Chương 19

"……"

Diêm Hạc dừng bước, dọc theo đường đi, phòng khách không có bóng dáng nhóc quỷ, thư phòng cũng không có, phòng tắm cũng không có động tĩnh, phòng ngủ cũng yên lặng như vậy.

Bị dọa bỏ đi thật rồi?

Cổ họng anh giật giật, nghĩ tới lúc trước nhóc quỷ nhìn thấy Hoằng Huy cuống quít phanh gấp, còn có lời hù dọa lúc trước của mình.

Nhưng nào có bức họa Chung Quỳ, cũng không có ngâm quỷ nhắm rượu. Tất cả đều là nói để trêu chọc nhóc quỷ chơi mà thôi.

Một lúc lâu sau, Diêm Hạc đi đến phòng khách, mở người máy quét rác lên. Người máy quét rác đầu tròn não tròn cần cù chăm chỉ làm nhiệm vụ, quét dọn mặt đất sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi bặm.

Lúc trước nếu nghe được thanh âm người máy quét rác ong ong vang lên, không bao lâu sau nhóc quỷ sẽ kích động chạy tới như bay, thế mà lúc này vẫn không thấy bóng dáng đâu.

Dường như thật sự bị dọa sợ bỏ đi rồi.

Diêm Hạc đứng lặng tại chỗ một hồi lâu, sau đó mới nửa ngồi xổm trên mặt đất, cụp mắt tắt người máy quét rác ong ong chạy xung quanh.

Đồng hồ trong phòng khách chuyển hướng mười một giờ, Diêm Hạc đứng dậy, môi mỏng mím chặt, sắc mặt nhìn không ra cảm xúc gì đi về phía phòng ngủ.

Phòng ngủ trống không. Anh giống như thường ngày mở tủ quần áo, chuẩn bị lấy đồ ngủ ra thay.

Nhưng khoảnh khắc cửa tủ quần áo mở ra, Diêm Hạc hơi giật mình tại chỗ.

Tủ quần áo màu xám nhạt rộng lớn mở ra một khe hở, một bóng dáng nghiêng đầu tựa vào sâu trong tủ quần áo, đang say sưa ngủ ngon lành trong đống quần áo của anh.

Xuyên qua khe hở tủ trong đống quần áo, có thể nhìn thấy thiếu niên chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt, hai gò má trắng như tuyết không có bao nhiêu da thịt, mái tóc đen nhánh mềm mại buông nhẹ trên đôi lông mày, hàng mi uốn cong thật dài.

Cậu bí mật lén trốn ở trong tủ quần áo của anh, dùng quần áo của anh bọc kín mình lại, giảo hoạt cho rằng làm như vậy có thể che giấu đi phần nào âm khí.

Lại hồn nhiên không hề biết rằng, bây giờ khắp người cậu toàn bộ đều là mùi của anh.

Người đàn ông mặc áo sơ mi đen nửa ngồi xổm xuống, một tay chống cửa tủ quần áo, cúi đầu nhìn thiếu niên chôn vùi trong đống quần áo ngủ say sưa.

Cậu thiếu niên ngủ đặc biệt ngọt ngào, ngả người ra sau thoải mái dựa vào áo khoác tây trang màu xám nhạt của anh. Áo khoác tây trang màu sắc gần như tương tự với áo bào xám xám xịt trên người cậu.

Quần áo trong tủ đều được sắp xếp ngay ngắn có trật tự theo tông màu từ đậm đến nhạt.

Lúc nhóc quỷ chui vào đây trốn đi chắc hẳn đã suy nghĩ rất nghiêm túc, cẩn thận chọn một nơi có màu sắc tương đồng với màu trên quần áo của mình để trốn.

Diêm Hạc cong khóe môi, giúp nhóc quỷ toàn thân đều là mùi vị của anh khép cửa tủ quần áo lại, cầm lấy đồ ngủ đứng dậy đi về phía phòng tắm.

Phòng tắm bắt đầu truyền đến tiếng nước chảy xối xả.

Nhóc quỷ đang ngủ mơ màng trong đống quần áo bị tiếng nước ào ào đánh thức, cậu há miệng ngáp một cái.

Nhưng ngay sau đó, dường như là nghĩ đến cái gì, nhóc quỷ ngáp được nửa chừng lập tức thu hồi cái ngáp trở lại, mở to hai mắt, cảnh giác từ khe hở tủ quần áo nhìn thoáng qua.

Tủ quần áo chỉ có một khe hở nho nhỏ, từ phía bên trong căn bản là không nhìn thấy được tình hình bên ngoài.

Mộ Bạch suy nghĩ một chút, sau đó từ trong tủ quần áo len lén cầm lấy áo khoác âu phục màu xám nhạt cách mình gần nhất, mặc lên người, bao bọc bản thân thật kín kẽ.