạt sát miệt thị tiểu nhân, người đang thật lòng vấn an?

Lâm Thừa Dũng lại xăm xăm chực xông đến:

- Miệt thị ư? Ta còn muốn khoét mắt cắt lưỡi nữa là, để ngươi thôi, không còn nữa những lời giả dối bịa đặt vũ nhục uy danh thân phụ ta.

Lâm phu nhân cau mặt và gắt:

- Dũng nhi có còn xem mẫu thân ra gì không? Hãy mau có lời tạ lỗi với…

Chợt có thêm một nhân vật nữa lao đến. Và lúc xuất hiện, nhân vật này lên tiếng, lộ rõ giọng nữ nhi:

- Mẫu thân sao cứ mãi can thiệp vào như thể vẫn xem Thừa Dũng đệ chỉ luôn là trẻ chưa thành nhân? Thoạt tiên xin cứ để nhị đệ thay chúng ta làm sáng tỏ, thử xem gã kia sau một năm bỗng có thân thủ thế nào? Liệu có đúng với lời tán dương có phần thái quá của Ngọa Long Thần Thư Trầm Bích Quân thúc thúc chăng?

Đưa mắt nhìn nữ lang vừa xuất hiện, Mộ Dung Bạch bật kêu:

- Hải Yến tiểu thư há lẽ cứ luôn mãi đố kỵ tiểu nhân? Thôi thì Mộ Dung Bạch này đành có lời cáo từ một sự xuất hiện chỉ làm tăng thêm ngộ nhận không đáng có.

Nhưng Lâm Thừa Dũng đã toàn lực lao đến:

- Ai bảo chỉ có tăng thêm ngộ nhận? Kỳ thực ta rất hoan nghênh sự xuất hiện của ngươi, đến nỗi không muốn nghe ngươi cáo từ. Hãy lưu mạng lại một khi đó chính là điều ngươi tự chuốc lấy qua việc cứ dẫn xác đến. Đỡ chiêu!

“ Ào…”

Mộ Dung Bạch vội tránh chiêu:

- Lâm phu nhân?!

Nào ngờ Lâm phu nhân chỉ biết xua tay lắc đầu:

- Cũng bỏi nghiêm phụ chẳng còn, từ lâu nay Thừa Dũng vẫn hay làm ta phiền muộn. Thôi thì ngươi hãy nể mặt ta, hoặc đi đi hoặc cứ cho Thừa Dũng biết thế nào là lợi hại.

Mộ Dung Bạch ngớ người, vô tình tạo cơ hội cho Lâm Thừa Dũng hùng hổ tiến chiêu lần thứ hai:

- Ngươi muốn đi e đã muộn. Chi bằng hãy cứ như gia tỷ nói, ngươi hãy minh chứng thân thủ, nếu quả thật chỉ sau mỗi một năm cách biệt ngươi ngẫu nhiên có một thân thủ như thế. Hãy đỡ. Ha ha…

Mộ Dung Bạch lại tránh chiêu với tiếng kêu lần này cố tình dành cho Trầm Bích Quân:

- Ngọa Long Thần Thứ các hạ?!

Trầm Bích Quân cũng lắc đầu, đồng thời còn kèm theo tiếng thở dài:

- Ta thật chẳng biết nói thế nào. Chỉ tại ta quá tự tin, ngỡ đưa ngươi đến sẽ giúp mọi người sáng tỏ, nhất là về hành vi trá tử của Lâm trang chủ ắt có liên quan đến cái chết của mẫu thân ngươi. Thôi thì tùy ngươi quyết định. Ta không tiện xen vào.

Càng thêm phẫn nộ, Lâm Thừa Dũng quát vang với Mộ Dung Bạch:

- Ngươi những toan gắn cái chết mẫu thân ngươi cho phụ thân ta? Ngươi vô tình và vong ân bội nghĩa đến thế sao? Vậy đừng trách Lâm Thừa Dũng ta độc ác. Đỡ!

“ Vù..”

