Chương 4

Hồi 02: Vì vật báu, vạn quỷ tái xuất - Trong cốt tro, độc chất phát sinh

Cứ ôm khư khư một bình sành ở trong lòng, bất chấp đất bẩn dính bên ngoài đang làm cho phần y phục trước thân bị lấm lem. Tiêu Bạch hí hửng cố đi cho kịp theo những bước chân luôn thoăn thoắt của Công Tôn Phụng:

- Đệ là nam nhi, thật xấu hổ nếu phải để một nữ nhân như nghĩa tỷ đỡ hộ một phần việc kỳ thực không lấy gì làm nặng nhọc này. Vả lại, đã được nghĩa tỷ thi ân một lần, nhờ đó đệ không đến nổi tủi hổ vì phải vĩnh viễn xa lìa thân mẫu, đệ nào dám làm phiền nghĩa tỷ nhiều hơn.

Công Tôn Phụng mĩm cười:

- Tỷ cũng thán phục vì thấy nghĩa đệ dù sao vẫn có khí phách đáng mặt nam nhi. Nhưng nghĩa đệ chớ vội quên điều này, tỷ dù là nữ nhân vẫn đang có sức lực vượt trội hơn đệ, nhờ bản thân đã có luyện võ công. Hơn nữa, nếu đệ không khứng nhận để tỷ giúp, e rằng đi như thế này, dù phải trải qua mười ngày, vị tất đệ đủ sức chịu đựng để cùng tỷ về đến tận Cửu Cung Sơn xa xôi

Nhưng Tiểu Bạch chợt giải thích:

- Đệ đâu cần cùng nghĩa tỷ đi thêm nữa? Vì thật ý của đệ khi bảo không muốn làm phiền nghĩa tỷ nhiều hơn là chỉ mong được cùng nghĩa tỷ chia tay tại đây. Đệ sẽ tự tìm nơi di táng cho tiên mẫu. sau đó sẽ lưu ngụ bên cạnh, tự sinh sống cho đến khi hưởng dụng hết thọ mệnh trời ban.

Công Tôn Phụng kinh ngạc:

- Nghĩa đệ thật sự có ý này? Liệu tỷ đoán có lầm chăng nếu bảo đệ xem chuyện tỷ nhận đệ làm nghĩa đệ chỉ là chuyện đùa và kỳ thực đệ cố ý lợi dụng điều đó miễn sao đưa được di cốt mẫu thân ly khai Lâm gia?

Tiểu Bạch lúng túng, tự dừng bước:

- Đó là phúc phận không cầu mà có, đệ nào dám xem như một chuyện đùa? Duy có điều, đệ thật sự là kẻ vô dụng, nếu cứ để tỷ bận lòng, há chẳng phải đấy chính là đệ chỉ muốn mãi mãi lợi dụng tỷ sao? Một nam nhi như đệ đâu thể có thái độ đó?

Công Tôn Phụng vỡ lẽ:

- Nhưng đấy là tỷ nguyện ý. Huống hồ đệ vẫn sẽ toại nguyện nếu thay vì tự tìm chỗ lưu ngụ một cách khó khăn hãy đến giúp tỷ chăm sóc những luống dược thảo mà một mình tỷ khó thể phân thân khi còn phải luyện thêm y thuật do tiên phụ lưu lại.

Tiểu Bạch tỏ ý e ngại, còn chưa biết nói thế nào, chợt nghe Công Tôn Phụng bất thần bật quát, đồng thời là vươn tay, xô nhẹ Tiểu Bạch qua một bên:

- Có người toan tập kích vào đệ. Hãy tránh mau và cứ để một mình tỷ ứng phó.

Tuy bị đẩy nhưng Tiểu Bạch không đến nổi té ngã. Trái lại, nhờ đó Tiểu Bạch may thoát. Không bị một nhân vật che kín diện mạo ngay khi từ xa lao đến đã vồ ngay vào Tiểu Bạch. Không những thế, do đã có Công Tôn Phụng kịp tràn người đến ứng phó nên Tiểu Bạch dù đang tâm trạng lo âu vẫn được dịp mục kích công phu sở học của nghĩa tỷ, một nữ nhân không chỉ am hiểu võ công mà còn vang danh y tài, được xem là Hoa Đà Đại Y Nữ.

Công Tôn Phụng xuất thủ cực nhanh. Đó là đối với cách nhìn của Tiểu Bạch, tấn công ráo riết vào nhân vật thần bí đột ngột xuất hiện:

- Các hạ vì sao phải che kín diện mạo? Hơn nữa, sao lại nhắm vào một kẻ không biết võ công để đối phó? Hãy nói rõ ý định, nếu không, đừng trách Công Tôn Phụng thất lễ, đành phải động thủ dù chưa biết các hạ là ai?

