Chương 5

Công Tôn Phụng đột ngột ngắt lời:

- Đó là lúc nào, xảy ra đã được bao lâu. Và là những bất hòa gì?

Tiểu Bạch cười héo hắt :

- Bảo là lâu nhưng kỳ thực vẫn chưa đầy năm. Còn những bất hòa chỉ là do Lâm Hải Yến quá háo thắng, không cam tâm chịu kém mỗi khi nghe gia sư khen đệ thông tuệ hoặc lĩnh hội những gì được chỉ dạy nhanh hơn.

Công Tôn Phụng gật gù:

- Hóa ra Lâm Hải Yến đố kỵ. Không ngờ một tiểu thư thế gia lại kém thông tuệ hơn so với đệ, chỉ được xem như hạng gia bộc. Chính vì muốn tránh những hậu quả không hay, đệ bảo, đã tự đệ bỏ cuộc, không tiếp tục đèn sách cùng Lâm Hải Yến nữa?

Tiểu Bạch thừa nhận:

- Cho dù vào mỗi lần như thế, nếu được nghe thì Lâm trang chủ luôn đứng về phía đệ, khuyên nhủ và bảo Lâm Hải Yến phải cố sao cho bằng đệ, thay vì lấy đó làm phiền não. Tuy nhiên Lâm trang chủ càng bênh vực chừng nào, Hải Yến càng thêm xung khắc với đệ chừng nấy, khiến Thừa Dũng chỉ vì thâm tình tỷ đệ cũng tìm cách hạ nhục đệ mỗi khi có cơ hội. Do vậy, đệ đã tự bỏ cuộc. Cũng nhờ đó đệ mới có cơ hội nhận ra gia mẫu đã càng lúc càng hao mòn gầy gộc. Khi nghe đệ hỏi, gia mẫu giải thích: “ Vô công bất thụ lộc”. Vì không muốn nhận không những vật thực mỗi ngày của Lâm gia nên chính gia mẫu đã nguyện ý đảm nhận vai trò phục dịch. Đệ không cam lòng, cũng không muốn thấy đấng sinh thành gánh chịu nhiều cực nhục, đệ tỏ ý muốn cùng gia mẫu bỏ đi. Thà mẫu tử sống bên nhau để đệ tự tay lo cho mẫu thân hơn là nhìn thấy sức lực của người càng lúc càng vơi.

Công Tôn Phụng bảo:

- Đó là việc nên làm. Vậy tại sao đệ không thực hiện?

Tiểu Bạch chép miệng một tiếng sầu thảm:

- Vì gia mẫu đã không tán đồng. Trái lại, chính gia mẫu còn khuyên đệ lưu lại. người bảo: “ Thà hy sinh cho đệ, miễn sao đệ sau này thành nhân. Hơn là cả hai dắt díu nhau bỏ đi thì làm gì có cơ hội cho đệ học chữ thánh hiền như lâu nay đệ đã thụ hưởng nhờ Lâm gia?”.

Công Tôn Phụng xót xa:

- Thâm tình mẫu tử tự thủa nào vẫn thế. Hóa ra lệnh đường chỉ muốn dốc lòng dốc sức thành toàn cho nghĩa đệ. Lòng hy sinh đó quả đáng khâm phục.

Tiểu Bạch cũng xót xa áy náy:

- Nhưng đối với đệ không gì quý bằng vẫn còn có mẫu thân sống bên cạnh. Tuy vậy, lúc nghe đệ bộc bạch điều này, gia mẫu đã trách, bảo đệ sao lại không có chí tiến thủ của đấng nam nhi? Còn bảo sẽ không xứng đáng với tính danh đệ đang mang.

Công Tôn Phụng vụt hỏi:

- Đệ có tính danh thế nào? Vì sao lệnh đường lo ngại. Sợ đệ không xứng đáng? Hay lệnh tôn nguyên ủy là người hữu danh?

Tiểu Bạch nhăn nhó:

- Dù hỏi thế mấy, gia mẫu vẫn không cho đệ biết gia phụ là ai. Sau cùng gia mẫu chỉ thổ lộ, tính danh thật của đệ là Mộ Dung Bạch.

Công Tôn Phụng chột dạ:

- Mộ Dung Bạch?!

Tiểu Bạch động tâm:

- Tính danh này gợi cho tỷ điều gì? Có phải tỷ từng biết một nhân vật cũng mang họ Mộ Dung như đệ?