Mộ Dung Bạch cười lạt, tránh chiêu lần thứ ba:

- Mộ Dung Bạch có vong ân hay không cứ chờ đến lúc tự ta khám phá mọi ẩn tình có liên quan đến hành vi trá tử của phụ thân ngươi. Hãy mau dừng tay và đừng mãi khích nộ Mộ Dung Bạch này. Vì ta đã nhượng đủ tam chiêu. Hãy biết điều và lượng sức, đừng buộc ta xuất thủ, đối phó một tiểu thiếu gia đó là ngươi.

Giống như dầu châm thêm vào lửa đỏ, Lâm Thừa Dũng đã động sát cơ:

- Ngươi thật ngông cuồng, như muốn nói ngươi chỉ cần một năm luyện công vẫn hơn ta đã khởi luyện từ thủa lên năm? Ngươi thật đáng chết!

Và Lâm Thừa Dũng xuất thủ liên hoàn, phát toàn những sát chiêu vây kín xung quanh Mộ Dung Bạch, ý không muốn Mộ Dung Bạch tiếp tục lẩn tránh

“ Ào … Ào …”

Mộ Dung Bạch bật cười, song thủ cũng khoa lên:

- Thảo nào tiểu thiếu gia không tự phụ sao được? Đã may có cao thủ Võ Đang chỉ điểm, lẽ ra tính khí của tiểu thiếu gia phải trầm ổn hơn. Chứ thế này e chỉ làm phái Võ Đang thất vọng. Tiểu nhân xin đắc tội đây. Cẩn trọng nha. Ha ha…

Tuy Mộ Dung Bạch chỉ khoa tay nhưng lập tức mọi chiêu công liên hoàn từ tứ phía của Lâm Thừa Dũng đều bị ngăn chặn, khiến Mộ Dung lần này dù không muốn tránh vẫn bình an

“ Vù…”

Lâm Thừa Dũng hậm hực quật tung một chưởng:

- Sở học Võ Đang phái đâu thể để hạng người như ngươi xem thường? Trúng!

“ Ào..”

Mộ Dung Bạch chợt lạnh giọng quát:

- Lâm phu nhân có thật muốn tại hạ cho lệnh lang một bài học? Nếu không mau ngăn lại thì:

Lập tức có tiếng Lâm phu nhân lạc cả giọng gọi thất thanh:

- Lùi lại mau, Dũng nhi. Đấy là Cổ Linh Chưởng. Dũng nhi không phải là đối thủ.

Nhưng Mộ Dung Bạch đã xuất kình. Lâm Thừa Dũng dù muốn lùi cũng không kịp. Vì thế, diện mạo Lâm Thừa Dũng vụt tái nhợt.

Bất đồ Lâm Hải Yến xông vào:

- Nhị đệ chớ hốt hoảng. Cổ Linh Chưởng sao đủ dọa tỷ đệ ta? Đánh!

Lâm Hải Yến hất chưởng, dù chỉ là phát ra một nhu kình thì vẫn kịp thời tiếp trợ Lâm Thừa Dũng đúng lúc.

“ Víu …”

“ Ầm!! Ầm..”

Lâm Hải Yến khựng lại. Thoáng nao lòng nhìn nhị đệ Lâm Thừa Dũng đang lui dài. Dù thế, Lâm Hải Yến vẫn hả dạ lúc phát hiện Mộ Dung Bạch cũng bị khựng lại:

- Ngươi là môn nhân Cổ Linh Môn? Liệu có phải do quỷ đưa lối ma dẫn đường, giúp ta cơ hội thay ân sư đòi món nợ đã do Hàn Mai Thuyết, môn chủ của ngươi từng vay?

Mộ Dung Bạch cười nhẹ, lại còn bình thản lắc đầu:

- Ô Kiếm Bảo ngoài kiếm pháp danh chấn giang hồ còn tăng thêm nhiều lợi hại kể từ khi có được một bảo chủ phu nhân là bào muội của một trong Lục nhân. Cung hỷ đại tiểu thư đã luyện hết chân truyền, nhất là pho Âm Hàn Chưởng từng giúp Trình Phi Tuyết ung dung đặt chân vào Ô Kiếm Bảo. Chỉ tiếc tiểu nhân không phải là môn hạ của Cổ Linh Môn, khiến đại tiểu thư hết cơ hội tầm thù.