Kể thần bí tịnh không nói một lời, thay vào đó cứ lẳng lặng xuất chiêu, cũng ráo riết tấn công, khiến Tiểu Bạch vụt hiểu, người bị động và phải xuất thủ đối phó chính là Công Tôn Phụng, chứ không phải Công Tôn Phụng chủ động tấn công.

Do cả hai thi nhau xuất lực, dù chiêu chưa chạm thì chỉ nội kình phong lan tỏa ra từ chiêu thức của cả hai cũng đủ làm Tiểu Bạch kinh tâm khϊếp đảm.

“ Ào… ào”

Chợt Công Tôn Phụng khẽ nạt:

- Cơ hội dành cho các hạ có một lời giải thích kể như đã qua. Điều này cho thấy chính các hạ đã tự chuốc lấy phiền não, không phải do Công Tôn Phụng quyết định. Mau đỡ chiêu!

Dứt tiếng nạt, ngọc thủ của Công Tôn Phụng hất mạnh ra và đối với Tiểu Bạch thì đó chỉ là một trong những cung cách xuất thủ như nãy giờ Công Tôn Phụng đã thực hiện.

Tuy vậy, cách phát chiêu lần này của Công Tôn Phụng đối với kẻ thần bí hóa ra lại có một kết quả khác biệt. Đó là kẻ thần bí lần đầu tiên buộc phải lên tiếng, bật ra tiếng kêu nửa như kinh ngạc nửa như nghi ngờ:

- Lan Hoa Phất Huyệt Thủ? Hoa Đà Đại Y Nữ há lẽ còn là truyền nhân của Lan Hòa Tiên Tử đã tạ thế có đến gần ba mươi năm?

Công Tôn Phụng xòe rộng năm ngón tay như múa và dồn dập tiến nhanh vào địch thủ

- Các hạ có kiến văn, đủ chứng tỏ không phải hạng vô danh. Hãy tự nêu rõ lai lịch, hay đợi Công Tôn Phụng tự tay lột bỏ khăn che mặt?

Nhưng bất thần kẻ thần bí thoát lùi lại và khi xoay người đã cố tình lạng đến gần Tiểu Bạch:

- Đã là vật được Hoa Đà Đại Y Nữ quan tâm, hẳn trong lọ sành ngươi giữ phải ẩn chứa điều quý báu, sẽ tốt cho ngươi nếu giao nó cho ta. Mau!

Kẻ thần bí tiến đến khá nhanh, khi xuất thủ còn nhanh hơn, khiến Tiểu Bạch vừa cảm thấy như bị hoa mắt là bình sành đã suýt bị cướp đoạt. Do kinh hãi, Tiểu Bạch chỉ biết thu người ngồi thụp xuống, bất luận sống chết vẫn khư khư giữ bình sành trong lòng.

Bỗng có tiếng Công Tôn Phụng quát vang:

- Hóa ra đây mới là dụng ý thật của ngươi. Nhưng muốn đoạt vật, trước tiên ngươi phải có đủ bản lãnh đối phó một mũi ám khí của ta. Đỡ!

Sắp chụp vào bình sành ngay trong tay Tiểu Bạch. Kẻ thần bí chợt dịch bắn thân hình qua một bên, mắt thì liếc nhìn về phía Công Tôn Phụng, lộ vẻ cảnh giác với mũi ám khí nào đó Công Tôn Phụng vừa hô hoán

Nào ngờ, vừa thấy địch thủ dịch chuyển thân hình. Công Tôn Phụng cũng bất thần động thân bám theo, với tả thủ chợt vẩy xạ một kình lực vừa thần tốc vừa uy mảnh vào địch thủ

“ Ào…”

Bị tấn công, kẻ thần bí thay vì xuất thủ đối kháng thì bất chợt uốn cong thân hình, tung ngược người về phía hậu và cứ thế lộn vòng vòng càng lúc càng ra thật xa.

“ Vù … vù…”

Công Tôn Phụng trợn mắt nhìn theo:

- Thăng Hoa Vạn Quỷ Bộ?! Ngươi là thuộc hạ Vạn Quỷ Cung ở Đông Hải?

