Chương 1.3

Diệp Thanh híp mắt nhìn hắn, nhìn hắn dựa vào cửa sổ, ngôn ngữ tứ chi đều tỏ vẻ không thân với cô.

“Cậu ghét tôi?” Diệp Thanh hỏi.

Bạch Văn Cẩn giương mắt liếc nhìn nàng một cái, ngoài cười nhưng trong không cười: “Sao lại ghét? Ai sẽ ghét đại tiểu thư?”

Diệp Thanh cảm thấy cái này giống một câu nói mát, cô nghĩ nghĩ, nói: “Cậu không chán ghét tôi, vậy cậu nắm tay tôi đi.”

Ý cười của Bạch Văn Cẩn xém chút nữa không giữ nổi, vẻ mặt của hắn phai nhạt một chút, đôi mắt sau lớp kính liếc mắt một cái: “Tôi có thói ở sạch, không thích chạm vào người. Đại tiểu thư đã quên ư?”

Vốn dĩ Diệp Thanh không biết, cũng không để bụng. Nàng thò lại gần, duỗi tay kéo tay Bạch Văn Cẩn lại, nói: “Tôi không quên, nhưng tôi muốn nắm tay cậu.”

Giống như nàng dự đoán, tuy rằng Bạch Văn Cẩn chán ghét vô cùng, nhưng không tránh ra, chỉ nhắm mắt lại, nằm trên lưng ghế. Tùy ý để đầu ngón tay Diệp Thanh cắm vào khe hở ngón, gắt gao nắm tay cùng hắn. Tay Bạch Văn Cẩn lạnh, nhưng rất nhanh đã bị ấm lên nhờ Diệp Thanh, Diệp Thanh lôi kéo tay hắn, cũng nhắm mắt lại.

Hệ thống kích động đến mức nói năng lộn xộn: “Bá vương, bá vương thượng cung ——”

“Quả nhiên hắn không có cạc nào để cự tuyệt tôi,” Diệp Thanh chú ý là một cái vấn đề khác, “Hắn chán ghét tôi, nhưng còn phải nghe tôi nói, vì sao cơ chứ?”

Hệ thống giải thích: “Bởi vì Diệp gia nha, đại gia đệ nhất ở Hoa Thành. Bạch gia và Diệp gia hợp tác ở rất nhiều lĩnh vực, hắn lại là con trai riêng, vốn dĩ thân phận rất xấu hổ. Bởi vậy, hắn nói là trúc mã của cô, thật ra giống như là chó săn của cô.”

Thì ra là thế. Diệp Thanh nghĩ, không trách được.

*

Bạch Văn Cẩn nghe được hô hấp người bên cạnh dần dần vững vàng, mở mắt.

Diệp Thanh ngủ vô cùng an ổn, hô hấp mềm nhẹ thả dài, cô nắm tay hắn, ngón tay nhỏ dài, lòng bàn tay mềm mại. Hắn cảm giác như nàng không giống như ban đầu, nàng trở nên hơi lười biếng, như là một khối ngọc lạnh ôn nhuận, diện mạo cũng không giống ban đầu…… Càng quan trọng là, cái đại tiểu thư ban đầu kia, sao lại nắm tay hắn? Chỗ không giống nhau hình như rất là nhiều, nhưng nghĩ lại lại thì giốnglâm vào trong sương mù, không nghĩ ra được cái gì cả.

Bạch Văn Cẩn nhíu nhíu mày, dùng một cái tay khác đặt lên cổ Diệp Thanh, lại buông xuống —— vẫn chưa đến lúc.

Diệp Thanh ở trên xe một giấc ngủ đến mức thần thanh khí sảng, khi xuống xe nhìn thấy mặt Bạch Văn Cẩn đen thui, cô chỉ cảm thấy tâm tình mình càng tốt, cầm tay hắn chặt hơn một chút, mãi cho đến lúc vào trường học mới buông ra.

“Bá vương ngạnh thượng cung, xác thật thú vị.” Nàng cười tủm tỉm bình luận, “Đặc biệt là, nhìn hắn không quen còn làm dáng vẻ không ổn.”