Công Tôn Phụng bối rối mất một lúc, sau đó tự lắc đầu lẩm bẩm, giải thích rõ chủ ý:

- Quả thật tỷ và rất nhiều người nữa từng nghe biết đến một nhân vật mang họ Mộ Dung. Nhưng e nhân vật đó khó là thân sinh ra đệ, bởi lẻ, chỉ vì một nguyên nhân duy nhất, đó là nếu nhân vật đó còn tại thế thì tính đến nay đã ngoại bát tuần, huống hồ nhân vật đó đã thật sự thất tung có đến hai mươi năm dư. Do vậy, cứ giả thử đệ là cốt nhục của nhân vật đó, liệu có đáng tin chăng nếu bởi lệnh đường là thê tử của một lão nhân tuổi đã ngoại sáu mươi, thậm chí có thể đã bảy mươi, lại còn sinh hạ ra đệ, cho đến này chỉ mới mười sáu, mười bảy? Ấy là chưa kể lão nhân đó, trước lúc thất tung, đã có trước sau sáu vị nương tử. Và vì thiên tiên bất túc nên lão nhân dù là đại cao thủ võ lâm vẫn không thể khiến một trong sáu nương tử sinh hạ cho Mộ Dung gia dù là một cốt nhục để gọi là nối dõi tông đường. Hay nói một cách minh bạch, vì tỷ am hiểu và tinh thông y thuật nên có thể quả quyết dù đệ mang họ Mộ Dung vẫn tuyệt đối không liên quan gì đến Mộ Dung Khuê ở Cô Tô.

Công Tôn Phụng vừa dứt tiếng, chợt có câu nghi vấn từ xa vang đến

- Ai vừa đề cập đến Hỗn Thiên Ám Địa Độc Chiêu Cô Tinh Mộ Dung Khuê. Một đại kỳ nhân đã thất tung đến nay gần hai mươi năm?

Thoạt nghe có tiếng người vang đến. Tiểu Bạch vì cảnh giác nên càng ôm giữ chặt thêm bình sành vào lòng. Công Tôn Phụng phát hiệt, chợt mĩm cười và trấn an Tiểu Bạch.

- Lần này đệ không cần khẩn trương. Há lẽ không nhận ra đó là thanh âm của Trầm Bích Quân, cũng là một trong Lục kỳ nhân, có ngoại hiệu Ngọa Long Thần Thư?

Vừa lúc đó Trầm Bích Quân thật sự đặt chân xuất hiện và tỏ ra không ngờ, hỏi Tiểu Bạch:

- Vì sao ngươi lo lắng? Hay ở đây cũng có chuyện xảy ra, đồng thời và giống như ở Lâm gia?

Công Tôn Phụng giật mình:

- ở Lâm gia đã xảy ra chuyện gì? Có phải vì thế, lẽ ra giờ này Trầm túc hạ vẫn còn ở đấy thay vì xuất hiện ở đây?

Trầm Bích Quân cẩn trọng hỏi như cật vấn Công Tôn Phụng:

- Cô nương phải đáp lời Trầm mỗ trước. Kỳ thực ở đây đã xảy ra chuyện gì?

Công Tôn Phụng cười nhẹ:

- Như thế cũng được. Thử xem một Ngọa Long Thần Thư, tự phụ chuyện gì cũng biết, sẽ giải thích chuyện này như thế nào?

Và Công Tôn Phụng thuật lại toàn bộ mọi diễn tiến cho Trầm Bích Quân nghe. Trầm Bích Quân đã thật sự giật mình, không khác gì Công Tôn Phụng lúc này:

- Có thật Vạn Quỷ Cung từ Đông Hải đã thật sự xuất hiện ở đây?

Công Tôn Phụng đắc ý:

- Sao rồi? Đến cả Ngọa Long Thần Thư cũng bị bất ngờ thật ư? Hãy nhớ, đây là tự mắt Công Tôn Phụng đã mục kích đối phương thi triển công phu Thăng Hoa Vạn Quỷ Bộ, nhất quyết không có chuyện nhầm lẫn.

Trầm Bích Quân lại đảo mắt nhìn qua Tiểu Bạch. Dừng lại ở bình sành

- Người của Vạn Quỷ Cung lại quan tâm toan chiếm đoạt vật ở trong đó? Sao lại thế, nếu cho rằng trong đó chỉ chứa đựng phần cốt tro còn lại của một người sau khi được hỏa thiêu? Chả nhẽ Lâm phu nhân đã nói dối mẫu thân của Tiểu Bạch không hề được hỏa thiêu? Ngươi đã thử mở ra xem lại chưa?

Tiểu Bạch lắc đầu:

- Tiểu nhân không cần mở ra xem. Vì nếu là báu vật thì Lâm phu nhân hoặc cùng lắm là nhân vật lúc nãy thế nào cũng xuất hiện để đoạt lại. Và ngược lại thì chính là tro cốt của mẫu thân, tiểu nhân đâu thể mạo phạm, bất hiếu, tùy tiện mở ra xem?