Kẻ thần bí đã lùi xa và bất ngờ buông ra tràng cười dài ngạo nghễ, cùng lúc đó cũng bỏ đi, khiến thanh âm tiếng cười vì mãi vang vọng nên mỗi lúc mỗi xa dần

Ha ha…

Tiểu Bạch đã tự đứng lên và cũng nhìn theo bóng dáng kẻ thần bí dần khuất như Công Tôn Phụng

- Nghĩa tỷ không việc gì chứ?

Công Tôn Phụng quay lại, nhìn Tiểu Bạch bằng ánh mắt lo ngại:

- Chính tỷ cũng đang muốn hỏi nghĩa đệ câu đó. Phần tỷ hiển nhiên vẫn bình ổn, chỉ cảm thấy lạ là vì sao đệ lại hỏi như thế. Trừ phi ở bản thân đệ đã có điều bất ổn?

Tiểu Bạch lắc đầu:

- Đệ vẫn bình an, kể cả bình sành chứa tro cốt của tiên mẫu vẫn nguyên vẹn trong tay đệ. Hỏi như thế vì đệ thấy nghĩa tỷ cứ như người mất hồn. trong khi đó, kẻ địch tuy đã tự ý bỏ đi nhưng qua tiếng cười đệ cảm nhận không phải ngẫu nhiên tràng cười mang hàm ý đắc thắng.

Công Tôn Phụng buột miệng khen:

- Nhận định được như thế, nghĩa đệ không chỉ có tâm cơ tinh tế mà còn tỏ ra am tường, chẳng khác nào nhân vật võ lâm từ lâu đã quen bôn tẩu giang hồ. Không sai, tỷ có phần hoang mang, không hiểu vì sao đối phương vẫn có thể cười đắc ý mặc dù mục đích đoạt vật, sự thật không hề toại nguyện. Trừ phi y tự phụ vì nhờ công phu Thăng Hoa Vạn Quỷ Bộ nên thoát? Hoặc giả y đắc ý vì có xuất thân từ Vạn Quỷ Cung tận Đông Hải? Tỷ ngẩn người chỉ vì điều đó thôi.

Tiểu Bạch thở ra nhẹ nhõm:

- Thế mà đệ ngỡ chỉ vì việc của đệ lại gây hệ lụy đến nghĩa tỷ. Nhưng được biết nghĩa tỷ vẫn ổn, đệ thật mừng. Đệ có thể hỏi nghĩa tỷ một câu?

Công Tôn Phụng đoán được ngay Tiểu Bạch muốn hỏi điều gì:

- Nghĩa đệ muốn hỏi vì sao có kẻ toan chiếm đoạt bình sành kỳ thực chỉ chứa đựng cốt tro của lệnh đường? Nếu là vậy, chính tỷ cũng đang tự hỏi như thế. Nhất là kẻ đó vì sao biết tỷ đệ ta sớm ly khai Lâm gia để xuất thân chặn đón trước ở đây? Và đối với tỷ chỉ có mỗi một lời giải thích. Là y cũng cómặt ở Lâm gia, đã tận mắt mục kích và tận tai nghe mọi điều đã diễn ra ở đó. Chỉ như thế y mới biết và cũng ngấm ngầm ly khai Lâm gia, quyết đuổi bám theo chúng ta.

Tiểu Bạch giật mình

- Nghĩa tỷ suy luận như thế tuy đúng nhưng vẫn chưa thể giải thích vì sao y muốn đoạt vật. Vì theo đệ, nếu y thật sự cũng có mặt ở Lâm gia, ắt y phải biết trong bình sành này chứa đựng vật gì. Và thật hoang đường nếu cho rằng cốt tro của tiên mẫu lẽ ra chỉ là vật tầm thường thì chợt hóa thành vật chí báu đủ khiến y động tâm, muốn chiếm đoạt. Hay trong bình sành này không hề là cốt tro của tiên mẫu? trái lại chỉ là vật khác và theo kẻ địch đoán phải là báu vật đã được Lâm trang chủ lẻn cất giấu ở đây, đến cả Lâm phu nhân cũng không biết?

Công Tôn Phụng ngẩn người: - Nghĩa đệ muốn ám chỉ chuyện hỏa táng lệnh đường mãi đến bây giờ đệ mới biết và hoàn toàn bất ngờ? Tương tự, Lâm phu nhân cũng không biết, cho dù đã tự tay vùi lấp bình sành dưới nẫm mộ, như khi nãy đã thổ lộ?

