Chương 36:

Cửa bị khoá, Lê Húc cũng không biết phải mở như thế nào.

Lê Húc nhìn chằm chằm cánh cửa này, suy nghĩ một lúc lâu.

Chẳng lẽ phải phá cửa?

Lý trí nói cho Lê Húc biết đây không phải một lựa chọn tốt, nếu như bên trong cánh cửa này không có gì, anh phải giải thích với Thư An Ngọc như thế nào? Nếu bên trong là Trúc Phi Tinh và Tang Trạch đang bị thương, anh cũng không biết phải làm thế nào để đưa hai người bọn họ ra bên ngoài cả.

Thời gian của Lê Húc còn rất ít, rất có thể là ngày mai anh sẽ lại quên hết toàn bộ mọi chuyện, hôm nay chính là cơ hội tốt nhất của anh. Anh phải giải quyết xong toàn bộ vấn đề này trong ngày hôm nay.

Lê Húc cố gắng tự hỏi, anh chợt nghĩ chắc hẳn là Thư An Ngọc thích anh… Hắn thích anh, nhưng lại không tin tưởng anh.

Lê Húc quay lại phòng bếp ở tầng một, anh nhìn chằm chằm vào những mảnh sứ vỡ trên mặt đất một lát, sau đó mới ngồi xổm xuống. Lê Húc đưa tay nhặt một mảnh sứ vỡ lên, nhét vào trong túi, những mảnh còn lại anh quét, sau đó bỏ vào thùng rác.

Lê Húc nghĩ đến những ghi chú trong cuốn nhật ký của mình, Tang Trạch đã từng nhắc đến chuyện này trước mặt anh. Tang Trạch nói anh kết hôn với Thư An Ngọc chỉ vì nguyện vọng cuối cùng của mẹ anh, Lê Húc lại liên hệ với những lời mà Thư An Ngọc đã nói vào buổi sáng, anh miễn cưỡng ghép lại thành một câu chuyện mơ hồ.

Anh và Thư An Ngọc quen biết nhau từ khi còn nhỏ, hai người là thanh mai trúc mã, có lẽ Lê Húc đã coi Thư An Ngọc như một người anh trai nghiêm khắc, chính vì vậy nên anh mới sợ hãi hắn, đến mức lúc yêu đương cũng không dám nói cho Thư An Ngọc biết.

Còn chuyện kết hôn với Thư An Ngọc chỉ vì nghe theo nguyện vọng cuối cùng của mẹ mình… Lê Húc vốn tưởng rằng mình sẽ không làm một chuyện giống như trò đùa như vậy, nhưng anh lại không ngờ Tang Trạch lại cứ mãi dây dưa không ngừng với mình, nên nhất thời khiến anh do dự. Nếu là để thoát khỏi Tang Trạch, trong tình huống liên hệ với Thư An Ngọc để trao đổi tình hình lúc đó, có lẽ anh đã thật sự đồng ý kết hôn với Thư An Ngọc. Đây cũng là lý do tại sao Tang Trạch lại nói rằng anh và Thư An Ngọc chưa từng xảy ra quan hệ sau khi kết hôn.

Đây cũng không phải là một cuộc hôn nhân bình thường như bao cuộc hôn nhân khác.

Chỉ có một chuyện mà Lê Húc vẫn không thể hiểu được, nếu anh đã chọn kết hôn với Thư An Ngọc chỉ vì muốn thoát khỏi Tang Trạch, vậy tại sao sau khi kết hôn anh lại giẫm lên vết xe đổ, dây dưa không rõ với Tang Trạch như vậy? Này cũng quá là hồ đồ đi.

Trong chuyện lần này, Trúc Phi Tinh đã vào vai nhân vật nào?

Lê Húc nghĩ đến đau cả đầu, anh nắm lấy mảnh sứ vỡ vụn trong túi quần của mình, tương lai mờ mịt không biết nên làm gì khiến anh càng ngày càng lo lắng: Anh thật sự có thể thành công sao?

Lê Húc thở phào một hơi, anh quay trở lại phòng ngủ trên tầng hai, sau đó giấu những mảnh sứ vỡ ở dưới gối.

Lê Húc vừa đặt gối đầu về chỗ cũ thì nghe thấy tiếng mở cửa ở dưới lầu, anh lập tức xuống giường, nhanh chóng chạy về tầng một. Anh nhìn theo bóng lưng của Thư An Ngọc đang đi vào phòng bếp, anh siết chặt ngón tay, sau đó điều chỉnh lại biểu cảm trên mặt mình rồi đi vào phòng bếp.

Thư An Ngọc nghiêng người nhìn anh, đang định mỉm cười thì Lê Húc chợt đi tới, giữ chặt lấy cánh tay của hắn. Biểu cảm trên gương mặt của Thư An Ngọc rõ ràng là sửng sốt một chút, hắn nghe thấy giọng nói trầm thấp của Lê Húc. “Xin lỗi anh, sáng nay tâm trạng của em không được tốt, lẽ ra em không nên trút giận lên người anh.”

Trong khoảnh khắc đó, Lê Húc có thể cảm nhận được rõ ràng là cánh tay của Thư An Ngọc cứng lại, sau đó anh nghe thấy giọng nói của Thư An Ngọc. “Anh không sao, hiện giờ tâm trạng của em đã tốt hơn chút nào chưa?”

Lê Húc dựa đầu vào xương quai xanh của Thư An Ngọc, sau đó nghẹn ngào nói. “Anh em ôm một cái được không?”

Động tác của Thư An Ngọc hơi do dự một chút, cuối cùng hắn vẫn duỗi tay ôm lấy Lê Húc, sau đó vỗ nhẹ vào lưng của anh. “Không sao cả, Húc Húc, không có việc gì, còn có anh ở đây.” Hắn ôm cả người Lê Húc vào trong l*иg ngực của mình, l*иg ngực rộng rãi ấm áp bao bọc lấy Lê Húc, giọng nói trầm trở thấp thấp dịu dàng. “Anh trai vẫn luôn ở bên cạnh em, cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì chúng ta vẫn sẽ luôn ở bên nhau.”

Vốn dĩ Lê Húc chỉ đang giả bộ, hiện tại nghe thấy giọng nói dịu dàng như nước của Thư An Ngọc, anh chợt cảm thấy trái tim của mình trở nên tê dại, anh im lặng một lúc mới trầm giọng đáp lại. “Ừm.” Anh hỏi Thư An Ngọc, “Em vẫn có thể gọi anh là anh trai đúng không??”

Cằm của Thư An Ngọc đặt lêи đỉиɦ đầu của Lê Húc, “Ừm, đương nhiên là được rồi.”