Trầm Bích Quân chợt hỏi xen vào:

- Nhưng công phu của ngươi vừa thi triển đích thực là Cổ Linh Chưởng?

Mộ Dung Bạch ung dung nhìn quanh:

- Thoạt nhìn cũng biết chư vị khó thể tin, nhất là đại tiểu thư. Vậy chư vị có nghe về một nhân vật tính danh là Ôn Gia Ngộ?

Lâm phu nhân cau mày:

- Là sư huynh đồng môn của Hàn Mai Thuyết? Ngươi muốn nói Cổ Linh Chưởng là do Ôn Gia Ngộ, phản đồ Cổ Linh Môn chỉ điểm?

Mộ Dung Bạch đáp:

- Mọi lời của Lâm phu nhân đều đúng. Ngoại trừ Ôn Gia Ngộ có là phản đồ hay chăng vẫn cần xem xét lại

Lâm Hải Yến khinh khỉnh tiến đến:

- Bất tất phải xem xét lại vì công phu của ngươi tuyệt đối không thể do lão vô dụng Ôn Gia Ngộ chỉ điểm. Cho dù ngươi giải thích thế mấy cũng vô ích, một khi Ôn Gia Ngộ đến tự luyện còn chưa xong, tư cách gì thu nhận và chỉ điểm ngươi với danh phận sư đồ? Hãy mau tiếp chiêu!

Mộ Dung Bạch vội kêu ngăn lại:

- Tại hạ đâu bảo Ôn Gia Ngộ có danh phận sư đồ cùng tại hạ? Trái lại, cả hai chỉ là huynh đệ vong niên giao bái. Và Ôn Gia Ngộ lão ca ca nhờ vẫn ghi nhớ khẩu quyết chân truyền nên chỉ điểm, giúp tại hạ tự luyện thành công phu.

Trầm Bích Quân sửng sốt:

- Vẫn chỉ trong vỏn vẹn một năm vừa qua?

Mộ Dung Bạch cười:

- Hiển nhiên phải như thế. Bởi trước đó nữa chư vị cũng biết tại hạ làm gì có võ công?

Lâm Hải Yến cười lạt và bất ngờ xông đến xuất thủ:

- Ta không tin. Vì như thế có khác nào ta đành thừa nhận ngươi bẩm sinh có ngộ tính cực cao? Mau đỡ thay vì mãi nhiều lời nhảm nhí.

“ Ào.”

Đột ngột Lâm phu nhân gắt:

- Đủ lắm rồi, Hải Yến nhi. Cả ngươi nữa, Lâm Thừa Dũng. Thật chẳng ra gì nếu hai ngươi cứ mãi làm ta dù là mẫu than cũng phải thất vọng. Còn không mau lùi lại ư, Hải Yến?

Lâm Hải Yến dừng lại, ngỡ ngàng nhìn mẫu thân và nói bằng giọng nghẹn ngào:

- Lời của nhị đệ thường nói trước kia quả không sai. Lẽ nào cũng như phụ thân, đến lượt mẫu thân vì bênh vực gã, đang tâm quát mắng tỷ đệ hài nhi?

Dứt lời, Lâm Hải Yến vừa bưng mặt vừa quay người chạy đi.

Lâm Thừa Dũng vội đuổi theo:

- Đại tỷ?!

Tiểu Bạch cũng gọi:

- Đại tiểu thư!?

Nhưng Lâm phu nhân chợt ngăn lại:

- Tiểu liễu đầu thường vẫn vậy mỗi khi có chuyện hờn dỗi. Theo ta, ngươi vì đã rõ, hà tất đuổi theo chi khiến Hải Yến thêm khó chịu. Hãy cùng ta đi vào nhà rồi sau sẽ liệu.

Trầm Bích Quân cũng lắc đầu:

- Phu nhân nói rất đúng, lệnh ái và lệnh lang vì thiếu vắng nghiêm phụ nên gần đây hầu như cứ luôn gây phiền muộn. Cảnh ngộ của phu nhân, dù bàng quang thế mấy, ai lại không ái ngại

Vì Trầm Bích Quân đã theo chân Lâm phu nhân nên Mộ Dung Bạch cũng miễn cưỡng nối bước, trong thâm tâm vẫn cứ áy náy.