Tiểu Bạch trầm ngâm:

- Đệ có rất ít hiểu biết về tâm tư cũng như nguyên nhân dẫn đến những hành động gần như là kỳ quặc của giới giang hồ. Tuy vậy, nếu Lâm phu nhân thực sự biết rõ về chuyện hỏa táng tiên mẫu có xảy ra hay không thì hiển nhiên Lâm phu nhân cũng biết trong này là báu vật, nghĩa tỷ thử nghiệm xem. Liệu Lâm phu nhân có dễ dàng giao phó, để mặc tình đệ quật mộ lấy đi như sự thật đã diễn ra chăng? Nhưng vì bình sành đang ở trong tay đệ, có thể đoán. Thứ nhất, đây chỉ là tro cốt của tiên mẫu. Nhân vật lúc nãy chỉ vì ngộ nhận hoặc hồ đồ mới nảy ý chiếm đoạt. Hai là trong này thật sự có chứa báu vật và Lâm phu nhân vì không hay biết nên mới để tỷ đệ ta lấy đi. Nghĩa tỷ nghĩ sao?

Công Tôn Phụng phân vân:

- Nếu tất cả đều đúng như nghĩa đệ đoán thì liệu đệ có còn tin ở tỷ chăng một khi nhân vật lúc nãy cố ý thốt lời, bảo Công Tôn Phụng ta cũng phần nào quan tâm đến vật có chứa trong bình sành?

Tiểu Bạch thở ra nhè nhẹ:

- Hãy giả thử, chỉ vì đã biết vật gì chứa trong này nên nghĩa tỷ mới quan tâm và trước mặt mọi người đã khẳng khái có lời hậu thuẫn, giúp đỡ đệ, cuối cùng được Lâm phu nhân chấp thuận, cho đệ toại nguyện, thì đối với đệ, nghĩa tỷ cũng không có lỗi. Trái lại, ngay lúc này đệ sẵn sàng giao vật cho tỷ, thay vào đó đệ chỉ mong được tỷ tiếp tục giúp đỡ, miễn sao đệ đạt ý nguyện cải táng và có được di cốt của tiên mẫu để mang đi.

Công Tôn Phụng xua tay:

- Nghĩa đệ chớ ngộ nhận, vì tỷ thật sự không hề có ý đó. Nhưng vì đệ đã nói, sao chúng ta không cùng nhau cân nhắc, xem xét lại mọi việc, để minh bạch đâu là sự thật có liên quan đến vật chứa trong này?

Tiểu Bạch nước nhìn Công Tôn Phụng:

- Xem xét lại mọi việc? ý nghĩa tỷ là thế nào?

Công Tôn Phụng bảo:

- Là đệ phải giải thích rõ Lâm trang chủ đã được mẫu tử đệ có ân cứu tử như thế nào? Sau đó thì việc gì đã xảy ra? Tại sao mẫu tử đệ, tiếng là được Lâm gia cưu mang nhưng theo đệ nói, lệnh đường vì vắt kiệt sức trong nhiệm vụ phục dịch nên yểu mạng chết sớm? Đó đâu phải thái độ đền ân đáp nghĩa và càng trái ngược với hiệp danh bao lâu nay Lâm trang chủ vẫn được đồng đạo võ lâm mến mộ?

Tiểu Bạch chầm chậm lắc đầu:

- Chuyện qua lâu rồi, đã tám năm, khi đó đệ chỉ mới lên tám lên chín vị tất đủ hiểu biết để nhớ rõ và kể lại cho tỷ nghe. Đệ chỉ nhớ, có một lần gia mẫu nặng nhọc cố đưa một người, toàn thân đầy huyết tích, bước vào gian thảo xá hèn mọn là nơi đệ đã cùng gia mẫu ngụ cư. Sau đó, khi đã hồi tỉnh, bảo là để đền ơn cứu mạng, người đó, chính là Lâm trang chủ, đã khẩn thiết đề xuất và được gia mẫu thuận tình, đưa mẫu tử đệ về cưu mang. Thế nhưng, kể từ khi đặt chân vào Lâm gia, cuộc sống của mẫu tử đệ đã không còn được như xưa nữa. Đệ thì được đưa đến sống cạnh Lâm Hải Yến, ngày ngày cùng Lâm Hải Yến trau dồi kinh sử. Đến đêm, khi quay về cạnh gia mẫu, đệ chỉ phát hiện gia mẫu đã ngủ vùi, có muốn đánh thức gia mẫu để cùng trò chuyện cũng không nỡ. Và thời gian cứ thế trôi, mẫu tử đệ hầu như không hề có lúc nào rảnh rỗi dành cho nhau, cho đến khi giữa đệ và Lâm Hải Yến xảy ra những bất hòa càng lúc càng nghiêm trọng khiến cho…