Chương 1,2:

Không ai nghi ngờ lời nói của cô, dáng vẻ đại tiểu thư vốn dĩ là như vậy, Bạch Văn Cẩn buông Thẩm Ngôn ra, đi đến bên cạnh Diệp Thanh, cũng cười cười, nói: “Đi thôi.”

Diệp Thanh chú ý tới, Bạch Văn Cẩn bất động thanh sắc mà tránh tay cô ra, khóe miệng rũ xuống một chút.

Cô thu tay tại, nghĩ, xem ra nhân vật mà cô xuyên vào, thực sự là cái loại vạn người đều ngại, đến trúc mã cón chán ghét cô.

“Kiến nghị người chơi trực tiếp bá vương ngạnh thượng cung,” hệ thống hứng thú bừng bừng mà ra chủ ý nói, “Dù sao mục tiêu của chúng ta chỉ có tϊиɧ ɖϊ©h͙, không bằng chúng ta đi mua mười cân tám cân xuân dược, gặp người liền chuốc thuốc, một ngày hoàn thành nhiệm vụ.”

“Ngươi coi ta là người nào?” Diệp Thanh ngồi ở trước bàn, ngòi bút một chút một chút điểm giấy mặt: “Cũng không phải không được, cái này coi như kế hoạch dự phòng, nếu thật sự không có biện pháp thì dùng ——”

Nàng viết tên “Bạch Văn Cẩn” trên giấy rồi vòng lên, nói: “Ta cảm thấy hắn là vai chính, có thể nếm thử một chút.”

Hệ thống hỏi: “Ngươi tính nếm thử như thế nào?”

Diệp Thanh cười sáng lạn: “Hoàn toàn, không biết.”

Trước khi Diệp Thanh chưa thức tỉnh hệ thống Mị Ma, một ngày 24 tiếng đồng hồ thì có 10 tiếng đồng là học tập, mặc kệ là yêu đương, hay là làʍ t̠ìиɦ, đều quá mức xa xôi với cô. Vào lúc ban đêm cô lấy ra sức mạnh thi đại học, trắng đêm đọc mười quyển tiểu thuyết ngôn tình. Sáng sớm hôm sau, cô mang hai con mắt đầy cái quầng thâm mà nói với hệ thống: “Ta đã hiểu”

Hệ thống: “Ngươi hiểu cái gì?”

“Ta hiểu,” Diệp Thanh gật gật đầu, “Hắn trước đó hắn có một cái bạch nguyệt quang cầu mà không được, bây giờ coi ta như thế thân, sau đó ta ngoan ngoãn phục tùng hắn mười năm, mang trong mình đứa con của hắn nhưng còn không có tới kịp nói với hắn, sau đó bạch nguyệt của quang về nước, hắn vứt bỏ ta, dưới sự giận dữ ta đã sinh non, sau đó chúng ta lại dây dưa mười năm với nhau ——”

“Hoàn toàn không đúng!” Hệ thống giận dữ, “Chắc ngươi đã nhìn lầm rồi! Có lẽ ngươi xem hoàng văn, xem hỏa táng tràng gì đó rồi!”

Tối hôm qua Diệp Thanh ngủ muộn, đến trên xe còn hơi mơ màng sắp ngủ, cô dựa vào cửa sổ xe, nửa mộng nửa tỉnh mà ngửi thấy một múi bạc hà rất thoải mái thanh tân, vừa mở mắt, mới nhìn thấy Bạch Văn Cẩn ngồi bên cạnh nàng. Áo sơ mi của hắn cuốn tới tay khuỷu tay, lộ ra đường cong cánh tay, đeo một cái mắt kính thẳng, nhìn thì sẽ không biết được rằng hôm qua hắn đã ấn một người xuống mà đánh.