Trầm Bích Quân cười khẩy:

- Lâm phu nhân có muốn đến cũng không thể. Vì lúc này, do Tử Vong Lệnh một lần nữa tái xuất hiện, đáo gia Lâm gia, mọi người lo đối phó còn không xuể, thời gian đâu để lo lắng chuyện khác.

Công Tôn Phụng kinh tâm:

- Tử Vong Lệnh lại đến? lần này thì nhắm vào ai. Và tại sao thay vì lưu lại cùng mọi người tìm cách đối phó, Trầm các hạ đã nhanh chân bỏ đi?

Trầm Bích Quân chợt nghiêm giọng, quay lại với Công Tôn Phụng

- Điều cần thiết là Công Tôn cô nương. Kể cả tiểu tử kia nữa, phải minh chứng rằng đã có người của Vạn Quỷ Cung thật sự xuất hiện. Nếu không mục đích Trầm mỗ đuổi theo nhị vị chính là thực hiện theo đề xuất của mọi người. Xem có phải kẻ đã giả thần giả quỷ, mạo nhận Lệnh Tử Vong, hầu gây hoang mang cho mọi người, là một trong nhị vị hoặc do cả hai cùng đồng mưu gây ra hay không.

Công Tôn Phụng sửng sốt :

- Thoạt tiên ai đã nghi ngờ, cho trong tỷ đệ ta đã có người mạo nhận Lệnh Tử Vong?

Trầm Bích Quân lại đảo mắt nhìn chòng chọc vào bình sành Tiểu Bạch vẫn khư khư giữ trong tay:

- Cũng không thể trách nếu hầu hết mọi người đều nghi ngờ như thế. Vì kỳ dư tất cả đều vẫn còn lưu lại Lâm gia. Dù muốn ngấm ngầm hoặc tìm cách tạo ra một Lệnh Tử Vong giả cũng vô kế khả thi. Do thế nào cũng bị chí ít là một người nhìn thấy. đằng này vì Lệnh Tử Vong vẫn cứ xuất hiện, cộng với lời suy đoán trước đó về Lệnh Tử Vong thứ nhất, nên ai cũng nghĩ phải là do nhị vị gây ra.

Tiểu Bạch bác ngay:

- Tiểu nhân vẫn thủy chung ở cạnh Công Tôn tỷ và vừa suýt mất mạng bởi một nhân vật chỉ muốn chiếm đoạt vật này. Có thể quả quyết Lệnh Tử Vong phải do một người khác gây ra.

Trầm Bích Quân hất hàm:

- Ngươi có bị thương chăng? Hoặc giả có cách nào tự minh chứng quả thật đã có người của Vạn Quỷ Cung xuất hiện? Nếu không thể, vì khẩu thuyết vô bằng ngươi cũng khó biện bạch, cho rằng không phải ngươi trước khi ly khai đã lẻn lưu lại một Lệnh Tử Vong giả thứ hai tại Lâm gia.

Công Tôn Phụng bất phục

- Há lẽ lời của Công Tôn Phụng thật sự không đáng tin? Một mình Trầm mỗ tin vẫn không thể khiến mọi người, nhất là toàn bộ Lâm gia đừng tin vào điều ngược lại. Xin lượng thứ nếu nhị vị tình cờ lâm vào cảnh tình ngay lý gian như lúc này.

Công Tôn Phụng cười lạt:

- Ý của Trầm các hạ mọi việc sẽ tự minh chứng nếu ngay lúc này được tận mắt nhìn qua vật gì được ẩn chứa trong bình sành?

Trầm Bích Quân chợt nhè nhẹ lắc đầu:

- Chỉ có thể minh chứng nếu trong đó là vật khác, không phải tro cốt như mọi người đều đã biết. vì ngược lại cũng sẽ chẳng ai tin nhị vị thật sự đã chạm mặt một nhân vật đến từ Vạn Quỷ Cung.

Công Tôn Phụng giận dữ, mặt hoa sa sầm:

- Tóm lại, dù thế nào mọi người vẫn nghi Tử Vong Lệnh là do tỷ đệ ta gây ra, đúng không?

Trầm Bích Quân lập lại

- Trừ phi vật trong bình sành chính là báu vật, đủ để tin, đang lúc Tử Vong Lệnh được phát hiện ở Lâm gia thì ở đây nhị vị lại bị cầm chân bởi một nhân vật đến từ Vạn Quỷ Cung. Xem ra nhị vị còn mỗi một cách là trước mặt mỗ, mở bình sành ra.

Tiểu Bạch cũng bất bình vì không chỉ bản thân mà kể cả nghĩa tỷ cũng bị nghi ngờ

- Bây giờ tiểu nhân mới biết sao cứ nghe bảo chốn giang hồ vẫn đầy hiểm ác. Cũng là do lòng người luôn nghi kỵ lẫn nhau, thậm chí không cả tin vào bằng hữu, nếu có thể nghĩ những nhân vật được gọi là Lục nhân dẫu sao vẫn là bằng hữu. Tiểu nhân đành cam tội bất kính hy vọng tiên mẫu thấu hiểu vì không thể để mọi người nghi ngờ nghĩa tỷ của tiểu nhân. Xin hãy xem đây.