- Thật ra tiểu nhân không nên lưu lại, chỉ khiến đại tiểu thư, nhị thiếu gia có những hành vi cử chỉ không hay, càng làm cho Lâm phu nhân ưu buồn. Nhưng Lâm trang chủ có thể đã trá tử vẫn luôn tạo nhiều băn khoăn, tiểu nhân thật thất lẽ, đành làm phiền phu nhân.

Họ đã tiến vào một gian thảo lư mộc mạc, quả thật khác xa mọi tiện dụng trước đây một khi chấp nhận ly khai Lâm gia trang. Lâm phu nhân dừng bước, cạnh bộ tràng kỷ vừa cũ kỹ vừa có dấu hiện đã sửa chữa nhiều chỗ nhưng lại được thực hiện bởi những bàn tay thô thiển, nếu không muốn nói chỉ vì chấp vá nên không cần đạt vẻ mỹ quan. Lâm phu nhân có ý ngượng khi đưa tay mời Mộ Dung Bạch và Trầm Bích Quân :

- Do ẩn thân lánh nạn là chính nên đã lâu rồi khổ phụ cũng quen dần với cung cách sống chẳng cần nhiều tiện nghi. Quả thật đã không phải nếu cứ tiếp đón bất luận ai tìm đến bằng cung cách này. Mộ Dung hiền điệt ắt có thể cảm thông cho ta? Ngồi đi, Trầm huynh. Cả Mộ Dung hiền điệt nữa.

Trầm Bích Quân cười xuề xòa, sà người ngồi xuống luôn, như thể không quen câu nệ hoặc giả chỉ vì quá quen, như trở thành thân thuộc với Lâm gia nên mới thế.

Riêng Mộ Dung Bạch vẫn giữ lễ:

- Phu nhân là trưởng bối, tiểu nhân chỉ xin được phép đứng hầu. Huống hồ thật cảm kích khi lần đầu nghe phu nhân dùng cách xưng hô này, chứng tỏ không muốn xem tiểu nhân như ngoại nhân. Xin cung thỉnh phu nhân an tọa.

Lâm phu nhân thật sự hài lòng, vừa ngồi vừa giải thích với Trầm Bích Quân:

- Mộ Dung Bạch từ lúc đặt chân đến Lâm gia đã được chuyết phu chấp thuận cho cùng Hải Yến tiểu nữ bên nhau đèn sách. Do ngộ tính cao nên Mộ Dung Bạch luôn nhanh chóng tiếp nhận và lĩnh hội mọi điều do sư gia chỉ điểm, đã khiến tiểu nữ cứ luôn phật lòng. Nhưng điều khổ phụ muốn nói ở đây là thái độ luôn tỏ ra lễ độ của Mộ Dung hiền điệt thật đáng tán dương, không như tiểu nữ và càng vượt xa Thừa Dũng. Thú thật khổ phụ những ao ước có một người như Mộ Dung hiền điệt mãi ở bên cạnh.

Trầm Bích Quân ngập ngừng:

- Điều đó hoàn toàn có thể nếu cứ nhớ lại Mộ Dung Bạch đã từng quen sống cạnh Lâm gia, kể như người của Lâm gia và chỉ vì điều đáng tiếc đã xảy ra khiến có quãng thời gian ngăn cách, độ một năm, giữa Lâm gia và Mộ Dung Bạch. Chỉ cách biệt vỏn vẹn có một năm như thế ắt nghĩa tình không dễ lợt lạt.

Mộ Dung Bạch mỉm cười:

- Đừng nói là lợt lạt, trái lại Mộ Dung Bạch này vẫn tự dặn lòng cần luôn ghi nhớ bao ân tình đã được Lâm phu nhân từng dành cho. Dẫu vậy, mỹ ý của Lâm phu nhân, tiểu điệt chỉ xin tâm lĩnh. Vì được ở bên cạnh để hầu hạ phu nhân, tuy tiểu điệt không nệ hà nhưng vẫn cần nhớ đến những khó chịu nhất định sẽ có đối với đại tiểu thư và nhị thiếu gia. Do đó…