Chương 37:

Sau khi ăn trưa xong, Lê Húc rửa chén cùng với Thư An Ngọc, anh nhẹ nhàng dựa vào cánh tay của Thư An Ngọc. “Em cảm thấy hơi mệt, chúng ta cùng nhau ngủ một giấc được không anh?”

Có lẽ là sợ tâm trạng của Lê Húc không tốt, nên anh nói gì Thư An Ngọc cũng gật đầu đồng ý, hắn liếc mắt nhìn Lê Húc, sau đó mở miệng nói. “Chờ anh đi cất đồ đã, anh mới mua một khối gỗ mới, đang để trên xe, bây giờ anh phải ra bê vào phòng làm việc nữa.”

Lê Húc nhìn Thư An Ngọc đi ra ngoài, sau khi quay về, hắn xách theo một túi đồ đi lên lầu.

Lê Húc nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Thư An Ngọc, anh cảm thấy hơi căng thẳng, trong lòng hít một hơi thật sâu trước khi phải gặp lại Thư An Ngọc.

Lê Húc dắt tay Thư An Ngọc cùng nhau trở về phòng ngủ trên lầu hai. Vừa bước vào phòng, Lê Húc liền buông tay Thư An Ngọc để cởϊ áσ ra được dễ dàng hơn. Sau khi cởϊ áσ xong, Lê Húc xoay người mới phát hiện Thư An Ngọc đang ngây người nhìn mình. Bàn tay đang chạm vào thắt lưng của Lê Húc dừng lại, anh nghiêng đầu nhìn Thư An Ngọc. “Anh sao vậy?” Lê Húc dừng lại một chút, “Ông xã à?”

Thư An Ngọc chợt quay đầu nhìn sang chỗ khác, hắn đi đến bên giường ngồi xuống, sau đó duỗi tay kéo khăn trải giường ra rồi lại thu về.

Suýt chút nữa tay của Thư An Ngọc đã chạm vào gối đầu, mí mắt của Lê Húc lập tức nhảy dựng lên, anh nhanh chóng chạy đến bên cạnh Thư An Ngọc, ngồi xuống. Anh giữ lấy tay của Thư An Ngọc, sau đó ngửa đầu nhìn hắn. “Anh sao vậy? Tại sao lại không nói lời nào?”

Thư An Ngọc ngoảnh mặt qua chỗ khác không nhìn anh, một lúc lâu sau, hắn mới mở miệng nói. “Không có gì.”

Trái tim của Lê Húc đập cực nhanh, tay của anh nhẹ nhàng đè eo của Thư An Ngọc lại, khiến cơ bắp ở eo của Thư An Ngọc lập tức căng lên. Hàng mi của Lê Húc chớp nhẹ một cái, anh nhỏ giọng mở miệng. “Tại sao anh lại không nhìn em?”

Tầm mắt của Thư An Ngọc chậm rãi dừng lại trên khuôn mặt của Lê Húc, môi mím chặt lại. Cổ họng của hắn trở nên khô khốc, hầu kết cũng trượt lên trượt xuống.

Lê Húc và Thư An Ngọc nhìn nhau một lúc rồi quay mặt đi chỗ khác, anh dựa vào ngực của Thư An Ngọc, sau đó hôn lên cánh môi của hắn một cái. Anh đẩy Thư An Ngọc về phía sau, để hắn ngả người xuống giường.

Lê Húc ngồi ở trên eo của Thư An Ngọc, anh cúi đầu nhìn Thư An Ngọc, lúc này anh mới phát hiện, ánh mắt của Thư An Ngọc sáng đến mức khiến người khác kinh ngạc, con ngươi đen tuyền đang bùng cháy giống như một ngọn lửa, rực rỡ lại thẳng thừng.

Lúc này, Lê Húc xác nhận Thư An Ngọc thật sự rất thích anh. Chuyện này khiến trong lòng Lê Húc cảm thấy thoải mái hơn một chút, Thư An Ngọc càng thích anh thì kế hoạch của anh càng có khả năng thành công hơn. Nhưng song song với cảm giác thoải mái này, trong lòng Lê Húc lại cảm thấy hơi áy náy một cách vô duyên vô cớ: Lúc trước, khi anh lựa chọn kết hôn cùng với Thư An Ngọc, anh có biết Thư An Ngọc thích mình không?

Nếu biết Thư An Ngọc thích mình, anh nhất định sẽ không lựa chọn làm như vậy.

Lê Húc chậm rãi cúi người xuống, đỡ lấy khuôn mặt của Lê Húc, sau đó phủ lên môi hắn. Thư An Ngọc dơ tay giữ chặt lấy eo của Lê Húc, hắn vô thức muốn lật người để nằm phía trên Lê Húc.

Lê Húc nắm lấy tay của Thư An Ngọc, sau đó mở miệng nói. “Đừng.” Khoảng cách giữa anh và Thư An Ngọc rất gần, thậm chí khi nói chuyện còn có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương. “Cứ như vậy, đừng cử động.”

Lê Húc ngồi dậy một chút, anh cụp mắt xuống, sau đó nhanh chóng cởϊ qυầи ra, khi hai chân trần tiếp xúc với không khí, chúng con khẽ run lên một chút. Lê Húc ngồi ở trên eo cua Thư An Ngọc, anh duỗi tay sờ soạng phía bên dưới, phát hiện Thư An Ngọc đã cương, dươиɠ ѵậŧ của hắn nóng rực, sưng to thành một cục.

Lê Húc rất căng thẳng, anh có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch ở trong l*иg ngực của mình, trong lúc nhất thời anh không biết mình nên làm gì. Thời điểm lên giường với Tang Trạch thì chỉ cần cưỡi lên người hắn, nhưng với Thư An Ngọc thì có giống như vậy không?

Cuối cùng Lê Húc cúi đầu hôn lên môi của Thư An Ngọc, so với anh, Thư An Ngọc còn căng thẳng hơn nhiều, hai tay của hắn nhẹ nhàng đỡ lấy eo của Lê Húc, những chỗ dư thừa khác cũng không dám chạm vào dù chỉ một chút.

Lê Húc nắm lấy tay của Thư An Ngọc, sau đó đặt lên mông mình. “Anh không sờ em sao?” Anh dừng lại một chút, sau đó thản nhiên nói. “Tại sao em lại cảm thấy anh hơi căng thẳng nhỉ?”

Thư An Ngọc lập tức tỉnh táo lại, hắn mím môi. “Không phải, anh…” Tay của hắn đặt lên mông của Lê Húc, ngón tay run run rẩy rẩy ân nhẹ một cái. Chỉ làm một động tác này đã khiến gương mặt của Thư An Ngọc trở nên đỏ bừng.

Động tác của Lê Húc dừng lại một chút, hiện giờ anh mới tin tưởng rằng Tang Trạch không hề nói dối, anh thật sự chưa từng quan hệ với Thư An Ngọc bao giờ: Dáng vẻ của Thư An Ngọc không giống với người đã có kinh nghiệm trong chuyện giường chiếu.