Tiểu Bạch toan cạy mở phần nắp của bình sành thì chợt nghe thêm một thanh âm nữa cũng bất thần vang đến.

- Ngọa Long Thần Thư. Đừng nghi ngờ nữa đối với Hoa Đà Đại Y Nữ vì nhân vật phát Tử Vong Lệnh đã xuất hiện, còn được Tuệ Không đại sư quả quyết y là nam nhân. Dù đã che giấu hoàn toàn chân diện.

Do chủ nhân của câu nói chưa xuất hiện. Trầm Bích Quân vẫn hỏi lại ngay, tựa hồ đã rõ đấy là ai.

– Quách trang chủ vừa bảo sao? Chủ nhân Tử Vong Lệnh đã xuất hiện? Ở đâu? Và vì sao được đại sư Tuệ Không nhận định rõ đấy là nam hay nữ một khi đối phương đã cố ý che giấu hành tung?

Và nhân vật nọ cũng xuất hiện, là một người có dáng dấp văn nhân tương tự Trầm Bích Quân. Có khác chăng là cao niên hơn, ngoại tứ tuần, chứ không chỉ xấp xỉ tam tuần như Trầm Bích Quân. Văn nhân đáp

- Hóa ra dụng ý của Lệnh Tử Vong thứ hai ngoài việc làm cho mọi người hoang mang còn là cách để đối phương lợi dụng, nhân lúc tất cả chia nhau sục tìm, đã xuất kỳ bất ý toan hạ thủ Tuệ Không. Cũng may, đại sư Tuệ Không vì bản lãnh có thừa, nhờ kịp phản ứng nên không chỉ bình yên vô sự mà còn gây ngược lại cho đối phương một chưởng thương khó thể sớm bình phục. Qua đó đủ thấy Hoa Đà Đại Y Nữ tuyệt đối không thể là chủ nhân Tử Vong Lệnh. Tương tự, Tiểu Bạch vì quả thật không biết võ công nên kể như cũng bị loại trừ. Và lúc này mọi người đang chờ Trầm các hạ quay lại, tiếp tục nghi lễ an táng cho Lâm trang chủ.

Trầm Bích Quân vụt thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm, vẫn thản nhiên nhìn Công Tôn Phụng và Tiểu Bạch:

- Mọi chân tướng kể như được phơi bày. Mong sao Công Tôn cô nương đừng để tâm và lượng thứ cho những gì vừa rồi Trầm mỗ trót mạo phạm.

Công Tôn Phụng cười mát:

- Nhưng còn vật ẩn chứa trong bình sành. Trầm các hạ không hứng thú muốn xem nữa sao?

Văn nhân họ Quách tỏ ra kinh ngạc:

- Chỉ một dúm cốt tro của mẫu thân Tiểu Bạch. Sao Ngọa Long Thần Thư lại cao hứng muốn xem?

Trầm Bích Quân có vẻ ngượng đành giải thích qua loa:

- Tất cả chỉ là do ngộ nhận mà ra, thật ra chẳng đáng nếu cứ nhắc lại. Quách trang chủ bảo mọi người định an táng ngay cho Lâm trang chủ? Nếu vậy, đừng để họ chờ lâu nữa. Chúng ta mau quay lại thì hơn.

Và vì vội nên Trầm Bích Quân chỉ nói thêm với Công Tôn Phụng một lời từ biệt là bỏ đi ngay:

- Cáo biệt!

Tiểu Bạch nhìn theo và thì thầm hỏi khẽ Công Tôn Phụng.

- Ngoài họ Trầm tỏ ra vội, vì Quách trang chủ vẫn cứ thản nhiên. Nghĩa tỷ có cảm thấy khác lạ, vì sao họ Trầm tỏ ra qúa cần thiết, quá quan tâm đến chuyện Lâm trang chủ được an táng sớm hoặc muộn?

Công Tôn Phụng cũng nhìn theo:

- Tỷ chỉ có cảm giác họ Trầm cố ý giấu, không muốn cho họ Quách hay biết về việc người của Vạn Quỷ Cung xuất hiện. Nhưng cũng có thể tỷ quá đa nghi, do vừa bị họ Trầm xúc phạm vì mãi nghi ngờ. Vì kỳ thực tính khí họ Trầm vốn dĩ như thế, tiếng là Ngọa Long Thần Thư, mọi sự trên đời đa phần đều thấu hiểu, nhưng không hề tự nói ra nếu lúc nói hoặc cách nói không thể khiến người nghe khâm phục và ngưỡng mộ.